Thành phố cảng, khu Đông, sân bay quốc tế.
Qua lớp kính sát đất khổng lồ, có thể nhìn thấy từ xa một chiếc máy bay tư nhân nhỏ mới tinh đang dần dần hạ cánh, lướt trên đường băng từ xa đến gần. Biểu tượng "Khải Đình" tượng trưng cho tập đoàn dần hiện rõ, nụ cười đắc ý trên mặt Lê Tẫn càng thêm sâu sắc.
Máy bay dừng hẳn, cửa khoang mở ra.
Hành khách duy nhất trên máy bay thong thả bước về phía lối đi của phòng chờ.
Cuối cùng cậu cũng trở lại, người khiến Lê Tẫn tự hào từ tận đáy lòng, chưa bao giờ làm người khác thất vọng.
Lê Tẫn đứng dậy, đồng thời dập tắt điếu thuốc trên đầu ngón tay. Hắn quay người về phía lối ra, chờ đợi cậu đến. Không lâu sau, bóng dáng quen thuộc đó đã xuất hiện trước mặt.
"Anh Tẫn!"
Chưa kịp để Lê Tẫn lên tiếng, hai hàng người đàn ông mặc vest đen đứng sau hắn đã đồng loạt cúi chào, hô vang: "Cậu Diệp!"
Lê Tẫn nhìn Diệp Thụy Hân với nụ cười hài lòng, tiến lên cho cậu một cái ôm thuộc về "nhà".
"Chào mừng về nhà!"
Mùi thuốc lá quen thuộc xộc vào mũi, hơi ấm đã lâu không gặp, cảm giác thật an tâm.
Diệp Thụy Hân khẽ đáp lại một tiếng.
Buông vòng tay, Lê Tẫn tiếp tục nói: "Để anh giới thiệu với em, đây là..."
Còn dưa dứt lời, Diệp Thụy Hân đã gật đầu với người phụ nữ lạnh lùng đứng sau Lê Tẫn, nói: "Chị Hellen, người phụ trách chính các hoạt động kinh doanh bên ngoài của xã đoàn, em đã nghe nói rồi."
Trên mặt Hellen vẫn không có một chút biểu cảm nào, chỉ lạnh lùng nhìn Diệp Thụy Hân một cái, nói: "Hy vọng sau này sẽ hợp tác vui vẻ với cậu Diệp."
Nói xong, lại bất ngờ chủ động đưa tay ra, bắt tay với Diệp Thụy Hân.
Rút tay về, Diệp Thụy Hân nhìn quanh đám người phía sau Lê Tẫn, bất ngờ không thấy bóng dáng quen thuộc đó, liền quay đầu hỏi: "Sao không thấy anh Quỷ?"
"Nó ở chỗ cũ." Lê Tẫn đáp lại một cách thờ ơ: "Cũng sắp đến giờ rồi, đi, anh đưa em đi đón nó."
Nói rồi, dưới sự cung kính của một đám người, Diệp Thụy Hân và Lê Tẫn đi về phía lối ra sân bay.
Trong những năm Diệp Thụy Hân ra nước ngoài du học, tập đoàn "KT" ngày càng lớn mạnh, trở thành một thế lực mới nổi trong giới kinh doanh. Còn người đàn ông trước mắt này, chưa đến ba mươi tuổi, từ những cuộc ẩu đả đường phố mà leo lên vị trí hiện tại, đã phải chịu đựng biết bao nhiêu ánh mắt lạnh lùng và sự chế giễu, mới từng bước đi đến vị trí ngày hôm nay.
Tất cả mọi thứ, đều là hắn dùng mạng sống đổi lấy.
Lê Tẫn bây giờ, không còn sự bốc đồng của tuổi trẻ, không còn sự bất lực phải kìm nén khi gặp thất bại. Thay vào đó là sự bình tĩnh trước mọi việc, và sự tự tin toát ra từ giữa hai hàng lông mày.
Mấy năm không gặp, hắn trở nên trầm ổn hơn, Diệp Thụy Hân không khỏi mỉm cười.
"Em cười gì vậy?"
"Không phải cười, mà là cảm thán! Cảm thán anh lại sắp 'nhẫn tâm' với người đẹp nào đó rồi." Diệp Thụy Hân nói đùa.
Lê Tẫn cười lắc đầu: "Chỉ có em mới dám nói chuyện với anh như vậy thôi đấy! Lên xe đi!"
Chiếc Bentley đen lao vút đi trong tiếng nói cười của hai người. Không lâu sau, nó dừng lại trước cửa trụ sở cảnh sát khu Tây.
