Tại văn phòng đội 1, tổ B, O Ký.
Úc Phi đang cùng các thành viên trong tổ xem lại tin tức trên TV. Không chỉ riêng tổ B, mà có lẽ toàn bộ lực lượng cảnh sát, trừ cảnh sát tuần tra, đều đã xem tin tức này.
Màn hình đang phát sóng tin tức về lễ khánh thành tòa nhà mới của tập đoàn Khải Đình sáng nay. Từ tầng 1 đến tầng 8 của Khải Đình là trung tâm mua sắm, với hơn 180 cửa hàng thương hiệu quốc tế hàng đầu và các nhà hàng danh tiếng thế giới. Trung tâm thương mại tập trung rất nhiều cửa hàng flagship của các thương hiệu quốc tế, thể hiện sự xa hoa tột bậc.
Từ tầng 9 đến tầng 30 là khu văn phòng hạng A, từ tầng 31 đến tầng 40 là khách sạn năm sao. Ngoài ra, nhà hàng ngắm cảnh trên tầng thượng và bể bơi ngoài trời cũng được trang bị đầy đủ.
Tòa nhà vừa hoàn thành đã trở thành biểu tượng kiến trúc của khu Tây thành phố, vô cùng lộng lẫy.
Việc làm ăn của Lê Tẫn ngày càng phát triển. Rửa tiền, giao dịch ngầm, cờ bạc, thậm chí buôn lậu vũ khí. Ngoại trừ Cục điều tra ma túy, tên tuổi của Lê Tẫn đã trở nên quen thuộc ở tất cả các bộ phận. Lần đầu tư lớn vào ngành giải trí này, ngoài việc đánh giá cao tiềm năng phát triển, mục đích chính vẫn là để rửa tiền.
Ngành giải trí vốn dĩ phức tạp, nhiều năm qua luôn là nơi lý tưởng để rửa tiền.
Lúc này, màn hình đang phát sóng cảnh cắt băng khánh thành.
Ngoài một số ngôi sao dưới trướng Khải Đình, người đứng giữa đương nhiên là lãnh đạo cấp cao của tập đoàn. Với khí chất của mình, Lê Tẫn rất nổi bật giữa đám đông, nhưng người thu hút sự chú ý hơn cả lúc này lại là Diệp Thụy Hân bên cạnh hắn.
Bộ vest trắng được cắt may tinh xảo càng khiến cậu trở thành tâm điểm trên sân khấu, hầu hết các phương tiện truyền thông và ống kính đều hướng về doanh nhân mới nổi này với những câu chuyện đầy màu sắc.
Phải thừa nhận, Diệp Thụy Hân là kiểu người nổi bật giữa đám đông.
Trên thế giới này có rất nhiều người đẹp trai, nhưng cử chỉ của Diệp Thụy Hân lại toát lên vẻ quý phái. Vẻ quý phái đó không phải là sự hào nhoáng bên ngoài được tạo nên bởi quần áo, mà là khí chất toát ra từ mỗi lần cậu xoay người, mỗi cái liếc mắt.
Diệp Thụy Hân luôn nở nụ cười nhẹ, khác với sự tự tin và hào phóng của Lê Tẫn, nụ cười của cậu mang theo sự xa cách lịch sự, không dễ gần.
Nhìn chằm chằm vào TV, Bé Xinh hận không thể dính mặt mình vào màn hình, mê mẩn nói: "Bộ đồ của Lê Tẫn là mẫu mới nhất của Armani mùa này, còn của Diệp Thụy Hân là Versace đặt may riêng. Đẹp trai quá! Còn đẹp trai hơn cả người mẫu!"
Đại Bác thực sự không chịu nổi nữa, mắng: "Làm cảnh sát mà đi mê tội phạm! Thật mất mặt!"
"Cô đúng là đồ mù quáng!"
"Đẹp thì tôi nói đẹp chứ sao! Khi làm việc tôi có lười biếng bao giờ đâu! Là do anh ghen tị thì có!" Bé Xinh không hề yếu thế đáp trả.
"Tôi không có!"
Đại Bác vừa định cãi tiếp thì bị Úc Phi quát.
"Im lặng!"
Hai người thấy Úc Phi đang nhìn màn hình với vẻ mặt nghiêm trọng, cũng biết ý không nói nữa.
