Cốc! Cốc! Hai tiếng gõ cửa theo một nhịp điệu nào đó vang lên ở căn hộ của Diệp Thụy Hân.
Đây là món quà Lê Tẫn tặng Diệp Thụy Hân để chào mừng cậu trở về —— một căn hộ penthouse rộng hàng nghìn mét vuông nằm ở khu tài chính và một chiếc Porsche màu trắng đời mới nhất. Và người đang gõ cửa bên ngoài, không cần đoán cũng biết chắc chắn là Lê Tẫn.
Diệp Thụy Hân không thể nào quên nhịp điệu này. Năm đó, sau khi Lê Tẫn trưởng thành, vì gia nhập xã hội đen nên trại trẻ mồ côi không cho hắn đến thăm. Vì vậy Lê Tẫn đã trèo tường vào trại trẻ mồ côi vào lúc nửa đêm, nhịp gõ cửa này chính là ám hiệu của họ.
Diệp Thụy Hân mở cửa, nói: "Anh Tẫn, ở đây không có sơ Trương đâu."
"Haha! Sơ Trương cũng rất hoan nghênh anh!" Lê Tẫn cười rồi bước vào: "Hôm qua ngủ ngon chứ?"
Thấy Diệp Thụy Hân gật đầu, Lê Tẫn nói: "Đi thôi! Ông Kỷ dậy sớm lắm, đừng để ông ấy phải chờ."
Hai người xuống lầu, lên xe của Lê Tẫn, trong xe ngoài A Dương còn có Thủy Quỷ. Không giống như Lê Tẫn và Diệp Thụy Hân tràn đầy năng lượng, Thủy Quỷ trông như vẫn chưa tỉnh ngủ, gác chân lên ghế ngủ gật. Thấy Lê Tẫn đến, gã lập tức ngồi thẳng dậy, rõ ràng là đã bị Lê Tẫn dạy dỗ một trận trước đó.
Diệp Thụy Hân lên xe, cười nói: "Tối qua anh Quỷ đi quẩy ở đâu thế?"
"Sở thích này của anh thì cậu cũng biết rồi đấy." Nói đến chuyện này, Thủy Quỷ dường như tỉnh táo hẳn, quay lại nói với Diệp Thụy Hân: "Anh Quỷ đây có vài em gái vừa có học thức vừa có nhan sắc, hôm nào đi chơi cùng nhau nhé?"
"Không cần..."
Diệp Thụy Hân chưa nói xong, Lê Tẫn đã lên tiếng: "Cút xéo! Mày còn mặt mũi mà nói! Mày biết hôm nay phải đi đánh golf với ông Kỷ mà. Ông ấy ghét nhất cái kiểu lề mề của mày! Nhìn cái bộ dạng của mày kìa! Cứ như vừa chơi đĩ cả đêm về ấy!"
"Anh Tẫn yên tâm, lát nữa đến sân golf, em nhất định sẽ tỉnh táo!"
Thấy Lê Tẫn lên tiếng, Thủy Quỷ vội vàng cam đoan, nhưng vừa dứt lời, gã lại quay sang than thở với Diệp Thụy Hân: "Thụy Hân, cậu nói xem sao ông Kỷ lại thích chơi golf nhỉ? Cứ chầm chậm đánh một quả bóng, có gì vui chứ! Thà bảo anh đi chém người còn hơn!"
Thấy gã càng nói càng hăng, Lê Tẫn không nhịn được nữa, mắng: "Chém người chém người! Cái thằng chó chết chỉ biết chém người! Bây giờ còn chưa biết là mày chém người hay người ta chém mày nữa!"
Diệp Thụy Hân nhìn cách nói chuyện của hai người, thời gian như quay trở lại mười năm trước.
Người bên cạnh không còn là ngài Lê lịch lãm trong bộ vest nữa, mà dường như anh vẫn là tên đàn em mặc quần jean rách đưa cậu đi ăn ở quán vỉa hè.
Thời gian cứ trôi đi, dường như mọi thứ đã thay đổi, nhưng dường như lại chẳng có gì đổi thay.
Cảm giác này thật thú vị và ấm áp.
Trong tiếng cười nói của hai người, chiếc xe chạy đến câu lạc bộ Hoàng gia nổi tiếng ở phía Đông thành phố. Đây là câu lạc bộ tư nhân cao cấp nhất thành phố, với mức phí hội viên đắt đỏ đến mức khó tin, nội thất sang trọng, trang nhã và vô số các hoạt động giải trí.
"Ngài Lê, chào buổi sáng!"