Diệp Thụy Hân nhìn tòa nhà trụ sở cảnh sát, thở dài bất lực. Mặc dù không thể nói là bất ngờ, bởi vì Thủy Quỷ đúng là khách quen ở đây, nhưng nơi đầu tiên đến sau khi về nước lại là cục cảnh sát, thật sự khiến người ta cảm thấy rất cạn lời.
"Lần này anh ta lại phạm tội gì nữa?"
"Chuyện nhỏ thôi, bị giam giữ 48 tiếng."
Lê Tẫn châm một điếu thuốc, nói một cách thờ ơ. Bởi vì chuyện này quả thực quá đỗi bình thường.
"Còn bao lâu nữa thì thả người?"
Lê Tẫn giơ tay xem đồng hồ, rồi nhìn về phía cổng cục cảnh sát, nói: "Nửa tiếng."
Ngay lúc ánh mắt Lê Tẫn dừng lại, Úc Phi bước ra từ cửa cục cảnh sát.
Mấy tháng nay, anh và đồng nghiệp đã làm việc ngày đêm để phá vụ án sản xuất ma túy ở khu Tây.
Để theo dõi đường dây này, Úc Phi đã ba bốn ngày không bước chân ra khỏi cục cảnh sát. Sáng nay, cuối cùng cũng nắm được bằng chứng, chỉ cần có lệnh khám xét, là có thể triệt phá điểm sản xuất ma túy, nhổ tận gốc kẻ chủ mưu.
Ánh nắng bên ngoài khiến anh cảm thấy hơi khó chịu, anh theo bản năng đưa tay che nắng.
Úc Phi nhắm mắt, hít sâu một hơi. Để ánh nắng mặt trời đã lâu không gặp chiếu lên mái tóc và lông mày.
Lê Tẫn thích thú nhìn tất cả những điều này, người đàn ông đang tắm mình trong ánh nắng trước mắt, dường như có một sức hút đặc biệt, thu hút chặt lấy ánh mắt của hắn.
Anh giống như... một con mèo kiêu ngạo đến mức không ai sánh bằng, thỉnh thoảng lại tận hưởng sự ấm áp của ánh nắng mặt trời, buông bỏ mọi phòng bị, lười biếng làm nũng.
Làm nũng?
Lê Tẫn đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của mình thật buồn cười. Người đàn ông trước mắt rõ ràng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng dưới ánh nắng mặt trời, không hề có chút hơi ấm nào, càng không nói đến làm nũng.
Nhưng có điều khá thú vị.
Nhìn Úc Phi ở phía xa, Lê Tẫn nói với tài xế: "A Dương, đi điều tra xem cậu ta là ai."
"Vâng thưa ngài Lê."
Diệp Thụy Hân nhìn theo ánh mắt của Lê Tẫn, cười nói: "Sao vậy, lại có hứng thú với cảnh sát à?"
Lê Tẫn không có ý định trả lời, chỉ mỉm cười nhìn bóng dáng dần khuất xa, giống như một con báo săn đang rình mồi, tính toán phạm vi tấn công của con mồi, nhưng lại không vội vàng bắt giữ nó.
Mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt này của Lê Tẫn, Diệp Thụy Hân biết rằng tâm trạng muốn chơi đùa của hắn lại nổi dậy.
Chỉ là, con mồi này có thể thu hút hắn được bao lâu.
Một tháng? Hay một tuần?
Thôi, không sao cả. Cùng lắm chỉ là một món đồ chơi cho Lê Tẫn giải trí thôi mà.
Diệp Thụy Hân lại nhìn về phía cửa cục cảnh sát. Không lâu sau, một người đàn ông da ngăm đen, dáng người vạm vỡ nghênh ngang đi ra.
Diệp Thụy Hân vừa nhìn thấy gã đã muốn cười. Với bộ dạng này, nói gã không phải khách quen của cục cảnh sát thì chẳng ai tin.
Thấy Thủy Quỷ đi về phía này, Diệp Thụy Hân xuống xe, mỉm cười chào đón, gọi: "Anh Quỷ!"
Đầu tiên Thủy Quỷ sững người một lúc, sau đó liền kích động ôm lấy vai Diệp Thụy Hân, cười toe toét: "Cuối cùng cậu cũng về rồi!"
Vừa nói, Thủy Quỷ vừa nhìn Diệp Thụy Hân từ trên xuống dưới: "Bảnh bao quá! Đẹp trai số dách!"