Lúc này, Lê Tẫn trên màn hình đã cắt băng khánh thành xong, đang phát biểu trên sân khấu.
"Kính thưa quý vị đại biểu, các bạn phóng viên, xin chào!
Trước tiên, tôi xin đại diện cho Tập đoàn Khải Đình, chúc mừng việc hoàn thành trụ sở công ty Giải trí Khải Đình. Từ nay, tất cả các công ty con của tập đoàn Khải Đình sẽ chuyển đến cao ốc Khải Đình.
Việc hoàn thành cao ốc Khải Đình tượng trưng cho niềm tin của tập đoàn Khải Đình vào sự phát triển trong tương lai. Ngoài các ngành nghề hiện có của công ty, với tư cách là Giám đốc điều hành của Khải Đình, tôi tuyên bố Giải trí Khải Đình sẽ chính thức tham gia toàn diện vào ngành giải trí.
Kể từ khi thành lập, trong vòng 5 năm ngắn ngủi, Giải trí Khải Đình đã đầu tư sản xuất hơn 20 bộ phim, nhiều bộ phim đã đạt được thành tích tốt cả về doanh thu phòng vé lẫn đánh giá của khán giả.
Điều này mang lại cho tôi và các thành viên hội đồng quản trị niềm tin lớn hơn, tin rằng Giải trí Khải Đình sẽ đóng góp sức mình cho sự nghiệp điện ảnh của thành phố, để nhiều người hơn nữa yêu thích phim ảnh của thành phố, phim ảnh của Trung Quốc!
Ngoài ra, tôi còn một quyết định quan trọng nữa muốn tuyên bố."
Nói đến đây, Lê Tẫn dừng lại. Ngoại trừ tiếng màn trập máy ảnh và đèn flash, hội trường im lặng, chờ đợi Lê Tẫn tiếp tục.
"Tôi, Lê Tẫn, sẽ chuyển nhượng 30% cổ phần của Khải Đình mà tôi đang nắm giữ cho Diệp Thụy Hân, và bổ nhiệm Diệp Thụy Hân làm Giám đốc tài chính của Khải Đình. Tôi tin rằng với sự tham gia của Thụy Hân, tập đoàn Khải Đình sẽ đạt được những đỉnh cao mới.
Cuối cùng, xin chúc mừng việc hoàn thành cao ốc Giải trí Khải Đình!
Tiếp theo, xin mời Thụy Hân lên sân khấu nói vài lời."
Quyết định này của Lê Tẫn nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Mối quan hệ giữa Diệp Thụy Hân và hắn giới truyền thông cũng biết đôi chút. Dựa vào lý lịch và học vấn của Diệp Thụy Hân, mọi người đều đoán rằng lần trở về nước này cậu chắc chắn sẽ được trọng dụng, nhưng 30% cổ phần vẫn là quá bất ngờ.
Không nói đến giá trị hàng tỷ, Giám đốc tài chính, thường được gọi là "Thần tài", nắm giữ toàn bộ sổ sách và hướng đi của công ty. Có thể nói Lê Tẫn đã giao nửa Khải Đình cho Diệp Thụy Hân.
Cùng với tiếng vỗ tay, Diệp Thụy Hân bước lên sân khấu. Tất cả các máy ảnh đều chụp lia lịa, ai cũng muốn chụp được một bức ảnh đẹp nhất để làm tin tức trang nhất vào ngày mai. Úc Phi không có tâm trạng nghe kỹ bài phát biểu của Diệp Thụy Hân, chẳng qua cũng chỉ là những lời sáo rỗng.
Tắt TV, Úc Phi cầm tờ báo bên cạnh, chỉ vào tiêu đề trang nhất. Trên đó là ảnh chụp chung của Diệp Thụy Hân và Lê Tẫn, cùng với tiêu đề lớn về việc cậu nhận cổ phần và được bổ nhiệm.
Úc Phi nói: "Tin tức đã đăng rồi, ai cũng biết lai lịch của Lê Tẫn, chuyện này chắc chắn không đơn giản. Anh Rộng, nói về tin tức mà anh biết đi."