Xe của Lê Tẫn vừa dừng lại, người gác cổng liền chạy ra mở cửa. Một nhân viên mặc vest chỉnh tề dường như đã đợi từ lâu, thấy Lê Tẫn xuống xe, liền cung kính đi theo sau hắn, lễ phép nói.
Ông Kỷ là khách quen ở đây, hầu như tuần nào cũng đến vài ngày. Còn Lê Tẫn thì mỗi tháng đều dành một ngày để chơi golf và ăn trưa cùng ông Kỷ.
Hai người thay quần áo trong phòng nghỉ, rồi cùng Thủy Quỷ đang cố gắng tỉnh táo lên xe golf, đến sân golf gặp Kỷ Thiên. Đi được một lúc, Diệp Thụy Hân đã nhìn thấy ông Kỷ từ xa. Thoáng chốc cũng đã năm sáu năm không gặp ông Kỷ, thời gian không tha cho một ai, sau tuổi lục tuần thì sự lão hóa càng rõ rệt.
Dù khoảng cách khá xa, Diệp Thụy Hân vẫn cảm nhận được ông Kỷ thực sự đã già đi nhiều.
Sau một cú đánh đẹp mắt, ông Kỷ vừa hay nhìn thấy ba người Lê Tẫn đang đi tới.
"Ông Kỷ." Mọi người đồng thanh.
Ông Kỷ mỉm cười gật đầu, Thủy Quỷ vội vàng cười tươi tiến lên nhận lấy cây gậy golf trong tay ông.
"Thụy Hân, lúc con đi, con chỉ là một cậu nhóc mười bảy, mười tám tuổi. Giờ con đã trưởng thành, ông Kỷ cũng già mất rồi!"
"Ông Kỷ vẫn còn sung sức lắm! Cú đánh vừa rồi rất tuyệt, con xem mà cũng thấy xấu hổ vì bản thân quá kém cỏi.”
Ông Kỷ cười vỗ vai Diệp Thụy Hân, nói: "Đã đẹp trai còn nói chuyện dễ nghe!"
Nói rồi, ông Kỷ quay sang nhìn Lê Tẫn, hỏi: "A Tẫn, con có biết ngày xưa ông ngưỡng mộ con nhất ở điểm gì không?"
Câu hỏi này của ông Kỷ khiến Lê Tẫn bối rối, hắn lắc đầu.
"Là ánh mắt!"
Ông Kỷ vừa nói vừa đi về phía nơi quả bóng vừa được đánh, ba người Lê Tẫn đi theo sau, nghe ông tiếp tục nói.
"Bây giờ làm giang hồ, không còn là chuyện đánh đấm nữa. Ngoài nghĩa khí và gan dạ, quan trọng nhất chính là ánh mắt! Đánh thiên hạ không phải đánh golf, không ai có thể một mình một gậy che trời được. A Quỷ năm xưa, rồi cả Kiều Giang đều là những nhân vật máu mặt, họ đã theo con bao nhiêu năm. Còn nói về Thụy Hân, người còn chưa về mà danh tiếng đã vang dội khắp giang hồ. Gọi là gì ấy nhỉ?"
Nói đến đây, ông Kỷ quay lại nhìn Thủy Quỷ, Thủy Quỷ vội vàng nói: "Cậu Diệp."
"Cậu Diệp!" Ông Kỷ lặp lại lời của Thủy Quỷ, rồi tiếp tục nói: "Thụy Hân trở về giúp con lúc này, quả là như hổ mọc thêm cánh. Đó chính là nhờ vào ánh mắt của con! Đầu tư cũng vậy, biết người biết việc cũng vậy. Ánh mắt sắc bén chính là ưu điểm lớn nhất của Lê Tẫn con!"
Nghe vậy, Lê Tẫn cúi đầu mỉm cười, nói: "Ông Kỷ nói đùa, chúng con còn phải học hỏi ông Kỷ nhiều lắm."
Kỷ Thiên không trả lời, mà bước về phía trước vài bước, mọi người đi theo sau ông, cũng không dám tùy tiện lên tiếng.
"Nghe nói, con đã đắc tội với tất cả các vị tiền bối chỉ trong một bữa ăn à? Giai đoạn này xã hội không được yên ổn, cả giới đen lẫn giới trắng đều có rất nhiều người đang chờ xem kịch hay, con có biết không?"
Ông Kỷ đột nhiên nói ra câu đó, tuy vẫn là giọng điệu tán gẫu, nhưng bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng. Tuy ông Kỷ luôn đứng về phía Lê Tẫn, nhưng dù sao ông cũng là người đại diện, cuộc đấu đá nội bộ trong xã đoàn tuyệt đối không phải là điều ông muốn thấy. Câu nói này khiến người ta khó đoán được thâm ý bên trong.
