Ngay khi giấy quyết định của Úc Phi được thông qua, cấp dưới tương lai của anh, hay nói cách khác là toàn bộ O Ký đều đã biết chuyện này.
Tin tức lan truyền nhanh như vậy, không ngoài hai nguyên nhân.
Thứ nhất: Danh tiếng của Úc Phi trong toàn ngành cảnh sát rất vang dội, đã vượt ra khỏi phạm vi Cục Điều tra Ma túy.
Thứ hai: O Ký có một người, tên là anh Rộng.
Anh Rộng là người lớn tuổi nhất trong tổ B, đã ngoài bốn mươi. Y làm việc thận trọng, cẩn thận, có lẽ vì quá cẩn thận nên nhiều vụ án không dám mạnh dạn suy đoán thực hiện, vì vậy hiện tại vẫn ở vị trí không cao không thấp này.
Theo tuổi tác tăng lên, y đành thuận theo tự nhiên.
Nghĩ thêm hai ba năm nữa sẽ xin làm văn thư cũng tốt, cấp trên cũng hiểu ý y, cộng thêm lý lịch tốt, cũng coi như chiếu cố y.
Ngoài sự cẩn thận, anh Rộng còn có một ưu điểm nữa, đó là "rộng".
Mối quan hệ rộng, tin đồn rộng, phạm vi rộng, ba chữ "rộng" này mới tạo nên danh xưng "Anh Rộng" của y.
Làm trong ngành cảnh sát mười mấy hai mươi năm, hầu như mỗi bộ phận đều có người quen của y. Gặp ai cũng có thể nói chuyện vài câu. Phạm vi quen biết của y "rộng" đến mức lan ra quán trà, quầy trái cây, chợ rau,... khắp cả thành phố đều có người quen của y.
Như vậy, rất nhiều thông tin linh tinh đều có thể truyền đến tai anh Rộng, khiến y trở thành "ông vua buôn chuyện" trong cục cảnh sát.
Đối với một người nổi tiếng như Úc Phi sắp làm sếp của mình, làm sao y không điều tra rõ ràng cho được.
Giống như bây giờ, trong văn phòng đội một của tổ B, anh Rộng đang tổ chức họp báo!
"Anh Rộng, sếp Úc muốn chuyển đến đây thật sao?"
Người nói là một cô gái ngoài hai mươi, xinh đẹp hát hay, biệt danh là Bé Xinh, là đóa hoa của cục cảnh sát khu Tây.
Đại Bác khó chịu liếc cô một cái, nói: "Nhìn bộ dạng cô kìa, chưa thấy đàn ông bao giờ à?"
"Đàn ông thì có! Nhưng đẹp trai thì không!"
Bé Xinh không hề yếu thế trừng mắt lại, tiếp tục nói: "Bỏ qua sếp Trương bụng ngày càng to, tóc ngày càng ít. Nhìn mấy người các anh, mỗi ngày đi làm chẳng còn động lực gì! Nếu sếp Úc đến, các chị em trong O Ký sẽ có động lực biết mấy! Bắt bọn tôi tăng ca cả ngày bọn tôi cũng chịu luôn!"
"Thần kinh!"
Đại Bác khinh thường nói.
"Tóm lại là, những ngày tháng sau này của chúng ta sẽ không dễ dàng đâu!"
Nói xong, anh Rộng cầm lấy chiếc cốc đã theo mình từ ngày đầu vào cục cảnh sát uống một ngụm nước, thở dài.
"Anh Rộng, anh đừng dọa em!" Bé Xinh có chút lo lắng, vội vàng hỏi.
"Sếp Úc là một trong những tinh anh của ngành cảnh sát thế hệ này. Năm đó thi vào trường cảnh sát với thành tích đứng đầu. Hiện tại cậu ta vẫn giữ nhiều kỷ lục trong trường cảnh sát mà chưa ai phá được. Người ta vừa tốt nghiệp đã thi đậu thanh tra, ba năm sau thăng lên tổng thanh tra!"
Nhìn vẻ mặt sốt ruột của Bé Xinh, anh Rộng xua tay, bảo cô đừng nóng vội, để y từ từ nói.
"Nói về những vụ án cậu ta phá trong mấy năm nay, vụ nhỏ thì không nói, mấy vụ án lớn nổi tiếng thì các cô đều biết hết rồi. Bé Xinh, tôi nghĩ cô đừng có ý gì với người ta, vụ bạn gái thì khỏi bàn đi, bởi vì tôi nghe nói cậu ta ngủ ở cục cảnh sát còn nhiều hơn ngủ ở nhà nữa. Là một người cuồng công việc đích thực! Hơn nữa cậu ta không giỏi giao tiếp, nghe nói còn khá kiêu ngạo. Bình thường chẳng có vẻ mặt tươi cười nào. Dù phá án, nhiều nhất cũng chỉ nói 'good job'!"
"Trời ơi! Không phải chứ! Vậy chẳng phải là bóc lột sức lao động của chúng ta để cho anh ta thăng chức sao!"
Đại Bác nghe xong, vội vàng đứng dậy, vẻ mặt phẫn nộ.
"Cậu đừng kích động, cũng không phải như cậu nghĩ đâu. Đồng nghiệp từng làm việc với cậu ta đều rất kính nể cậu ta, không có tiếng xấu nào. Nếu có thì tôi không thể không nghe được."
Anh Rộng nói.
A Triều im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng: "Thật ra, thái độ làm việc của sếp Úc cũng không phải là không tốt. Làm cảnh sát đương nhiên phải làm tốt bổn phận, làm việc nghiêm túc một chút cũng tốt mà."