"Hôm qua tôi nhận được tin. Lê Tẫn đã tuyên bố quyết định này tại tiệc đón gió cho Diệp Thụy Hân. Chuyện này có thể nói là sẽ khiến đám nguyên lão phẫn nộ. Chắc chắn Mại Sâm sẽ nhân cơ hội này nổi dậy, tranh thủ thêm sự ủng hộ trong xã đoàn. Để sau này tranh giành vị trí người đứng đầu với Lê Tẫn thì có thêm vốn liếng."
Anh Rộng lặp lại nguyên văn lời của người cung cấp tin.
"Tạm thời hủy bỏ tất cả các ngày nghỉ. Mấy ngày nay phải theo sát tất cả các địa điểm giải trí của Lê Tẫn. Sếp Đường của đội 2 cũng sẽ hỗ trợ chúng ta. Giải tán!" ( truyện trên app t.y.t )
Nói xong, Úc Phi trở về văn phòng, để lại một nhóm thành viên mặt mày ủ rũ.
Ngày mai đã hủy nghỉ phép, ngày tháng tốt đẹp xem như chấm dứt rồi...
Lúc này, Lê Tẫn đang ăn tối cùng Diệp Thụy Hân tại nhà hàng trên tầng thượng của Khải Đình. Nhà hàng được chia thành hai khu vực trong nhà và ngoài trời, ban công ngoài trời có tầm nhìn rất tốt, có thể nhìn bao quát toàn cảnh thành phố về đêm. Nhưng vị trí ngắm cảnh đẹp nhất lại không mở cửa cho công chúng.
Thang máy riêng đi thẳng lên, chỉ dành cho nhà hàng riêng của Lê Tẫn.
Lê Tẫn nhấp một ngụm rượu, nhẹ nhàng nói: "Anh đã nói rồi, sau này chúng ta sẽ ăn tối ở nhà hàng tốt nhất."
Diệp Thụy Hân mỉm cười, nhìn Lê Tẫn trước mặt, nhớ lại lúc hắn nói câu này.
Đó là khi hắn vừa đưa cậu trốn thoát khỏi sự truy đuổi của một nhóm người. Hai người trốn trong một con hẻm nhỏ ẩm ướt, tối tăm.
Lúc đó, Lê Tẫn bị chém, bị thương. Diệp Thụy Hân xé áo trên người làm băng gạc cầm máu cho hắn, nhìn máu chảy ra từ vết thương, tay cậu không ngừng run rẩy. Lê Tẫn lại cố nén đau, mỉm cười nói không sao.
Họ cứ như vậy mà trốn tránh suốt một ngày một đêm. Mùi thức ăn thoang thoảng từ ngoài hẻm vào khiến hai người đói cồn cào, nhưng dù trong hoàn cảnh khốn khó như vậy, Lê Tẫn cũng không hề tỏ ra sợ hãi hay bỏ cuộc.
Hắn quay đầu lại, mỉm cười nói với cậu câu nói đó. Nụ cười ấy, có thể khiến người ta tin tưởng tất cả.
Thoát khỏi hồi ức, Diệp Thụy Hân cười nói: "Nơi này có cảnh quan đẹp nhất toàn thành phố, có danh sách rượu dài nhất, món ăn Pháp thượng hạng. Chỉ cần anh muốn làm, nhất định sẽ làm được. Điều này em luôn tin tưởng."
"Em cũng vậy, chưa bao giờ làm anh thất vọng."
Lê Tẫn nâng ly rượu, nói với Diệp Thụy Hân: "Nâng ly, vì tương lai của chúng ta!"
Rượu vang đỏ trong ly chân cao lắc lư theo cú chạm, tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Diệp Thụy Hân nhấp một ngụm rượu, nhớ lại lễ cắt băng khánh thành buổi sáng.
Sáng nay, Diệp Thụy Hân đã mặc bộ vest đen. Nhưng khi Lê Tẫn đến đón cậu, lại mang theo một bộ vest trắng bảo cậu thay.
Lê Tẫn mặc vest đen trang trọng, dù là chức vụ hay thân phận, trang phục của Diệp Thụy Hân dù thế nào cũng không thể nổi bật hơn Lê Tẫn, chứ đừng nói là bộ vest trắng cực kỳ bắt mắt.