"Ý của ông Kỷ là...?" Lê Tẫn thận trọng hỏi.
"Chàng trai trẻ, cứ từ từ!"
Ông Kỷ đưa tay nhận lấy gậy đánh golf mà Thủy Quỷ đưa tới, vừa nhắm vào lỗ golf vừa nói,
"Ai cũng muốn đánh một cú birdie*, một gậy vào lỗ dĩ nhiên là tốt, nhưng nếu không làm được, thì phải vững vàng từng bước. Đi nhiều đường, đánh nhiều gậy cũng không sao, quan trọng là cuối cùng quả bóng có thể vào lỗ."
*Birdie là một trong các thuật ngữ trong golf chỉ cách tính điểm khi golfer hoàn thành 1 hố đấu với số gậy thực hiện ít hơn số gậy tiêu chuẩn (par) 1 gậy.
Nói xong, ông Kỷ nhẹ nhàng vung gậy, quả bóng trắng nhỏ lăn chầm chậm về phía lỗ, rơi xuống một cách vừa phải.
"Đánh hay!" Lê Tẫn nói.
Ông Kỷ đưa gậy cho Lê Tẫn, nói: "Ông già rồi, cần nghỉ ngơi. Nào, con đánh với Thụy Hân vài ván đi."
Ông Kỷ được người của mình đưa lên xe golf, trở về phòng nghỉ ngơi trước.
Lê Tẫn theo ông Kỷ đánh golf mấy năm nay, coi như thắng lợi không chút hồi hộp. Thủy Quỷ thì ngồi trong một chiếc xe golf khác, gã thực sự không có hứng thú với loại vận động này. Thấy cuối cùng họ cũng đánh xong, gã vội vàng đứng dậy, vừa thả lỏng gân cốt vừa nói: "Anh Tẫn, em ngồi đến đau lưng mỏi gối rồi, đi tìm cô nào mát-xa đã. Lát nữa em đến chỗ ông Kỷ tìm anh." Lê Tẫn vừa định lên tiếng, Thủy Quỷ đã vội nói: "Anh Tẫn yên tâm, em tuyệt đối sẽ không đến muộn!"
Lê Tẫn cũng không muốn chửi thề ở đây, liền phẩy tay cho gã đi. Hắn và Diệp Thụy Hân ngồi xe golf về phòng.
Diệp Thụy Hân tắm rửa xong, thay bộ đồ vest thường ngày, thấy còn sớm nên sang phòng bên cạnh tìm Lê Tẫn.
Gõ cửa theo mật hiệu của Lê Tẫn, một lúc sau Lê Tẫn chỉ quấn khăn tắm, ướt sũng mở cửa. Diệp Thụy Hân mới nhớ ra Lê Tẫn thích xông hơi.
Xông hơi ba lần chắc chắn sẽ lâu hơn cậu nhiều.
Nhìn mái tóc ướt sũng không ngừng nhỏ nước của Lê Tẫn, Diệp Thụy Hân bước vào phòng tắm lấy một chiếc khăn tắm đưa cho hắn: "Cẩn thận cảm lạnh."
Nhận lấy khăn tắm, Lê Tẫn soi gương lau đầu. Ánh mắt Diệp Thụy Hân lại dừng lại trên vết sẹo sau lưng hắn.
Tâm trí Diệp Thụy Hân bỗng chốc quay về thời điểm đó, tất cả những gì đã xảy ra đều hiện lên rõ mồn một, như mới ngày hôm qua.
Cậu sẽ không quên những gì đã xảy ra ngày hôm đó, cả đời này sẽ không quên.
Sau này, Lê Tẫn đã xăm kinh Tâm bằng tiếng Phạn lên toàn bộ sống lưng, từ đốt sống cổ đến đốt sống đuôi, che phủ vết sẹo gần như ngang qua bả vai.
Một tay giang hồ xăm kinh Tâm lên lưng, điều kỳ lạ này lại vô cùng phù hợp với Lê Tẫn. Hắn giống như chữ Phạn trên lưng, mang đến một sức mạnh bí ẩn khó lường, khiến người ta cảm thấy an tâm, khao khát.
Nhìn chữ Phạn sau lưng Lê Tẫn, Diệp Thụy Hân lặng lẽ niệm: “Yết đế yết đế, ba la yết đế, ba la tăng yết đế, bồ đề tát bà ha.”
"Thụy Hân?" Lê Tẫn thấy cậu nhìn chằm chằm vào lưng mình, phần nào đoán được cậu đang nghĩ gì.
Lời nói của Lê Tẫn khiến Diệp Thụy Hân hoàn hồn, cậu cúi đầu cười nói: "Không có gì."