"Anh Quỷ thì vẫn vậy, vẫn ngang ngược như xưa."
"Hahaha!" Thủy Quỷ cười lớn, nói: "Như vậy mới xứng với hình tượng của anh trên giang hồ chứ!"
Hai người nói cười một hồi, Thủy Quỷ mở cửa xe cho Diệp Thụy Hân. Vừa nhìn thấy Lê Tẫn trong xe, gã liền thu nụ cười lại, cung kính gọi một tiếng "Anh Tẫn".
Lê Tẫn gật đầu, ra hiệu cho Thủy Quỷ ngồi vào ghế trước, rồi bảo A Dương lái xe đi.
"Đến Bắc Giới."
"Vâng thưa ngài Lê."
Sau 48 tiếng, cơn nghiện thuốc của Thủy Quỷ đã bén lên từ lâu. Gã vừa định móc thuốc trong túi thì Lê Tẫn đã ném cho gã một điếu.
"Cảm ơn anh Tẫn!" Nói rồi, Thủy Quỷ liền châm lửa. Hút một hơi rồi hỏi: "Anh Tẫn, chúng ta đến Bắc Giới làm gì?"
"Đón gió tẩy trần cho Thụy Hân, mấy chú bác cũng sẽ đến."
Mặc dù giọng điệu của Lê Tẫn rất bình thản, nhưng đôi mắt ánh mắt hung dữ đã bị Thủy Quỷ nhìn thấy rõ ràng từ gương chiếu hậu.
Xem ra tối nay Bắc Giới sẽ không yên bình rồi!
Việc kinh doanh của Lê Tẫn có thể làm lớn như vậy, nói không có ai chống lưng, e rằng không ai tin.
Đúng vậy, phía sau Lê Tẫn có một nhóm người. Trong đó có cổ đông của tập đoàn, cũng có các nguyên lão* của xã đoàn Tín Nghĩa.
*Nguyên lão: Người có địa vị và chức vị cao.
Nói một cách đơn giản, chính là những ông trùm xã hội đen đời trước.
Năm đó, để thành lập "Khải Đình", quả thực họ đã giúp Lê Tẫn dọn dẹp một số "chướng ngại vật". Nhưng một khi "Khải Đình" đi vào quỹ đạo, những lão già cứng đầu đó liền bám lấy tiền của "KT" không buông.
Không chỉ muốn tham gia kinh doanh, mà còn chuẩn bị chia chác, đòi Lê Tẫn 20% cổ phần, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Hiện tại, trong số những Tọa Quán* của xã đoàn Tín Nghĩa, người làm ăn lớn nhất chính là Lê Tẫn. Đám lão già đó chỉ cần leo núi uống trà là muốn vươn tay lấy tiền, nào có chuyện dễ dàng như vậy.
*Tọa Quán (坐馆): trong Hội Tam Hoàng thường được hiểu là những người có trách nhiệm quản lý và điều hành các hoạt động của tổ chức tại một khu vực hoặc một lĩnh vực cụ thể.
"Anh Tẫn, có cần gọi cả A Tông không?" Thủy Quỷ hỏi.
"Không cần."
Lê Tẫn hút một hơi thuốc, từ từ thở ra, khói thuốc lan tỏa trong xe.
"Chỉ là đón gió tẩy trần thôi mà, không cần phải huy động nhiều người như vậy."
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Lê Tẫn, Diệp Thụy Hân cũng không hỏi thêm nữa, bởi vì hắn làm gì cũng có lý do của mình.
Xe rẽ sang đầu kia của khu Tây, hướng về phía Bắc Giới.
Cùng lúc đó, bên ngoài khu chung cư bỏ hoang số 9 đường Tân Uyển yên tĩnh đến lạ thường, bình thường thỉnh thoảng vẫn có người qua đường, bây giờ ngay cả một con chó hoang cũng không có.
Tuy nhiên, đây chỉ là hiện tượng bề ngoài.
Lúc này, khu chung cư số 9 đang ẩn chứa nguy hiểm, trên tòa nhà cao tầng không xa, các tay súng bắn tỉa đang tập trung nhắm vào một căn hộ nào đó của khu chung cư số 9. Còn phía sau đống đá vụn và cỏ dại bên ngoài căn hộ, một nhóm cảnh sát đã sẵn sàng, chờ lệnh để đột kích vào "nhà bếp".
Úc Phi nấp sau một cây ngô đồng, nhìn chằm chằm vào lối vào khu chung cư số 9, chờ đợi mục tiêu xuất hiện.