Diệp Thụy Hân từ chối vài lần, nhưng thấy Lê Tẫn kiên quyết như vậy, cậu cũng đành phải thay. Bây giờ nghĩ lại, vẫn cảm thấy hơi không ổn.
"Anh Tẫn, hôm nay cắt băng khánh thành, em không nên mặc vest trắng." Diệp Thụy Hân nói.
"Cắt băng chỉ là hình thức, em mới là nhân vật chính. Anh muốn cho tất cả mọi người biết vị trí xứng đáng của em. Dù là đen hay trắng."
Lê Tẫn châm một điếu thuốc, nheo mắt hút một hơi, vòng khói từ từ thở ra lan tỏa trước đôi mắt sâu thẳm của hắn.
Lúc này điện thoại bất chợt reo lên, Lê Tẫn nghe máy. Vẻ mặt hắn lộ ra vẻ như đã đoán trước, đợi người trong điện thoại nói xong, hắn chỉ thản nhiên nói hai chữ "báo cảnh sát", rồi cúp máy.
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Diệp Thụy Hân, Lê Tẫn giải thích: "Thủy Quỷ nhận được tin Mại Sâm muốn gây chuyện."
Lê Tẫn rất hiểu tính cách của Mại Sâm, với tính cách của gã ta thì hôm nay tuyệt đối sẽ không yên ổn. Ngoài bản thân Lê Tẫn, người theo dõi sát sao Mại Sâm còn có cả cục cảnh sát.
Trong đầu Lê Tẫn đã hiện lên hình ảnh của Úc Phi, chắc chắn bây giờ con mèo hoang kiêu ngạo đó đang bận tối mắt tối mũi!
Thực tế, Úc Phi và các thành viên trong tổ đã chờ sẵn ở một vài địa điểm quan trọng của Lê Tẫn. Không chỉ O Ký, mà các cục cảnh sát xung quanh những địa điểm quan trọng của Lê Tẫn cũng đã cử người đến, đề phòng đám giang hồ gây rối.
Vì vậy, chưa kịp để Lê Tẫn báo cảnh sát, cảnh sát đã ra tay bắt người.
Thấy cảnh sát, đám giang hồ phần lớn bỏ chạy tán loạn. Một số kẻ nhận được nhiều tiền thì tiếp tục gây rối, cùng lắm là bị bắt vào tù vài ngày, bọn chúng đã quen rồi.
Bọn giang hồ chạy trốn khỏi quán bar đã bị Úc Phi vừa bước xuống xe tóm gọn. Úc Phi nhanh chóng ghì tên giang hồ vào cửa, còng tay gã lại. Sau đó, anh xuất trình thẻ cảnh sát và nói một cách thành thạo: "Cảnh sát đây! Anh bị bắt vì tội gây rối trật tự công cộng và phá hoại tài sản. Anh có quyền giữ im lặng, nhưng tất cả những gì anh nói sẽ được ghi lại và dùng làm bằng chứng trước tòa."
Chẳng mấy chốc, đồng nghiệp của anh đã đến áp giải tên giang hồ lên xe cảnh sát. Lần này bắt được phần lớn là những gương mặt mới, nhưng ai cũng biết, kẻ đứng sau giật dây ngoài Mại Sâm ra thì còn ai vào đây nữa?
Lúc này, điện thoại của Úc Phi reo lên, là A Triều gọi đến. A Triều báo cáo rằng các tụ điểm ăn chơi ở một số quận khác cũng có người gây rối, nhưng hầu hết đều đã bị dẹp yên.
Úc Phi đã theo dõi Mại Sâm một thời gian ở Cục điều tra Ma tuý, cũng hiểu rõ cách làm việc của gã ta. Với mức độ gây rối lần này, gã ta chỉ muốn cảnh cáo Lê Tẫn một chút, chứ chưa đến mức xé rách mặt nhau. Vì vậy, gã ta mới tìm những gương mặt mới này để gây sự. Đến lúc đó, Mại Sâm sẽ phủi tay, nói không liên quan đến mình. Lê Tẫn chắc chắn cũng sẽ không làm lớn chuyện, mọi việc cứ thế trôi qua.
Úc Phi nhìn đồng hồ, đã gần ba giờ.
"Chờ thêm nửa tiếng nữa." Úc Phi nói.
“Yes, sir!”
