So với sự bình tĩnh của Úc Phi và đồng đội, bên phía Lê Tẫn có thể nói là sóng ngầm mãnh liệt, sắp bùng nổ.

Bề ngoài mọi người hòa thuận vui vẻ cùng nhau ăn cơm, nhưng thực ra mỗi người đều có mưu đồ riêng, tranh đấu ngầm với nhau.

Ông Giang, ông Phát, ông Long, ông Khôn ngồi bên bàn tròn đều trưng ra nụ cười hiền từ. Con trai của ông Phát là Mại Sâm thì vắt chéo chân ngồi trên ghế sofa bên cạnh, nghịch ngón tay đeo nhẫn sapphire xanh. Đằng sau là mười mấy tên giang hồ đứng thành một hàng, dùng để phô trương thanh thế.

Lê Tẫn mang theo nụ cười đặc trưng của mình bước vào, bên cạnh là Diệp Thụy Hân ăn mặc giản dị, Thủy Quỷ và A Dương đi theo phía sau.

Vừa vào, Lê Tẫn liền chào hỏi các bậc trưởng bối, sau đó kéo Diệp Thụy Hân lại nói: “Đến đây Thụy Hân, chào hỏi các chú bác đi.”

Nghe vậy, Diệp Thụy Hân cũng mỉm cười chào hỏi các bậc trưởng bối: “Ông Giang, ông Long, ông Khôn, ông Phát.”

Ông Giang là người lớn tuổi nhất trong số đó, ông ta vỗ tay Diệp Thụy Hân nói: “Còn nhớ hồi mới ra nước ngoài, Thụy Hân vẫn còn là một đứa trẻ, bây giờ đã lớn thế này rồi, còn bảnh bao đẹp trai nữa.”

“Bây giờ Thụy Hân người ta là một thanh niên tài giỏi, nghe nói đã học BA gì đó ở trường đại học danh tiếng bên Mỹ, còn lấy được chứng chỉ luật sư nữa. Bây giờ Thụy Hân là người có học nhất trong xã đoàn chúng ta, còn là du học sinh nữa chứ!”

“Đúng vậy!”

Ông Khôn tiếp lời ông Long.

“Năm đó tôi đã nhìn ra Thụy Hân sẽ giỏi giang hơn anh Tẫn rồi, bảo anh Tẫn đi du học, thì chắc là ngay cả bằng tốt nghiệp cấp hai cũng không lấy được!”

Câu nói đùa của ông Khôn khiến mọi người cười ồ lên, Lê Tẫn ôm lấy Diệp Thụy Hân chặt hơn, cười nói: “Chú Khôn, câu này chú nói đúng lắm! Tôi trời sinh không phải là người có số học hành, đừng nói là cấp hai, ngay cả tiểu học tôi còn chưa tốt nghiệp nữa kìa!”

“Hahaha, A Tẫn, cậu hư thật đấy!”

Mấy vị trưởng bối vừa cười vừa mời hai người ngồi xuống, bàn là bàn tròn, các trưởng bối ngồi kín một vòng, chỗ còn lại chỉ có ghế chủ tọa, hai ghế bên cạnh chủ tọa, và ghế bên cạnh ghế bên trái.

Lê Tẫn tránh ghế bên cạnh chủ tọa, kéo ghế bên cạnh ghế bên trái ra hiệu cho Diệp Thụy Hân ngồi xuống, chưa kịp để Diệp Thụy Hân ngồi vững, một cú va chạm bất ngờ khiến Diệp Thụy Hân lùi lại hai bước.

Quay đầu lại nhìn, Mại Sâm đang một tay vịn vào chiếc ghế bên cạnh chủ tọa, vẻ mặt khinh bỉ nhìn cậu.

“Xin lỗi, lỡ đụng trúng cậu.”

Thủy Quỷ bên cạnh lập tức đứng dậy, trừng mắt nhìn Mại Sâm. Diệp Thụy Hân lại không hề tức giận, khẽ mỉm cười, nói: “Không sao.”