Mười mấy phút sau, một thanh niên đội mũ bóng chày lén lút lách ra, nhìn quanh cửa một hồi, rồi nhanh chóng rẽ vào con đường nhỏ bên cạnh khu chung cư.
Thấy vậy, Úc Phi ra hiệu cho các thành viên phía sau đống đá vụn, hai thành viên nhận được lệnh lập tức cúi người chạy nhanh, bao vây từ đầu kia.
Không lâu sau, bộ đàm của Úc Phi liền truyền đến tin "Nhiệm vụ hoàn thành". Điều này có nghĩa là đã tìm thấy ma túy trên người thanh niên đó.
Đúng như Úc Phi dự đoán, là một gói hàng chưa hoàn thành. Một miếng nhỏ chưa được nghiền thành bột, có lẽ là chuẩn bị mang đi cho chủ hàng kiểm tra.
Làm tốt lắm!
Úc Phi ra hiệu đột nhập, một nhóm người lập tức chia thành hai nhóm.
Một nhóm đi theo Úc Phi xông vào căn hộ, nhóm còn lại vòng qua tòa nhà chung cư, tản ra xung quanh, chuẩn bị vây bắt nghi phạm.
Cửa chính căn hộ được lắp đặt camera, khi cảnh sát bắt đầu hành động chắc chắn sẽ bị bọn buôn ma túy phát hiện, nhưng Úc Phi không quan tâm. Anh đã sắp xếp mọi thứ, tuyệt đối không thể có con cá nào lọt lưới.
Bây giờ chỉ cần làm một việc, đó là —— nhanh.
Úc Phi dẫn một nhóm thành viên nhanh chóng đột phá, đánh thẳng vào hang ổ.
Xưởng sản xuất ma túy nằm ở tầng ba, không khó tìm, hơn nữa Úc Phi đã thuộc lòng bố cục của cả tòa nhà, sau vài vòng rẽ đã đến cửa căn hộ.
"A Hải, phá cửa."
Vừa dứt lời, một viên cảnh sát phía sau Úc Phi đã tiến lên một bước, giơ súng phá cửa.
Các viên cảnh sát khác nối đuôi nhau xông vào từ hai bên, trong phòng nhất thời hỗn loạn, ma túy chưa kịp xử lý đang bị đổ xuống bồn rửa. Trong nháy mắt đã bắt giữ được vài tên tội phạm chưa kịp bỏ trốn.
Úc Phi lục soát từng phòng một, khi lục soát đến nhà vệ sinh, anh chợt phát hiện có một lối đi bí mật dưới bồn rửa.
Úc Phi lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, một tên tội phạm đang đeo ba lô đen chạy trốn ra ngoài.
Chết tiệt!
Úc Phi cất súng, hai tay chống lên bệ cửa sổ, nhanh nhẹn nhảy lên bệ cửa sổ. Sau đó, một tay nắm lấy khung cửa sổ, tay kia bám vào ống thoát nước bên cạnh, định cứ như vậy mà xuống.
"Sếp, đây là tầng ba đấy!"
A Hải bên cạnh căn bản không kịp ngăn cản, chỉ biết trơ mắt nhìn Úc Phi liều lĩnh trèo qua bệ cửa sổ, nhảy xuống từ tầng ba.
Tất nhiên, Úc Phi không ngu ngốc như vậy.
Nhảy thẳng xuống từ tầng ba không chết thì cũng gãy xương. Anh bám vào ống thoát nước bên cạnh, hai chân đạp lên từng khớp nối của ống thoát nước, cẩn thận nhưng cũng rất nhanh chóng trượt xuống.
Ở trường cảnh sát, Úc Phi luôn đứng đầu trong mọi bài kiểm tra thể lực. Mặc dù vóc dáng anh hơi gầy, nhưng chính sự nhẹ nhàng đó lại giúp anh có thể duỗi thẳng cơ thể tốt hơn.
Không mất nhiều thời gian, Úc Phi đã an toàn tiếp đất.
Anh không dám chần chừ, lập tức rút súng đuổi theo. Tên nghi phạm phía trước cũng nghe thấy động tĩnh phía sau, rút súng bắn về phía Úc Phi vài phát. Úc Phi không hề hoảng sợ, nhân lúc tên tội phạm đang hoảng loạn bắn, anh tăng tốc bước chân.
Chẳng mấy chốc, tên nghi phạm đã ở trước mặt, chỉ cách vài bước chân.
Úc Phi nhanh tay lẹ mắt, nắm lấy chiếc ba lô đen phía sau tên nghi phạm, giật mạnh.