"Thông báo cho nhóm của Đại Bác, chiều mai trước hai giờ quay lại cục cảnh sát." Úc Phi bổ sung.
“Thank you, sir!”
Từ khi Úc Phi chuyển đến O Ký, các thành viên trong nhóm thực sự rất vất vả. Úc Phi cho họ nghỉ nửa ngày, nhưng bản thân anh vẫn dậy đúng giờ như thường lệ. Sau khi ăn sáng qua loa, anh đến viện dưỡng lão An Di.
Cảnh sát vốn là một nghề được nhiều người yêu mến, cộng thêm vẻ ngoài điển trai của Úc Phi, các cụ già đều quý mến anh. Thấy anh, họ luôn mỉm cười nói: "Cậu cảnh sát đẹp trai đến rồi!"
Úc Phi có trí nhớ rất tốt, chỉ cần gặp qua một lần là anh có thể nhớ tên của người khác, vì vậy mỗi lần đến đây, anh đều vừa đi vừa mỉm cười chào hỏi mọi người.
Dù bận rộn đến đâu, Úc Phi cũng dành thời gian đến đây hai tuần một lần. Mỗi khi nghe thấy tiếng gọi "Cậu cảnh sát đẹp trai" ở bên ngoài, bà Trương luôn lập tức bước ra khỏi phòng.
Bởi vì người mà Úc Phi đến thăm ở đây, chính là bà.
"A Thần, con đến rồi!"
Bà Trương nhìn thấy Úc Phi tay xách nách mang, trách yêu: "Bà đã bảo con có đến thì đừng mua nhiều đồ quá mà! Đồ lần trước con mua, bà vẫn chưa ăn hết."
"Vậy thì chia cho các ông bà khác ăn đi ạ!"
Úc Phi mỉm cười nói: "Bà đợi con ở đây nhé, con vào phòng để đồ rồi sẽ đưa bà đi dạo trong vườn."
Úc Phi để đồ xong liền dìu bà Trương ra khỏi tòa nhà, thong thả dạo bước trong vườn.
"Dạo này huyết áp của bà có bình thường không?"
"Bình thường! Cô y tá Vương ngày nào cũng đo cho bà." Bà Trương đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay sang nói với Úc Phi: "Mấy hôm trước A Phi có đến."
Nghe bà Trương nhắc đến cái tên này, trong lòng Úc Phi chợt giật mình, nhưng nét mặt vẫn không để lộ ra điều gì, anh thản nhiên hỏi: "Ồ? Hai người nói chuyện gì vậy ạ?"
"Bà hỏi nó sao không đến cùng con?"
"Cậu ta nói sao ạ?"
Bà Trương nhíu mày, như đang cố gắng nhớ lại. Nhưng một lúc sau, bà lắc đầu, nói với vẻ bất lực: "Bà không nhớ nữa."
Úc Phi mỉm cười, nói: "Không sao đâu ạ, không nhớ thì thôi."
"A Thần, hôm nay nhà ăn nấu món canh sườn củ cải con thích đấy."
Bà Trương không biết chữ, bà không thể đọc được thực đơn hàng tuần. Úc Phi có chút tò mò, liền hỏi: "Sao bà biết ạ?"
"Bà ngửi thấy mùi mà!"
Bà Trương nói với vẻ đắc ý, rồi bà nhìn về phía trước, hồi tưởng: "Món con thích nhất, sao bà lại không biết được. Ngày xưa, tuần nào bà cũng nấu canh sườn củ cải cho con ăn. Con tự mình uống không nói, còn ép A Phi uống nữa! A Phi vốn không ăn củ cải trắng..."
Nói đến đây, bà Trương nắm lấy tay Úc Phi hỏi: "Đúng rồi, bà nhớ có lần A Phi uống hết một bát canh to. Nó nhăn mặt uống một hơi hết sạch, còn con thì cười toe toét bên cạnh."
Nghe bà Trương kể, Úc Phi dường như vẫn còn nhớ được mùi vị món canh sườn mà bà nấu ngày ấy. Đó là lần đầu tiên anh được ăn củ cải trắng, cái vị lạ lùng ấy hòa quyện với nụ cười hồn nhiên của A Thần ngày đó.
Trong lòng anh chợt dâng lên cảm xúc lẫn lộn.
