Không tốt… sống không tốt một chút nào cả.

Sau khi rời xa anh chưa lâu thì ba tôi đã nhiễm thói cờ bạc.

Ông ấy ở bên ngoài nợ nần chồng chất vì không chịu đựng được nên đã nhảy lầu tự sát rồi. 

Sau đó những kẻ đòi nợ cứ suốt ngày đến nhà tôi, bọn họ ra sức đòi nợ ép tôi không còn cách nào khác đành phải liên tục chuyển nhà.

Còn mẹ tôi sau khi ly hôn với ba không được bao lâu thì bà ấy cũng đã tái hôn, suốt bao nhiêu năm qua bà ấy chưa từng quan tâm đến tôi. 

Lúc ấy tất cả người thân thích đã từng bị tôi vay tiền không còn một ai nào chịu giúp tôi nữa. 

Tôi cũng đã nghĩ đến việc quay lại tìm Tưởng Mục Chu. 

Thế nhưng những kẻ đòi nợ cứ liên tục đập cửa ở bên ngoài, còn tôi thì trốn trong nhà run rẩy dùng tay bấm từng con số của một số điện thoại mà tôi đã thuộc lòng từ lâu. 

Điện thoại đổ chuông rất lâu, cuối cùng thì bên kia mới nghe.

Là giọng của Tưởng Mục Chu… rất khàn.

Bên cạnh đó còn có giọng của một cô gái:

- Mục Chu, áo hai dây của em đâu? Có phải anh lại vứt xuống đất rồi không?

Bọn họ đang làm gì…không cần nói cũng hiểu. 

Thế là tôi vội vàng bấm nút tắt cuộc gọi sau đó ôm mặt mà khóc nức nở. 

Tôi thanh cao không biết tốt xấu. 

Nhưng tôi thực sự thích anh, thậm chí ngày trước khi gọi cho anh tôi còn nghĩ liệu giờ quay lại muộn quá không?

Rồi anh cũng chẳng cho tôi cơ hội. 

Có lẽ ngay cả khi tôi đồng ý ở bên anh mà không có danh phận… 

Rốt cuộc sớm muộn gì cũng có kết cục như vậy.

Anh sẽ buông tay tôi rồi yêu người vợ sắp cưới của mình. 

Nghe nói cô tiểu thư nhà họ Lục vừa dịu dàng vừa xinh đẹp và cao quý. 

Tưởng Mục Chu nghe xong chỉ ậm ừ một tiếng.

Một lúc sau, anh nhận được một cuộc điện thoại là của Lục Ninh Ninh.

Biểu cảm của anh ngay lập tức trở nên dịu dàng hơn.

Tôi ngồi bên cạnh nghe anh nói chuyện với vị hôn thê của mình một lúc.  ( app TYT - tytnovel )

Anh khá kiên nhẫn, những gì bên đầu dây kia nói anh đều trả lời một cách chăm chú. 

Tôi không nhìn anh nữa. 

Cho đến khi anh cúp điện thoại và bảo:

- Tương lai Trạch Ngôn sẽ phải liên hôn, cô gái đó tính khí  nóng nảy ương bướng. 

- Nên em và nó nên chia tay sớm đi. Không thì sau này lại xảy ra chuyện gì thì sao.

Nói đến đây, giọng anh hơi ngập ngừng:

- Với tư cách là anh họ của Trạch Ngôn…anh sẽ không đứng về phía em đâu.

Tôi im lặng rất lâu, rồi lên tiếng:

- Ừm.

Biểu cảm của anh có chút công bằng nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy khó gần và vô tình. 

Tôi còn nhớ khi hai chúng tôi còn bên nhau anh sẽ tuyệt đối không bao giờ dùng giọng điệu này để nói với tôi.

Giây phút này cuối cùng thì tôi cũng hiểu được.

Anh đang nói với tôi từ vị thế của người đứng đầu của nhà họ Tưởng. 

Giống như đang  giúp em họ mình đuổi một người phụ nữ không yên phận.

Ngón tay của Tưởng Mục Chu khẽ gõ lên vô lăng, anh cau mày nhìn tôi một lúc:

- Dù sao thì anh cũng khá hiểu tính cách của em.

- Nó có đối tượng liên hôn rồi dù em có thích đến đâu thì cũng sẽ cắt đứt quan hệ với nó phải không?

Lúc này tôi chỉ mỉm cười mà không nói thêm một lời nào.

Anh tự gật đầu cũng không nói gì nữa.

Anh nghĩ rằng tôi nhất định sẽ nghe theo anh.

Nhưng anh không biết bây giờ tôi không còn giống trước kia nữa. 

Hai năm qua, vì để trả được hết nợ tôi đã chịu không ít khổ sở. 

Sự xuất hiện của Chu Trạch Ngôn ít nhất có thể giúp tôi sống thoải mái hơn một chút trong thời gian này. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play