Thấy cậu phản ứng như vậy, Mại Sâm lại càng được nước lấn tới. Cố tình làm đổ trà lên chiếc ghế đó như vô ý.

“Ôi! Tay trơn, xin lỗi cậu nhiều nha học sinh giỏi!”

Thấy vậy, Thủy Quỷ nhìn Lê Tẫn một cái. Thấy Lê Tẫn không có phản ứng gì, lại nhớ đến lời dặn dò của Lê Tẫn trước khi đi là không được gây sự, Thủy Quỷ chỉ đành nhịn cơn tức này.

Thủy Quỷ phẩy tay, bảo đàn em đi thay ghế. Đàn em vừa định đi thì đã bị Mại Sâm trừng mắt, chặn lại.

Mại Sâm đi đến trước mặt Diệp Thụy Hân, vênh váo nói: “Phòng chỉ có tám ghế, mỗi người một ghế. Không có ghế thay! Muốn ngồi hả? Đây! Ngồi cái này!”

Vừa nói, gã ta vừa chỉ vào chiếc ghế gỗ bình thường đơn giản bên ngoài phòng.

“Tang Tử, mang vào cho cậu Diệp!”

Vừa dứt lời, A Tang lập tức ra ngoài mang chiếc ghế gỗ bình thường đơn giản đó vào, đặt vào vị trí Diệp Thụy Hân định ngồi.

Đối mặt với thái độ ngông cuồng của Mại Sâm, Diệp Thụy Hân vẫn giữ vẻ lạnh nhạt như cũ, bầu không khí cứ thế giằng co, mấy vị trưởng bối cũng không nói gì mà chỉ thờ ơ quan sát.

“Ha.”

Diệp Thụy Hân đột nhiên cười, thản nhiên nói với Mại Sâm: “Anh Sâm, ngồi ở vị trí nào, quan trọng hơn là ngồi ghế gì. Sau này anh Sâm sẽ hiểu thôi.”

Mại Sâm trừng mắt nhìn Diệp Thụy Hân, Diệp Thụy Hân lại như không có chuyện gì xảy ra, ung dung ngồi xuống, không hề có chút nào bị chế nhạo, còn hào phóng mời trà ông Khôn bên cạnh.

Không tìm được lỗi, cơn giận đành nuốt vào trong, Mại Sâm đi đến ghế bên phải ngồi xuống, mắt vẫn trừng trừng nhìn Diệp Thụy Hân không rời.

Thấy chuyện này đã xong, Lê Tẫn cũng kéo ghế bên trái ngồi xuống, bắt đầu đi vào chủ đề chính của buổi tiệc đón gió hôm nay.

“Hôm nay tôi làm phiền các chú bác đến đây, không chỉ là để đón gió cho Thụy Hân, mà tôi còn muốn thương lượng với các chú bác về chuyện cổ phần của Khải Đình.”

Nói đến đây, Lê Tẫn hơi dừng lại một chút, uống ngụm trà rồi mới tiếp tục: "Tuần trước, tôi đã nhận được 15% cổ phần từ cả Dược phẩm Chi Lai và Giải trí R37, cộng thêm 40% của riêng tôi, hiện tại Tập đoàn Khải Đình đã có 70% cổ phần thuộc về Lê thị. Vì công ty ngày càng phát triển, năng lực của một mình tôi cũng có hạn, nên tôi muốn chia 30% cổ phần trong tay mình ra, cũng là để tìm người giúp tôi chia sẻ gánh nặng." 

Lời nói của Lê Tẫn khiến các bậc trưởng bối gật đầu lia lịa.

Trong mắt họ, sự phát triển của Khải Đình liên quan đến việc dưỡng lão của họ sau này, dù sao thì tuổi tác của họ cũng đang ngày càng cao. Làm ăn phi pháp cũng không phải là kế lâu dài, ngoài ông Phát còn có con trai để dựa dẫm, thì những người khác đều trông cậy vào Khải Đình.

Khi Khải Đình mới thành lập, Lê Tẫn đã đầu tư 40% cổ phần dưới danh nghĩa tập đoàn Lê thị, đương nhiên 40% cổ phần này không dễ dàng có được.