Lê Tẫn đặt khăn xuống, đi đến bên cạnh Diệp Thụy Hân vỗ vai cậu: "Chuyện quá khứ rồi, đừng nghĩ nhiều nữa."
Diệp Thụy Hân gật đầu, Lê Tẫn liền vào phòng ngủ thay quần áo. Lúc này Thủy Quỷ cũng trở về, ba người cùng đến chỗ ông Kỷ.
Bữa trưa rất đơn giản, ông Kỷ thích ăn cơm trong nhà của mình.
Theo lời ông nói, đó là cảm giác gia đình. Tuy địa vị của ông Kỷ rất cao, nhưng ông không để con cái mình tham gia vào những việc này. Ông đã sớm đưa chúng ra nước ngoài, bây giờ ông đã có cháu con đầy đàn.
Nhưng dù là ông trùm giang hồ quyền lực ngập trời, tuổi già vẫn nhớ con cháu mình. Hôm nay thấy Diệp Thụy Hân trở về, có mấy người trẻ tuổi ở cùng ông, ông cảm thấy rất vui.
Giống như một gia đình, cùng nhau ăn một bữa cơm đơn giản.
Sau bữa trưa, ông Kỷ có việc riêng. Thủy Quỷ cuối cùng cũng được "tự do", bảo A Dương đưa gã đến trung tâm thành phố rồi xuống xe, tự mình đi hưởng thụ.
A Dương tiếp tục lái xe, nhưng con đường này không phải đi đến khu biệt thự trên núi của Lê Tẫn, cũng không phải căn hộ của hắn. Diệp Thụy Hân có chút tò mò, nhưng không hỏi.
Diệp Thụy Hân ngồi thẳng dậy, nhìn cảnh phố xá bên ngoài cửa sổ. ( app truyện TᎽT )
Nhiều cửa hàng đã thay đổi, những cây đa bên đường dường như cũng cao hơn. Nhưng cảm giác quen thuộc và thân thiết đó lại càng thêm mãnh liệt.
Đây là ký ức thời niên thiếu của họ, tất cả những ký ức non nớt đều liên quan đến nơi này.
Diệp Thụy Hân nhớ lần đầu tiên đến đây, cũng đi trên con đường này.
Hôm đó trời mưa to, cửa kính xe bị nước mưa làm mờ đến mức không nhìn rõ đường hai bên. Diệp Thụy Hân ôm cây đàn vĩ cầm mà ba tặng, nhìn thẳng về phía trước, ghi nhớ con đường này qua cần gạt nước.
Như thể nếu nhớ sai một chút, sẽ không bao giờ quay lại ngôi nhà cũ được nữa.
Nhưng Diệp Thụy Hân biết, dù cậu có thể nhắm mắt đi về, thì ngôi nhà lẫn ba mẹ cậu cũng đã mãi mãi biến mất.
Trên thế giới này, không còn nhà của cậu nữa.
Ba của Diệp Thụy Hân, Diệp Sam, năm đó rất nổi tiếng trong giới tài chính. Trước khi Diệp Sam đầu tư thất bại, Diệp Thụy Hân sống một cuộc sống rất sung túc, được giáo dục tốt.
Cho đến năm đó, Diệp Thụy Hân theo ba mẹ chuyển ra khỏi căn biệt thự lớn.
Lúc đó cậu còn chưa hiểu thế nào là biệt thự, chỉ biết phòng của mình không còn, khu vườn có thể chơi đùa thỏa thích cũng không còn, cả nhà chen chúc trong một căn phòng vài chục mét vuông.
Sau khi đặt một chiếc giường xuống, ngay cả việc xoay người cũng trở nên khó khăn.
Nhưng đó chỉ là sự khởi đầu của mọi thứ, khoản nợ của Diệp Sam dù bán hết nhà cửa và tất cả xe hơi cũng không đủ trả. Ngay cả đồ trang sức hồi môn của vợ cũng bị bán đi.
Diệp Thụy Hân nghe thấy Diệp Sam dùng giọng điệu gần như cầu xin gọi điện cho những người chú ngày xưa tranh nhau nhận cậu làm con nuôi.
Nhưng từ vẻ mặt của Diệp Sam, cậu có thể thấy những người đó không hề giúp đỡ ông.
Không muốn thấy ba phải hạ mình cầu xin người khác, Diệp Thụy Hân lấy cây đàn vĩ cầm yêu thích của mình ra, tuy cậu không biết nó đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng cậu nhớ cây đàn này rất đắt.
Cậu muốn dùng cách của mình để cùng ba vượt qua khó khăn.