"Sao lần đó nó lại uống? Bà không nhớ nữa."
Lời của bà Trương kéo Úc Phi trở lại thực tại, anh ngập ngừng một chút rồi mới nói: "Lúc đó cậu ta cá cược với con, xem ai chạy từ trường cảnh sát về nhà trước. Cậu ta thua, nên con phạt cậu ta uống canh củ cải."
Bà Trương nghe xong cười không ngậm được miệng, trách yêu: "Con đúng là nghịch ngợm! Sao lại bày trò chọc bạn như vậy!"
Nói đến đây, bà Trương thở dài, tiếp tục nói: "Chuyện của hai đứa bà không hiểu, tuy A Phi vẫn thường đến thăm bà. Nhưng hai đứa không bao giờ đến cùng nhau nữa. Bà biết chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra. Hai đứa đều là những đứa trẻ ngoan, không có chuyện gì là không thể vượt qua."
"Giữa chúng con không có chuyện gì đâu ạ, chỉ là do công việc của con với A Thần bận rộn quá thôi. Hôm nào con sẽ đến cùng cậu ta."
Úc Phi an ủi.
Người già cũng giống như trẻ con, rất dễ dỗ dành. Nghe Úc Phi nói vậy, khuôn mặt bà Trương lại nở nụ cười mãn nguyện như trước.
"Vậy thì bà vui rồi!"
Úc Phi cứ thế dạo bước cùng bà Trương trong vườn vài vòng, kiên nhẫn lắng nghe bà kể lại những chuyện cũ. Dù những câu chuyện này anh đã nghe đến thuộc lòng, nhưng Úc Phi vẫn mỉm cười lắng nghe bà kể, như thể lần đầu tiên được nghe vậy.
Những khoảnh khắc yên bình, ấm áp này chính là điều thường thấy trong mối quan hệ giữa Úc Phi và bà Trương.
Thời gian ăn trưa nhanh chóng đến, Úc Phi cùng bà Trương ăn cơm. Bà Trương múc cho Úc Phi một bát canh sườn củ cải đầy ắp, rồi vui vẻ nhìn anh uống hết.
Bà Trương nhìn Úc Phi uống canh, mắt không khỏi rưng rưng, bà lau nước mắt, nói: "Canh ở nhà ăn nấu không ngon bằng. Tiếc là bà sức khỏe yếu, không thể tự tay nấu cho con ăn..."
Úc Phi đặt bát xuống, nhìn bà Trương nghiêm mặt nói: "Bà đã hứa là không nói như vậy nữa mà! Bà còn nói nữa, con sẽ không thèm quan tâm đến bà nữa đâu!"
Bà Trương vội lau nước mắt, gượng cười, nói: "Được rồi, bà không nói nữa."
"Ừm!" Úc Phi mỉm cười gật đầu.
Úc Phi thấy cuối cùng bà Trương cũng không còn buồn nữa, lại vui vẻ ăn cơm, anh mới yên tâm. Nhìn đồng hồ, cũng đến lúc phải trở về cục cảnh sát rồi. Thấy anh định đi, bà Trương dặn dò mãi mới chịu để anh rời đi.
Vừa bước ra khỏi phòng, Úc Phi tình cờ gặp cô y tá Vương, người chăm sóc bà Trương.
Y tá Vương thấy Úc Phi, trước tiên nhìn vào trong phòng. Thấy bà Trương không để ý đến bên này, cô mới lên tiếng: "Sếp Úc, tôi tiễn anh."
"Sức khỏe của bà dạo này khá tốt, chỉ là trí nhớ ngày càng kém."
Nói đến đây, cô y tá Vương cười bất lực, nói: "Bây giờ bà ấy vẫn nhận nhầm anh với cháu trai của bà sao?"
Úc Phi gật đầu.
"À đúng rồi, mấy hôm trước anh Châu có đến, đưa tiền sinh hoạt phí của bà năm nay. Tôi nói anh đã đưa rồi, anh ấy bảo tôi trả lại cho anh, còn nhờ tôi gửi lời cảm ơn đến anh."
Nói rồi, y tá Vương lấy một tấm séc trong túi ra đưa cho Úc Phi.
"Cứ giữ lấy đi, coi như tiền sinh hoạt phí năm sau."