Trong suốt quá trình đó, các bậc trưởng bối quả thực đã giúp đỡ rất nhiều. Mở đường cho Lê Tẫn trong cả giới đen lẫn trắng, giảm bớt rất nhiều thủ tục và rắc rối, đồng thời hết sức hỗ trợ Lê Tẫn trong việc tìm kiếm nguồn tài chính.

Vì vậy trong mắt họ, nếu không có sự giúp đỡ của mình lúc ban đầu, thì Lê Tẫn sẽ không dễ gì đứng vững ở Khải Đình, càng không nói đến việc bây giờ ngày càng lớn mạnh, nắm giữ 70% cổ phần của toàn tập đoàn.

Đã làm ăn tốt như vậy thì nên biết ơn báo đáp.

Họ có toan tính của họ, Lê Tẫn đương nhiên cũng có. Nhìn những khuôn mặt tươi cười của các bậc trưởng bối, Lê Tẫn thản nhiên tiếp tục nói: “Tôi định tặng 30% cổ phần đó cho Diệp Thụy Hân.”

“Anh nói gì cơ?”

Lê Tẫn vừa dứt lời, Mại Sâm là người đầu tiên đập bàn, đứng dậy tức giận nói: “Lê Tẫn, anh mặt dày thật đấy! Mặc dù chuyện này không liên quan đến tôi, nhưng tôi không thể chấp nhận được cái kiểu phản bội, vong ơn bội nghĩa của anh! Nếu năm đó không có ba tôi và các bác các chú thì anh lấy gì mà phất lên như ngày hôm nay? Giờ anh muốn tự ý chia cổ phần cho em trai mình ư? Vậy Mại Sâm tôi sẽ là người đầu tiên phản đối!"

"Lần này tôi không giúp cậu đâu A Tẫn."

Ông Giang nghiêm mặt nói tiếp: "Năm xưa khi cậu mở công ty, tôi không giúp cậu, nhưng những gì bác Phát, chú Long, chú Khôn làm cho cậu, tôi đều thấy cả. Giờ cậu làm thế này là bất nghĩa."

"Đến cả ông Giang cũng nói vậy rồi! Uống nước thì phải nhớ nguồn, A Tẫn, cậu không thể vô lương tâm như thế!" Ông Long nói.

"Đúng vậy! Năm đó tôi đã dọn đường cho cậu, để cậu kiếm được một khoản kếch xù. Nếu không có tôi thì cậu lấy đâu ra tiền mà đầu tư? Giờ kiếm được tiền rồi lại muốn đá bọn tôi ra à? Cậu làm vậy thì đúng là quá thất đức!"

Ông Khôn cũng hùa theo.

Ông Phát nhấp một ngụm trà, lên tiếng: "A Sâm, con ngồi xuống trước đi. A Tẫn, cậu đã gọi chú một tiếng chú, có vài lời chú buộc phải nói với cậu! Chú biết cậu coi Thụy Hân như em ruột, nhưng Thụy Hân đã rời Hồng Kông quá lâu rồi, hoàn toàn không hiểu tình hình kinh tế ở đây, cậu để nó vừa về đã giúp việc, chưa nói đến chuyện khác, nó có làm được hay không cũng là một vấn đề."

"A Phát nói đúng, chưa nói đến chuyện báo ân hay không. Bây giờ cậu muốn để Thụy Hân tiếp quản, ít nhất cũng phải để nó làm quen rồi hãy tiếp quản cũng chưa muộn."

"Tôi tán thành với ý kiến này!"

"A Tẫn! Cậu làm việc quá hấp tấp!"

Lê Tẫn kiên nhẫn nghe các vị chú bác nói, bản thân lại im lặng uống trà. Đến khi trà cạn, Lê Tẫn mới đặt cốc xuống, nói: "Về chuyện của Khải Đình, tôi tự có sắp xếp."