Thấy Diệp Thụy Hân cầm đàn đến trước mặt mình, Diệp Sam không nói gì, chỉ ôm Diệp Thụy Hân vào lòng khóc. Đó là lần duy nhất Diệp Thụy Hân thấy ba mình rơi lệ.
Sau đó, cánh cửa sắt bị chủ nợ đập ầm ầm, mùi sơn đỏ nồng nặc, thậm chí có cả xăng chảy vào phòng, họ buộc phải chuyển nhà ngay trong đêm. Những ngày tháng không nhà không cửa như vậy kéo dài khoảng vài tháng.
Cho đến một ngày, bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa sắt ầm ầm.
Diệp Thụy Hân đã quen rồi, nhưng mẹ cậu lại vội vàng giấu cậu vào tủ quần áo, dặn dò cậu dù ra sao cũng không được phát ra bất kỳ tiếng động nào. Trong tủ quần áo tối om, trong đầu Diệp Thụy Hân chỉ có ánh mắt sợ hãi của mẹ khi nói chuyện. Cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra, chỉ làm theo lời mẹ, dùng tay bịt miệng, không dám phát ra tiếng động nào.
Không lâu sau, cậu nghe thấy tiếng động giống như tiếng cưa điện, sau đó là một tiếng đập cửa rất mạnh.
"Tiền tôi nợ nhất định sẽ trả cho các người."
Diệp Thụy Hân nghe thấy giọng ba mình, chưa kịp nói xong, đã nghe thấy một tiếng động mạnh. Sau đó là tiếng hét kinh hãi của mẹ.
"Các người dựa vào đâu mà đánh chồng tôi! Còn có pháp luật không!"
Diệp Thụy Hân không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, cậu chỉ biết mọi chuyện rất đáng sợ, đáng sợ đến mức khiến cậu run rẩy không ngừng.
"Pháp luật?! Chồng mày đến vay nặng lãi thì nên biết, bọn tao chỉ nhận tiền chứ không nhận người! Dù là cảnh sát nợ tiền không trả cũng chỉ có một kết cục!"
Một giọng nói trầm khàn vang lên, kèm theo tiếng hét chói tai của mẹ.
"Buông ra! Buông tôi ra!"
"Họ Diệp kia, vợ mày cũng ngon đấy! Bán đi làm gái chắc cũng đủ trả lãi rồi!"
"Chuyện này không liên quan đến vợ tôi! Có gì thì Diệp Sam tôi tự gánh chịu! Đừng liên lụy đến gia đình tôi!"
"Một mình gánh chịu? Mày gánh nổi không!" Vừa dứt lời, lại một tiếng động mạnh vang lên: "Mày tưởng mày còn là Diệp Sam hô phong hoán vũ trong giới tài chính năm xưa à? Đám bạn của mày bây giờ tránh mày như tránh tà, có ai ra mặt giúp mày đâu! Mày xong đời rồi! Đừng nói là vợ mày! Mà ngay cả mạng của mày bây giờ cũng nằm trong tay tao rồi! Hôm nay dù cho mày tận mắt chứng kiến vợ mày bị tao cưỡng hiếp, thì mày làm được cái đéo gì?
"Buông ra! Đừng lại gần, đừng đụng vào tôi!"
Giọng nói kinh hoàng của mẹ vọng ra từ bên ngoài tủ, sau đó lại nghe thấy một tiếng tát tai vang dội. Tiếp theo là tiếng va chạm mạnh, một người đàn ông kêu lên thảm thiết.
"Đồ khốn nạn!"
"Con khốn dám đánh tao! Đánh nó cho tao! Đánh cả con khốn này nữa!"
Trốn trong tủ quần áo, Diệp Thụy Hân rất sợ hãi, tiếng động bên ngoài càng lúc càng lớn. Tiếng kêu cứu xen lẫn tiếng khóc của mẹ, tiếng chống cự bất lực của ba, và tiếng cười the thé của người đàn ông đó vang vọng bên tai.
Diệp Thụy Hân nhắm chặt mắt, dùng hết sức bịt tai lại. Cậu không dám nghe, không dám nghĩ đến chuyện đang xảy ra bên ngoài. Cậu chỉ nhớ lời mẹ dặn, không được phát ra tiếng động!
Giai điệu bài "Thánh mẫu ca" vang lên không ngừng trong đầu Diệp Thụy Hân, cậu trốn trong giai điệu đó suốt một ngày một đêm. Cho đến khi cảnh sát đến, dọn dẹp hiện trường, cậu cũng không phát ra bất cứ tiếng động nào.
May mắn là cảnh sát đã tiến hành tìm kiếm kỹ lưỡng, mới phát hiện ra cậu trốn trong tủ quần áo.