Dây đeo ba lô khiến tên tội phạm ngã nhào xuống đất, khẩu súng trên tay hắn ta cũng bị Úc Phi giật lấy, ném sang một bên trong lúc hắn ta ngã.
Chưa kịp để hắn ta bò dậy, Úc Phi đã xông lên, đè một tay hắn ta ra sau lưng, ấn xuống đất, đồng thời chĩa súng vào đầu hắn ta. ( app truyện TᎽT )
Tất cả các động tác được thực hiện liền mạch, không cho tên nghi phạm bất kỳ cơ hội phản kháng nào.
Đúng lúc này, bộ đàm vang lên, truyền đến tin vui "Hành động hoàn tất".
Tốt lắm, hành động đã hoàn thành thuận lợi.
Ai ngờ, ngay khoảnh khắc Úc Phi chuẩn bị còng tay tên tội phạm, hắn ta nhân cơ hội rút ra một khẩu súng ngắn từ trong ngực, quay người bắn về phía Úc Phi. May mắn thay, Úc Phi phản ứng cực nhanh, nghiêng người né tránh, viên đạn sượt qua vành tai anh, chỉ để lại một vết xước nhỏ.
Tên tội phạm định bắn phát thứ hai, Úc Phi tuyệt đối sẽ không cho hắn ta cơ hội như vậy nữa, trực tiếp bẻ ngược cổ tay cầm súng của hắn ta. Trong lúc hắn ta kêu lên đau đớn, anh đóng chốt an toàn của khẩu súng, tay kia nhanh chóng mở còng, khóa lại.
"Sếp Úc, anh không sao chứ?"
Các thành viên chạy đến, thấy tên tội phạm đã bị Úc Phi khống chế hoàn toàn thì thở phào nhẹ nhõm, hành động lần này coi như đã kết thúc.
"Thu đội."
"Yes sir!"
Công việc áp giải nghi phạm, thu giữ ma túy, dọn dẹp hiện trường, chụp ảnh lấy chứng cứ sẽ do các đồng nghiệp hậu cần hoàn thành. Úc Phi dẫn theo nhóm của mình lên xe, trở về cục cảnh sát trước.
Đến cục cảnh sát, Úc Phi đi thẳng vào văn phòng của Tổng thanh tra để báo cáo.
Gõ cửa vài cái, bên trong liền truyền đến giọng nói của sếp Trình.
"Vào đi."
"Sếp Trình."
Sếp Trình ngồi sau bàn làm việc, thấy là Úc Phi, trên mặt lập tức nở nụ cười.
"A Phi, ngồi đi."
"Thank you, sir."
Vừa ngồi xuống, Úc Phi liền báo cáo: "Sếp Trình, trong hành động hôm nay, chúng tôi đã bắt giữ tất cả thành viên của xưởng sản xuất ma túy do Đại Phát cầm đầu, đồng thời thu giữ một lượng lớn ma túy, liều lượng cụ thể tôi sẽ cho đồng nghiệp thống kê, lát nữa sẽ báo cáo cho anh. Ngoài ra, trong ba tháng triển khai hành động này, các thành viên trong đội đã tuân thủ mệnh lệnh, hy sinh nhiều thời gian cá nhân tích cực phối hợp hành động, thể hiện rất tốt, mong cấp trên khen thưởng."
Sếp Trình hài lòng gật đầu, nói: "Tôi sẽ khen thưởng họ, nhưng người đáng khen thưởng nhất vẫn là đội trưởng cậu."
Nói đến đây, sếp Trình kéo ngăn kéo, lấy ra một xấp tài liệu, tiếp tục nói: "Đơn xin điều chuyển của cậu đã được phê duyệt." Sếp Trình dừng lại, sắc mặt có chút phức tạp, hỏi: "Cậu thật sự quyết định rồi sao?"
"Vâng."
"Tốt! Dù không nỡ, nhưng tôi tôn trọng quyết định của cậu."
Nói xong, sếp Trình đưa tài liệu cho Úc Phi.
"Thank you, sir!"
Cầm giấy quyết định bước ra khỏi văn phòng, tay Úc Phi nắm chặt hơn. Từ bỏ tất cả ở Cục Điều tra Ma túy để chuyển sang O Ký (Cục chống Xã hội đen và Tội phạm có tổ chức), Úc Phi chỉ vì một người.
Người đó từng là anh em tốt nhất của Úc Phi, mà giờ đây Úc Phi chỉ muốn tự tay bắt người đó về quy án.