Câu nói này của Lê Tẫn lại khiến ông Giang và những người khác bất mãn, giọng điệu cũng không còn khách sáo như ban đầu, mà có phần bức bách. Mại Sâm càng thêm bất bình thay ba, cộng thêm chuyện vừa rồi với Diệp Thụy Hân, thù mới hận cũ đều đổ lên đầu Diệp Thụy Hân.

"Mẹ nó! Lê Tẫn vô ơn, mà họ Diệp kia cũng chẳng khá hơn! Cậu quên ai đã giúp cậu ra nước ngoài à? Giờ mới quay về đã muốn tranh giành địa bàn? Tôi nói cho cậu hay, không dễ đâu!"

"Tôi nhớ, là nhờ anh Tẫn và ông Kỷ."

Diệp Thụy Hân bình tĩnh đáp trả Mại Sâm.

"Cậu!"

Mại Sâm bật dậy xông về phía Diệp Thụy Hân, lúc này, Thủy Quỷ không nhịn được nữa, lập tức đứng dậy chắn trước mặt Mại Sâm.

"Mại Sâm, mày đừng có sủa bậy ở đây!"

Lời của Thủy Quỷ rất khó nghe, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

Mại Sâm lập tức nổi giận, đập bàn nói: "Mẹ kiếp! Mày dám nói lại lần nữa không?!"

Vừa dứt lời, anh em của Lê Tẫn và Mại Sâm gần như đã sẵn sàng, chỉ chờ lệnh là ra tay. Thấy Mại Sâm sắp đánh nhau với Thủy Quỷ, Lê Tẫn vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.

"A Quỷ!"

Lê Tẫn đã lên tiếng, Thủy Quỷ đành phải thôi, bực bội ngồi xuống.

Mại Sâm và Lê Tẫn trong xã đoàn có địa vị ngang nhau, Lê Tẫn là cánh tay phải của ông Kỷ, Mại Sâm là cánh tay phải của ông Phát.

Một năm trước, người đứng đầu xã đoàn Chung Hạo Thiên qua đời vì tai nạn, vị trí này cho đến nay vẫn bỏ trống, chỉ do ông Kỷ tạm thời quản lý.

Nhưng dạo gần đây ông Kỷ đổ bệnh, tới nay vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Các bậc trưởng bối khác cũng đã cao tuổi, không còn muốn quản lý chuyện xã đoàn nữa.

Vì vậy, trong mắt mọi người, người kế nhiệm tiếp theo không phải Lê Tẫn thì là Mại Sâm.

Tính cách ngang ngược của Mại Sâm ai ai cũng biết, lần này nhắm vào Diệp Thụy Hân cũng chỉ là lấy cậu ra làm bia đỡ đạn, mục đích tất nhiên là làm Lê Tẫn mất mặt.

Lê Tẫn đứng dậy, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía hắn. Hắn đi thẳng về phía Mại Sâm, nhìn thẳng vào mắt gã ta.

Lê Tẫn cao hơn Mại Sâm khá nhiều, khí thế áp đảo khiến Mại Sâm có chút sợ hãi. Nhưng có nhiều chú bác ở đây, gã ta không thể để mình mất mặt được, chỉ đành phải cố tỏ ra hung dữ nhìn chằm chằm Lê Tẫn.

Lê Tẫn mỉm cười, nhưng không nhìn Mại Sâm nữa. Hắn nhìn mọi người nói: "Mọi người đều biết tôi coi Thụy Hân như em trai ruột. Tối nay là tiệc đón gió cho Thụy Hân, ai gây rối ở đây chính là không nể mặt Lê Tẫn tôi."

Nói đến đây, ánh mắt Lê Tẫn lại quay về phía Mại Sâm, áp lực mạnh mẽ khiến Mại Sâm theo bản năng né tránh ánh mắt của hắn. Mại Sâm liếc nhìn Tang Tử, trên mặt lộ ra nụ cười gian xảo, nói: "Tang Tử! Mang rượu đến!" ( app truyện TᎽT )

Tang Tử theo Mại Sâm nhiều năm, hiển nhiên hiểu ý gã ta là gì. Tang Tử rót hai phần ba ly rượu vàng, sau đó rót đầy rượu ngũ lương dịch vào ly nhỏ, rồi thả ly nhỏ xuống đáy ly lớn. Đây là cách làm quen thuộc của Mại Sâm, phiên bản Đông phương của "deep water bomb"!