Diệp Thụy Hân không nhìn thấy thi thể của ba mẹ, cậu thậm chí còn không hỏi một câu. Cậu chỉ ôm cây đàn vĩ cầm của mình, không nói một lời.
Sau đó, cậu được đưa đến trại trẻ mồ côi, đi trên chính con đường này.
Diệp Thụy Hân nhìn thấy cổng trại trẻ mồ côi, mấy chữ trên cổng kết nối cậu và Lê Tẫn —— Trại trẻ mồ côi Ái Tri.
Lê Tẫn đưa Diệp Thụy Hân đang chìm đắm trong hồi ức bước vào trại trẻ mồ côi, hiện tại cậu là nhà tài trợ lớn nhất của trại trẻ, khi rảnh rỗi sẽ quay lại thăm bà sơ Trương và những đứa trẻ ở đây.
"Sơ Trương bây giờ là viện trưởng ở đây, sơ ấy thấy cậu chắc chắn sẽ rất vui!"
Lê Tẫn mỉm cười nói rồi dẫn Diệp Thụy Hân lên phòng viện trưởng ở tầng hai. Lê Tẫn gõ cửa, Diệp Thụy Hân liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Mời vào!"
"Sơ Trương, xem ai đến này?"
Lê Tẫn mỉm cười bước sang một bên, để sơ Trương nhìn thấy Diệp Thụy Hân đứng sau hắn.
Sơ Trương nhìn thấy Diệp Thụy Hân thì ngẩn người, sau đó mỉm cười tiến lại gần, nắm lấy tay Diệp Thụy Hân nhìn ngắm.
"Thụy Hân! Con về hồi nào vậy?"
"Mới hôm kia ạ."
Lê Tẫn nhìn thấy sơ Trương vui mừng, liền nói đùa: "Sơ xem, theo con em ấy sống tốt như thế nào!"
Sơ Trương nhìn Lê Tẫn, lắc đầu.
"Đúng! Đúng!"
Sơ Trương pha cà phê cho hai người, hỏi han tình hình gần đây của Diệp Thụy Hân. Thấy cậu giờ đã học hành thành đạt, công việc kinh doanh của Lê Tẫn cũng đi vào quỹ đạo, trong lòng rất vui mừng.
Tiếng cười vui vẻ của lũ trẻ thu hút sự chú ý của Diệp Thụy Hân, cậu đứng dậy nhìn những đứa trẻ đang chơi đùa trong vườn, nói: "Sơ Trương, con muốn đi dạo xung quanh một chút."
"Được! Sơ đi với con."
Lê Tẫn đi phía sau hai người, cùng họ trò chuyện về những kỷ niệm chung. Nhưng chẳng mấy chốc, ánh mắt hắn bị thu hút bởi mấy đứa trẻ đang đá bóng.
"Hai người cứ trò chuyện đi, con đi đá bóng với chúng."
Nói xong, Lê Tẫn cởi áo vest, xắn tay áo lên rồi cứ thế mang giày da chạy vào sân bóng. Lũ trẻ dường như rất vui khi thấy hắn, nhanh chóng "phá lệ" cho hắn tham gia trận đấu.
Diệp Thụy Hân nhìn Lê Tẫn như vậy, không khỏi bật cười.
Áo sơ mi, quần tây cộng thêm giày da khiến hắn chạy nhảy rất bất tiện, trông có vẻ hơi kỳ quặc. Nhưng trên mặt hắn lại cười rất tươi, giống như hồi mười mấy tuổi.
"Tình cảm của hai đứa thật đáng quý." Sơ nói với Diệp Thụy Hân.
"Nếu không có anh Tẫn, con không biết mình sẽ ra sao nữa."
Những gì xảy ra với ba mẹ năm đó giống như một cơn ác mộng không hồi kết. Diệp Thụy Hân giấu mình trong góc tối nhất, không bao giờ nói chuyện với ai, chỉ ôm cây đàn vĩ cầm của mình.
Hồi đó, có vài đứa trẻ nghịch ngợm không biết từ đâu nghe được nhà Diệp Thụy Hân trước kia rất giàu có. Chúng nghĩ cậu giả vờ thanh cao, làm mặt lạnh với mọi người, nên hễ có cơ hội là bắt nạt cậu.
Từ những lời chế giễu đến đủ trò xấu xa, như nửa đêm tè dầm lên giường cậu, cắt nát quần áo, bỏ bừa gia vị vào thức ăn.
Những trò đùa quái ác đó không bao giờ ngừng lại. Nhưng dù bị chọc ghẹo, Diệp Thụy Hân cũng chẳng có phản ứng gì.
