Khi thanh toán, Chu Trạch Ngôn nhìn đống đồ hiệu trước mặt mà không hề nhíu mày dù chỉ một lần.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi đã biết mình tìm đúng bạn trai rồi.
Cuộc gặp gỡ giữa tôi và cậu ấy thực sự rất tình cờ, lúc tan ca khi tôi đang lái chiếc xe điện trên đường thì vô tình va phải chiếc xe sang của cậu ấy.
Lúc đó cậu ấy vẫn còn đang nghe điện thoại với giọng điệu đầy thờ ơ
“Anh đang bảo chia tay em nghe không hiểu à, bé cưng?”
“Quá nghiêm túc thì chẳng còn gì thú vị đâu.”
Dáng vẻ của cậu ấy như một gã đào hoa chốn phong lưu.
Sau khi chiếc xe bị va quệt cậu ấy cũng không hề tức giận mà chỉ vừa dỗ dành cô gái ấy vừa liếc nhìn tôi một cách đầy ẩn ý.
Rồi cậu ấy vẫy tay ra hiệu bảo tôi đi.
Tôi chỉ do dự một lát rồi đi tiếp.
Nếu là hai năm trước, chắc chắn tôi sẽ kiên quyết đền cho cậu ấy dù thật ra đó là một khoản tiền mà tôi chẳng thể chi trả nổi.
Nhưng hiện tại tôi sẽ không làm như vậy.
Thời gian hai năm đã đủ để tôi hiểu, tự trọng gì đó thực sự chẳng có ích gì.
Ngoài một gương mặt đẹp thì tôi chẳng có cái gì cả.
Vì thế, khi thấy cậu ấy bất ngờ xuất hiện dưới công ty của tôi thì tôi cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên.
Từ lâu tôi đã biết trên đời này, có những người sinh ra đã khác biệt rồi, bọn họ coi mọi thứ như phù du tiêu tiền như rác, muốn gì có đó và họ tin rằng tiền có thể giải quyết mọi vấn đề.
Không lâu sau nhân viên bán hàng đưa ra một con số, tôi thầm tính toán trong đầu.
Đợi khi chia tay với Chu Trạch Ngôn, với số tiền này đủ để tôi mua hộ căn hộ hai phòng nhỏ và sống ở đây rồi sau đó sắm thêm một chiếc xe hơi. ( app truyện T Y T )
Như vậy thì thật là tuyệt.
Vừa nghĩ đến đây, người nhân viên bán hàng lên tiếng với giọng điệu có chút e dè.
- Thưa anh, thẻ này…
Thẻ đã bị khóa rồi.
Chu Trạch Ngôn thấy lúng túng khẽ ho một tiếng rồi lấy lại thẻ.
- Đợi anh một lát nhé.
Nói rồi cậu ấy cầm điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại.
Sau khi gọi xong cậu ấy bảo với tôi:
- Anh trai anh đang ở gần đây, anh ấy đang mua đồ cho vợ sắp cưới …một lát nữa anh ấy sẽ qua đây.
Tôi mỉm cười một cách rất hiểu chuyện với cậu ấy:
- Được .
Kể từ khi quen Chu Trạch Ngôn, tôi đã nghe mọi người xung quanh nhắc đến anh họ của cậu ấy, hầu hết mọi người đều nói với vẻ thần bí:
- Người này là một nhân vật không đơn giản đâu, tôi nói cho cậu nghe yêu con trai nhà họ Chu thì không vấn đề gì nhưng đừng có chọc vào người anh họ đó của cậu ấy.
- Nghe nói anh ta đã có vợ chưa cưới rồi, còn giữ rất kỹ cũng là một thiên kim tiểu thư, nghe nói mối quan hệ của hai người đó rất tốt đấy.
Đó là chuyện của người ta, tôi nghe vào tai nhưng cũng chẳng thấy có gì đặc biệt.
Nhưng giờ sắp gặp anh rồi nên tôi vẫn cố gắng chuẩn bị tâm lý một lát, nghĩ xem phải cười thế nào và nói chuyện ra sao.
Nhưng khi thực sự gặp người đó, tôi hoàn toàn quên mất phải phản ứng như thế nào mà chỉ đứng yên tại chỗ rồi cả người cứng đờ.
Chu Trạch Ngôn đứng bên cạnh, nắm lấy tay tôi:
- Dĩ Đường, gọi một tiếng “anh trai” đi.
- Em chào anh họ.
Tôi nghe thấy giọng mình có chút run rẩy.
Nhưng người đó rất bình tĩnh rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Giống như chưa từng quen biết tôi.
- Ừm.
Rồi anh đi ngang qua tôi.
Khoảng cách giữa hai người chúng tôi rất gần, gần đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi nước hoa hương gỗ nhàn nhạt từ anh.
Khi còn ở bên tôi anh chưa từng dùng loại nước hoa này, chỉ vì tôi không thích.
Thế nhưng giờ thì có vẻ trên đời này chẳng có gì là mãi mãi cả.
Chẳng hạn như trước đây tôi là bạn gái của anh.
Còn hiện tại tôi là bạn gái của em họ anh.