Mại Sâm tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ, cầm ly đi đến trước mặt Diệp Thụy Hân, giả vờ thân thiện nói: "Thụy Hân! Anh Mại Sâm kính cậu một ly, chúc cậu sau này thuận buồm xuôi gió, tài lộc dồi dào! Nếu cậu không uống hết, chính là không nể mặt tôi."

Nói xong, Mại Sâm uống cạn ly rượu vang đỏ, chờ xem phản ứng của Diệp Thụy Hân.

Mại Sâm trong xã đoàn có bối phận cao hơn Diệp Thụy Hân, lời nói cũng rất đường hoàng, không có lý do gì để từ chối. Lê Tẫn cũng không có cách nào giúp Diệp Thụy Hân, chỉ có thể nhìn xem cậu sẽ phản ứng thế nào.

Ánh mắt mọi người đổ dồn vào Diệp Thụy Hân, cậu lại không hề thay đổi sắc mặt. Cậu đứng dậy cầm ly rượu, mỉm cười với Mại Sâm, nói: "Sau này còn phải nhờ anh Mại Sâm giúp đỡ nhiều hơn, cảm ơn anh Mại Sâm!"

Nói xong liền nâng ly uống cạn.

Mại Sâm vốn có ý gây sự, gã ta càng gặp Lê Tẫn càng thêm thù hằn, hiển nhiên không muốn ở lại ăn cơm. Thấy Diệp Thụy Hân uống rượu, Mại Sâm cũng coi như không uổng công một chuyến, dẫn theo đàn em nghênh ngang rời khỏi nhà hàng.

Ở bên ngoài chờ đợi từ lâu, cuối cùng Úc Phi và đồng đội cũng thấy có động tĩnh, có một chiếc Porsche đen lặng lẽ chạy ra từ cửa sau nhà hàng, Đại Bác nhìn chằm chằm vào chiếc xe, nói: "Sếp Úc, là xe của Mại Sâm."

"Nhân vật chính hôm nay không phải gã ta, tiếp tục chờ."

"Yes, sir!"

Khoảng nửa tiếng sau, Úc Phi thấy Thủy Quỷ dìu Diệp Thụy Hân ra khỏi nhà hàng. Nhìn dáng vẻ của Diệp Thụy Hân, hình như đã uống khá nhiều rượu, có vẻ hơi say. Thủy Quỷ làm việc hấp tấp, tối nay lại là tiệc chiêu đãi Diệp Thụy Hân, Úc Phi sợ xảy ra chuyện gì, liền để anh Rộng và Đại Bác đi theo trước.

Xã hội đen ăn uống thường rất lâu, mỗi bữa tiệc đều như tiệc tất niên. Nhưng lần này lại hơi bất ngờ, vừa qua 10 giờ, các nguyên lão đã lần lượt rời khỏi nhà hàng. Lê Tẫn cũng đi theo phía sau, với tư cách chủ nhà tiễn khách.

Những chiếc xe sang trọng đậu trước cửa nhà hàng lần lượt khởi động, còn Úc Phi và đồng đội đã chuẩn bị sẵn sàng, bám theo chiếc Bentley đen của Lê Tẫn.

Thực ra khi xe của Úc Phi vừa khởi động, A Dương đã biết họ bị theo dõi, hơn nữa còn bị cảnh sát theo dõi.

Trước khi Lê Tẫn đến nhà hàng, A Dương đã bí mật phái người theo dõi xung quanh nhà hàng. Ngay cả những quầy bán tạp chí người lớn ven đường cũng được kiểm tra xem có gì bất thường hay không.

Vì vậy, khi có người báo cáo với anh ta rằng có hai chiếc xe lạ đậu ở ngã tư, A Dương đã chú ý. Anh ta đoán có thể là cảnh sát, và khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Úc Phi thì càng chắc chắn hơn.

