Ánh trăng mờ ảo, tôi đứng trên bậc thềm và nhìn thằng vào mắt Tưởng Mục Chu.
Anh thấy tôi không nhúc nhích cũng không vội chỉ khé nhướn mày, rồi lên lên tiếng:
- Lâm Dĩ Đường.
Tôi cúi đầu:
- Tổng giám đốc Tưởng.
- Có chuyện gì sao?
Vừa nãy khi trông thấy anh, tôi thực sự khá hoang mang không ngờ mình lại xui xẻo đến vậy, sau khi chia tay với anh lần đầu yêu đương lại thì lại yêu trúng em họ của anh.
Thế nhưng tôi khá hài lòng với Chu Trạch Ngôn nên tạm thời không có ý định chia tay với cậu ấy.
Khi chia tay với Tưởng Mục Chu, tôi cảm thấy khá mất mặt.
Tôi sợ anh sẽ nói chuyện giữa hai chúng tôi trước kia ra.
Với tính cách của Chu Trạch Ngôn thì chắc chắn cậu ấy sẽ lập tức chia tay với tôi.
Yêu bạn gái trước kia của anh họ mình, đó là thể loại gì chứ?
Huống chi, cậu ấy còn rất sùng bái Tưởng Mục Chu, coi anh như một thần tượng của mình vậy.
Tưởng Mục Chu nhìn tôi chăm chú.
Một lúc sau, anh đột nhiên khẽ cười.
Nhưng nụ cười ấy lại mang theo một chút hoài nghi và đầy vẻ chế giễu.
- Chẳng lẽ em đang nghĩ anh còn có ý gì với mình sao?
Tôi không ngờ anh lại nói thẳng câu đó đến vậy nên có chút hơi lúng túng.
Vì thực ra lúc nãy tôi cũng đã nghĩ như vậy.
Từ lúc gặp anh đến giờ cũng qua ít nhất hai tiếng rồi.
Có nghĩa là…anh chẳng làm gì cả chỉ đợi chúng tôi xuống sau đó anh đuổi Chu Trạch Ngôn đi.
Còn bảo tôi lên xe.
Ánh đêm mờ ảo, cô nam quả nữ…hai chúng tôi đã từng làm rất nhiều chuyện thân mật với nhau rồi.
Thậm chí khi chia tay, anh thực sự vẫn còn thích tôi.
Điều đó khiến tôi vẫn nhớ rõ đến bây giờ.
Hôm đó chúng tôi ngồi ăn tối cùng nhau.
Anh ngồi đối diện bóc tôm cho tôi, anh rất chu đáo biết tôi thích ăn nên đã bóc đến khi đĩa gần đầy mới dừng lại.
Khi đó tôi còn vừa ăn vừa trêu chọc anh.
- Em nghe bạn cùng phòng nói có một cô em khóa dưới đang xin in4 về anh…còn muốn tán anh đấy.
Tưởng Mục Chu lớn hơn tôi hai khóa, vừa mới tốt nghiệp và là đàn anh khóa trên của tôi.
Anh tốt nghiệp không lâu thì đã tự thành lập công ty riêng và rất thành công, nhà trường còn mời anh về để diễn thuyết cho chúng tôi nữa.
Lúc đó tôi đang ở trong hội sinh viên nên phụ trách đón tiếp anh.
Anh quá nổi tiếng, ai cũng bảo anh là một người thành công đi lên từ hai bàn tay trắng trong giới kinh doanh.
Nhưng anh lại rất khiêm tốn.
Trong một thời gian dài, không ai biết rằng người mang họ Tưởng này…lại chính là họ Tưởng của khu đại viện trên đường Phủ Ninh ở Bắc Thành.
Nơi đó chỉ cần tìm bừa một người ra thì cũng đều là những nhân vật quyền quý có tiếng tăm.
Lần đầu tôi gặp anh đã căng thẳng đến mức tay run bần bật, nhưng khi anh trông thấy chỉ khẽ mỉm cười và bảo:
- Anh trông đáng sợ lắm sao?
Tôi liền vội đáp:
- Không phải ạ.
Anh có một vẻ đẹp trời sinh lại còn mang theo một khí chất rất khó tả. ( app TYT - tytnovel )
Lúc đó, không ít cô gái trong trường đều mê mệt anh đến mức quên ăn quên ngủ.
Sau này chúng tôi lại tiếp xúc với nhau thêm vài lần, cũng khá mập mờ…ban đầu anh cũng chỉ trả lời ngắn gọn những tin nhắn từ tôi nhưng sau đó dần già biến thành những câu văn rất dài.
Bạn cùng phòng đều nhìn ra và bảo chắc chắn anh có tình cảm với tôi.
Lúc đó còn trẻ người non dạ, khi được khích lệ như vậy tôi đã không kìm chế được mà đi tỏ tình với anh.
Rồi còn chủ động hôn lên má anh.
Ngày hôm ấy ánh mắt rất tròn, anh nhìn tôi rất lâu rồi nhẹ nhàng thở dài với dáng vẻ bất lực:
- Suy nghĩ kỹ chưa?
- Rồi ạ.
Từ hôm đó chúng tôi chính thức ở bên nhau.
Chỉ là không có nhiều người biết, trong trường chỉ có vài người bạn cùng phòng của tôi biết chuyện.
Còn lúc này, trong nhà hàng xa hoa Tưởng Mục Chu im lặng rất lâu sau khi nghe tôi bảo có người muốn theo đuổi anh.
Nụ cười của tôi ngừng lại không hiểu là anh đang nghĩ gì.
- Sao thế? Anh thực sự muốn cùng một đàn em khóa dưới của em…
Anh lau tay rồi ngước mắt lên cắt ngang lời tôi, dáng vẻ rất nghiêm túc rồi lên tiếng:
- Không phải…anh muốn kết hôn với em.