Cho đến một ngày, lũ trẻ đó giấu cây đàn vĩ cầm của cậu.
Lần đó, Diệp Thụy Hân thật sự rất lo lắng. Cậu tìm đến bọn chúng, yêu cầu chúng trả lại đàn.
“Mày biết nói à? Tao còn tưởng mày câm ấy chứ!”
Thấy vậy, lũ trẻ càng được nước làm tới, bắt Diệp Thụy Hân chui qua háng chúng mới chịu trả đàn. Diệp Thụy Hân nhìn thẳng vào bọn chúng, lặp lại từng chữ một câu nói ban nãy: “Trả đàn cho tao!”
Bọn chúng nhìn thấy ánh mắt của Diệp Thụy Hân lúc đó. Không nói rõ được là cảm giác gì, nhưng từ thân hình nhỏ bé đó toát ra điều gì đó đáng sợ.
Dù bị dọa cho sững sờ, nhưng lũ trẻ con nào biết hậu quả là gì. Thằng bé cầm đàn gào lên với Diệp Thụy Hân: “Mày tưởng bọn tao không dám đập à?”
Vừa nói, nó giơ cao cây đàn vĩ cầm lên rồi đập mạnh xuống đất.
“Rầm” một tiếng, cây đàn văng ra khỏi hộp, cần đàn cắm thẳng xuống đất, gãy làm đôi.
“Sao tụi mày dám đập đàn của tao!”
Vừa dứt lời, thằng bé đập đàn đã bị Diệp Thụy Hân xô ngã xuống đất. Cả bọn đều sững sờ, không ai ngờ đứa trẻ gầy yếu trước mắt lại có sức mạnh như vậy, chỉ một cái đã đẩy ngã được đứa cao hơn mình cả cái đầu.
“Tao đập đấy, thì sao? Mày tưởng mày vẫn là cậu ấm à? Ôm khư khư cây đàn, tao thích đập đấy!”
Vừa dứt lời, không chỉ thằng cầm đầu, mà cả bọn bắt đầu đập nát cây đàn đã vỡ. Thấy chúng đập đàn, Diệp Thụy Hân lập tức lấy thân mình che chắn. Những cú đấm đá dùng hết sức lực đều giáng xuống lưng cậu. Diệp Thụy Hân cắn răng chịu đựng không kêu lấy một tiếng, liều mạng bảo vệ cây đàn của mình.
“Cả đám đánh một đứa, có thấy xấu hổ không hả?”
Một giọng nói thiếu niên vang lên từ phía sau, tất cả đều dừng lại, có chút sợ hãi nhìn Lê Tẫn đang bước tới.
“Chuyện này không liên quan đến mày! Đừng có nhiều chuyện. Coi chừng bị nhốt vào phòng tối nữa đấy!”
Lúc này Diệp Thụy Hân ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng phát ra tiếng nói. Đó là lần đầu tiên cậu gặp Lê Tẫn.
Hắn mặc áo thun trắng ngắn tay, quần jean hơi rách và một đôi dép xỏ ngón.
Dù trông có vẻ bất cần đời, nhưng trong đôi mắt đó, Diệp Thụy Hân nhìn thấy một sự kiên định và bình tĩnh chưa từng thấy.
“Tao quyết định chõ mũi chuyện này rồi đấy!”
Lê Tẫn nói rất tùy ý, nhưng ánh mắt lại lướt qua từng khuôn mặt của lũ trẻ.
“Mày đừng có láo! Dù mày có đánh được thì bọn tao đông người, mày cũng chẳng làm gì được đâu!”
Một đứa trong bọn lên tiếng.
“Thế thì thử xem!”
Chưa dứt lời, Lê Tẫn đã tung một cú đấm vào mặt thằng cầm đầu. Cú đấm này rất mạnh, máu mũi lập tức phun ra. Thấy vậy, cả bọn xông lên, nhưng so với đám hỗn chiến của chúng, Lê Tẫn rõ ràng có nhiều kinh nghiệm đánh nhau hơn.
Mỗi lần ra đòn đều nhắm vào chỗ hiểm, còn bản thân thì né được những chỗ yếu hại. Vài lần như vậy, lũ trẻ không dám đến gần Lê Tẫn nữa.
Lê Tẫn lau khóe miệng, nhìn đám người đang nằm la liệt nói: “Nhớ cho kỹ! Nếu để tao thấy chúng mày bắt nạt em ấy nữa, thì gặp lần nào tao đánh lần đó!”
“Mày cứ chờ đấy!”
Tuy nói vậy, nhưng lũ trẻ đã bỏ chạy tán loạn.
Lê Tẫn ngồi xuống, nhìn Diệp Thụy Hân vẫn đang ôm chặt cây đàn. Ánh mắt hung dữ vừa rồi trở nên ấm áp.