Nên cắt đuôi họ hay cứ giữ nguyên tốc độ để họ theo?

A Dương nhìn Lê Tẫn qua gương chiếu hậu, hỏi: "Ngài Lê, có cớm."

Lê Tẫn không hề ngạc nhiên, đáp: "Tôi biết, cứ để họ theo."

"Hình như là tên cớm mà anh bảo tôi điều tra."

"Thế à?"

Câu nói này khiến Lê Tẫn chú ý, hắn im lặng một lúc, rồi đột nhiên nở nụ cười khó hiểu nhưng lại khiến người ta rợn tóc gáy.

"Rẽ trái phía trước, dừng lại khi thấy đầu hẻm."

"Vâng thưa ngài Lê."

Chiếc Bentley rẽ ngoặt, lướt vào một khu nhà. Xe của Úc Phi lập tức đuổi theo, rẽ vào theo. 

Vừa vào cua, Úc Phi đã thấy chiếc Bentley dừng lại phía trước, bóng đen mở cửa bước xuống xe, đi về phía con hẻm nhỏ bên cạnh. Còn chiếc Bentley thì bỏ mặc hắn, tự động khởi động và chạy đi.

Đây là ý gì? Chiến thuật điệu hổ ly sơn? Không đoán được mục đích của Lê Tẫn, Úc Phi lập tức ra lệnh: "Mọi người tiếp tục theo, tôi xuống xe xem sao."

"Yes, sir!"

A Triều và những người khác tiếp tục đi tới. Úc Phi xuống xe, men theo tường từ từ tiến vào con hẻm tối om.

Con hẻm rất hẹp, ước chừng chỉ đủ cho hai người đi song song. Dưới đất chất đống rác thải, trên tường là những đường ống nước, có lẽ là ống thoát nước của ban công tầng trên.

Vì ngược sáng nên ánh sáng trong hẻm rất kém, đèn đường không thể chiếu vào đây, khiến con hẻm chìm trong bóng tối hoàn toàn.

Thỉnh thoảng có xe chạy qua đường, mới có chút ánh sáng le lói.

Úc Phi cẩn thận dò dẫm tiến vào, trong lòng hiểu rõ Lê Tẫn là loại người nào. Mới ngoài ba mươi tuổi, đã có thể dựa vào thực lực của mình để nổi danh trong giới giang hồ thì tuyệt đối không phải người tầm thường.

Bây giờ lại tự nhiên chạy vào con hẻm tối om này, chắc chắn có điều mờ ám.

Dù biết một mình vào đây rất nguy hiểm, nhưng Úc Phi cũng không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để bắt hắn.

Đi được khoảng một phần ba con hẻm, phía sau Úc Phi đột nhiên vang lên tiếng bật lửa, trong bóng tối nghe rất rõ ràng.

Úc Phi lập tức quay lại, chỉ thấy trong bóng tối lượn lờ một làn khói mỏng.

Đốm lửa đỏ rực trên đầu ngón tay hắn không hề tắt, như con thú săn mồi trong đêm tối, ánh mắt lóe lên vẻ hung dữ.

Úc Phi theo bản năng đưa tay sờ vào khẩu súng bên hông.

"Sếp đừng căng thẳng, tôi chỉ đến chào hỏi cậu thôi."

Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên trong bóng tối, dường như mang theo ý cười.

Ai mà tin lời của xã hội đen chứ, nhưng hắn đã nói vậy, thì cứ chiều theo ý hắn.

"Ngài Lê, với tư cách là một công dân tốt, tôi tin rằng anh sẽ hợp tác với công việc của cảnh sát. Tôi muốn mời anh về cục cảnh sát uống cà phê."

"Ha!"

Lê Tẫn khinh thường cười khẩy, tàn thuốc đỏ rực từ ngón tay hắn rơi xuống đất, bị hắn dẫm tắt.

Đốm lửa đỏ biến mất, bóng tối ập đến, cùng lúc đó, một lực mạnh từ xương sườn bên hông truyền đến. Úc Phi theo phản xạ giơ tay đỡ, đồng thời dùng lực phản công, kẹp lấy nắm đấm của Lê Tẫn. Cùng lúc đó, anh tung chân trái đá về phía Lê Tẫn.

Nếu chỉ so về kỹ năng chiến đấu thì thực lực của hai người ngang nhau.

Một người từ khi vào trường cảnh sát đã luôn là người xuất sắc trong các bài kiểm tra thể lực, người kia thì từ khi hiểu chuyện đã luôn lăn lộn ở đáy xã hội.

Nhưng trong một không gian hẹp như vậy, khi hai người ngang tài ngang sức gặp nhau, yếu tố quyết định thắng thua chính là điều mà họ không thể thay đổi —— thể hình.

Úc Phi thấp hơn Lê Tẫn, hắn cao 1m85, hơn anh gần nửa cái đầu, cộng thêm Lê Tẫn vốn có thân hình to lớn, nhìn qua đã thấy lực lưỡng hơn Úc Phi.

Vì vậy, khi Úc Phi đá về phía hắn, Lê Tẫn không những đỡ được mà còn mượn lực đẩy Úc Phi vào tường. Chưa kịp để anh phản công, Lê Tẫn đã giơ cánh tay lên, ghì chặt cổ anh, lực đạo vừa đủ, không gây thương tích nhưng cũng không thể phản kháng.

Con hẻm chật hẹp lúc này cũng trở thành một trong những nhà tù giam cầm hành động của Úc Phi, nhưng mối đe dọa lớn nhất vẫn là Lê Tẫn trước mặt.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Nụ cười ngạo nghễ của Lê Tẫn lúc này hiện ra ngay trước mắt Úc Phi, anh thật sự muốn đấm hắn một cái. Nhưng tiếc là, hành động của anh đã hoàn toàn bị Lê Tẫn khống chế.

Lê Tẫn nhìn ánh mắt như muốn giết người của Úc Phi, trong lòng dâng lên một tia khoái cảm.

Đối với Lê Tẫn, con mồi càng khó thuần phục càng khiến hắn muốn chinh phục. Vì vậy, hắn cố tình cười, ghé sát tai Úc Phi, khẽ nói: "Bây giờ sếp có thể dùng lý do tấn công cảnh sát để mời tôi về cục cảnh sát uống cà phê rồi này."

Nói xong, hắn còn liếm nhẹ lên vành tai Úc Phi.

Úc Phi chỉ cảm thấy bên tai toàn là hơi thở ấm áp của Lê Tẫn, chưa kịp phản ứng lại lời hắn nói thì một cảm giác ẩm ướt nóng bỏng đã lan từ vành tai đến dái tai, khiến anh không khỏi rùng mình.

Phản ứng của cơ thể luôn nhanh hơn não bộ, khi cơ thể rùng mình phát ra tín hiệu nguy hiểm, Úc Phi đã đấm vào bụng Lê Tẫn.

Lê Tẫn lùi lại một bước, sắc mặt hơi khó coi.

"Ngài Lê thật am hiểu luật pháp, bây giờ tôi sẽ bắt anh với tội danh tấn công cảnh sát!"

"Được thôi, nếu cậu bắt được tôi thì tôi sẽ về chung với cậu."

Lê Tẫn vừa nói vừa cởi áo khoác, Úc Phi tưởng hắn chuẩn bị đánh nhau với mình, đang nâng cao cảnh giác thì trước mắt đột nhiên bị một mảng tối che khuất, khi hoàn hồn lại thì bóng dáng Lê Tẫn đã lướt đến cuối hẻm.

Khi Úc Phi đuổi ra khỏi cuối hẻm, thứ anh nhìn thấy chỉ là đèn đuôi xe của chiếc Bentley lướt qua màn đêm. Chiếc áo khoác còn vương hơi ấm của chủ nhân bị Úc Phi ném mạnh xuống đất.

"Khốn kiếp!"

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play