“Em không sao chứ?”
Diệp Thụy Hân lắc đầu, nhìn Lê Tẫn cũng bị thương ở mặt, chỉ vào khóe miệng đang rỉ máu của hắn.
“Anh bị chảy máu rồi.”
Lê Tẫn đưa tay lau, cười nói: “Không sao, chút xíu này không tính là gì.”
Lê Tẫn nhìn cây đàn vỡ vụn trên đất, nhớ lại cảnh Diệp Thụy Hân liều mạng bảo vệ nó vừa rồi, hỏi: “Cây đàn này quan trọng với em lắm à?”
Diệp Thụy Hân cẩn thận nhặt từng mảnh vỡ trên đất, nhẹ nhàng bỏ vào hộp đàn.
“Vâng, đây là thứ duy nhất ba mẹ để lại cho em.”
Nghe Diệp Thụy Hân nói vậy, Lê Tẫn càng tức giận, nghiến răng nói: “Đám nhóc chết tiệt đó! Lần sau gặp lại anh sẽ không tha cho chúng!”
“Thôi, đã hỏng rồi.” Diệp Thụy Hân nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi: "Đánh nhau sẽ bị nhốt vào phòng tối sao?”
“Anh mới vừa bị nhốt một tuần.”
Lê Tẫn vừa cười vừa gãi đầu.
“Vậy lần này… không sao chứ?”
Diệp Thụy Hân lo lắng hỏi.
“Kệ đi! Dù sao anh cũng là khách quen rồi.” Lê Tẫn rõ ràng không quan tâm mấy chuyện này: "Anh tên là Lê Tẫn, sau này có anh bảo kê em, ở đây sẽ không ai dám bắt nạt em nữa đâu! Em gọi anh là anh Tẫn đi!”
“Anh Tẫn.” Diệp Thụy Hân khẽ gọi.
“Em tên gì?”
“Diệp Thụy Hân.”
“Vừa rồi chúng nó đánh em như vậy, chắc chắn lưng em bị thương rồi. Đi thôi! Anh bôi thuốc rượu cho em. Chuyện này anh rất có kinh nghiệm!”
Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, năm đó Diệp Thụy Hân mười tuổi, Lê Tẫn mười sáu tuổi.
Sau đó, sơ Trương thấy vết thương trên mặt mấy đứa trẻ, bọn chúng nhất mực đổ tội cho Lê Tẫn. May mà Diệp Thụy Hân đã kể lại toàn bộ sự việc cho sơ Trương, Lê Tẫn mới không bị giam cầm.
Từ đó về sau, như đã hứa, mọi chuyện của Diệp Thụy Hân, Lê Tẫn đều gánh vác hết. Chăm sóc cậu, bảo vệ cậu, như anh em ruột thịt.
Hai năm sau, Lê Tẫn trưởng thành rời khỏi trại trẻ mồ côi, gia nhập xã đoàn Tín Nghĩa. Số tiền đầu tiên hắn kiếm được, hắn dùng để mua cho Diệp Thụy Hân một cây đàn vĩ cầm. Diệp Thụy Hân nhớ, lúc đó Lê Tẫn cầm cây đàn đứng đợi cậu ở cổng trường.
Dưới ánh nắng, nụ cười của hắn có chút ngượng ngùng, rồi lấy ra một cây đàn vĩ cầm từ phía sau, nói: “Ban đầu anh định mua lại cây đàn cũ của em. Đến cửa hàng nhạc cụ mới biết nó giá mấy chục vạn. Anh Tẫn bây giờ chưa mua nổi, nhưng sau này nhất định anh sẽ mua cho em! Cây này em dùng tạm đi, đừng để tay nghề mai một.”
Không lâu sau, một cây đàn giống hệt cây đàn năm xưa đã được đặt trong phòng ngủ của Diệp Thụy Hân. Những gì Lê Tẫn nói, hắn nhất định sẽ làm được.
“A Tẫn là người trọng tình nghĩa, Thụy Hân con cũng vậy.” Lời của sơ Trương kéo Diệp Thụy Hân trở về thực tại: "Năm đó con cố tình không để ý đến cặp vợ chồng muốn nhận nuôi con, sơ biết.”
Nghe vậy, Diệp Thụy Hân mỉm cười, nói: “Ở đây với anh Tẫn chính là ngôi nhà thứ hai của con, con không cần ai khác nữa.”
Diệp Thụy Hân dừng lại một chút, rồi hỏi: “Anh Tẫn không biết chuyện này chứ?”
“Yên tâm đi! Sơ không có nói cho nó biết.”