Đại Bác lúc này đã hoàn toàn trong trạng thái bồn chồn, nghe A Triều nói vậy thì càng thêm khó chịu.
"Cậu nói nghe nhẹ nhàng nhỉ, là do cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà thôi! Bốn Mắt, cậu nói xem!"
Đại Bác nhìn về phía chàng trai gầy gò đeo kính ngồi sau máy tính, hỏi.
"Tôi thì không sao! Nhiều nhất là mỗi ngày ngồi máy tính thêm vài tiếng thôi!"
Hâm Tử đẩy kính, có chút khó hiểu.
"Chỉ là sếp Úc đang làm việc thuận buồm xuôi gió ở Cục Ma túy, cấp trên không có lý do gì điều anh ta đến đây. Điểm này không hợp lý lắm."
"Tôi đã bảo Hâm Tử có góc nhìn mới rồi mà, đeo kính không uổng phí tí nào!"
Nói xong, anh Rộng giơ ngón tay cái với Hâm Tử.
"Sếp Úc thật sự không phải do cấp trên điều đến. Tôi có tin nội bộ, là cậu ta tự viết báo cáo xin điều chuyển, Cục Ma túy giữ cũng không giữ được. Nhưng nguyên nhân cụ thể thì không ai biết. Mà các cậu cứ yên tâm, cậu ta đang nghỉ phép. Chúng ta vẫn còn rãnh rỗi được vài ngày."
Anh Rộng xòe tay nói.
Lúc này, Bé Xinh lại bày ra vẻ mặt si mê e lệ, liếc mắt đưa tình với ba người, nói: "Chẳng lẽ! Là vì có tôi ở đây ư?!"
Cô vừa nói xong, ba người đồng thời nhìn cô một cái, rồi đồng thanh nói: "Chậc! Đúng là khùng!" Rồi tản ra.
Sự ồn ào bị tiếng gõ cửa cắt ngang, cảnh sát Lý Vĩnh Niên của O Ký bước vào văn phòng, hắng giọng.
Tất cả mọi người lập tức nghiêm chỉnh lại, đồng thanh chào: "Sếp Lý!"
Đương nhiên, ánh mắt của mọi người không phải hướng về Lý Vĩnh Niên, mà đều nhìn người mặc áo sơ mi trắng, áo khoác màu be bên cạnh Lý Vĩnh Niên.
Lý Vĩnh Niên gật đầu, nói: "Giới thiệu với mọi người. Đây là sếp Úc, tổng thanh tra của tổ B sau này. Thành tích của sếp Úc ở Cục Ma túy chắc hẳn mọi người đều đã nghe nói rồi. Các cô cậu phải học hỏi sếp Úc cho tốt, biết chưa?"
"Yes, sir!"
"Anh Rộng giới thiệu các thành viên cho sếp Úc nhé, tôi đi trước."
"Good bye, sir!"
Sau khi Lý Vĩnh Niên đi, ánh mắt của mọi người đều có thể quang minh chính đại nhìn chằm chằm vào Úc Phi. Đúng là như lời đồn, ngay cả Đại Bác cũng phải thừa nhận, người đàn ông này quả thật rất đẹp trai.
Vóc dáng cao ráo, chỉ cần đứng đó cũng toát lên vẻ tinh thần phấn chấn.
Tuy nhiên, khuôn mặt lạnh lùng không chút nụ cười kia đủ khiến người ta e ngại, quả nhiên rất khó gần!
"Sếp Úc, để tôi giới thiệu..." Anh Rộng vừa mở miệng, Úc Phi đã xua tay.
"Không cần làm phiền anh Rộng. Đại Bác, A Triều, Bé Xinh, Bốn Mắt."
Ánh mắt Úc Phi lần lượt dừng lại trên mỗi người theo từng cái tên anh nói.
Tuy chỉ là một giây ngắn ngủi, nhưng ánh mắt anh như có thể nhìn thấu một người, khiến tất cả mọi người đều thầm run lên.
"Trước khi đến đây tôi đã tìm hiểu về mọi người, còn phong cách làm việc của tôi, chắc hẳn anh Rộng cũng đã giới thiệu với mọi người rồi."
Nói xong, Úc Phi lấy một bức ảnh trong túi hồ sơ ra, dùng nam châm đính lên bảng trắng.
Người đàn ông trong ảnh trẻ trung quý phái, khuôn mặt thanh tú mang theo nụ cười nhạt, dáng vẻ lịch lãm.
Đẹp trai không có chỗ chê! Vẻ đẹp trai của người đó không thua kém gì Úc Phi, chỉ là khí chất hoàn toàn khác biệt.
Bé Xinh nhìn bức ảnh, vẻ mặt si mê.
Úc Phi cầm bút viết bảng viết ba chữ "Diệp Thụy Hân" bên cạnh bức ảnh.
Thấy mọi người bên dưới có vẻ mặt khó hiểu, Úc Phi giới thiệu ngắn gọn người trong ảnh.
"Diệp Thụy Hân, tốt nghiệp MBA trường Harvard Mỹ, còn có bằng luật sư thành phố. Vừa mới về nước hôm qua."
Nói xong, không đợi mọi người đặt câu hỏi, Úc Phi lại tiếp tục viết hai chữ khác bên cạnh.
Lê Tẫn.
Khi hai chữ "Lê Tẫn" xuất hiện trên bảng trắng, mọi người mới hoàn hồn, trợn tròn mắt nhìn bảng trắng. Đối với họ, Lê Tẫn không còn xa lạ gì nữa.
Từ khi danh tiếng của Lê Tẫn nổi lên trong giới xã hội đen, tên hắn bắt đầu xuất hiện liên tục ở O Ký.
Rửa tiền, buôn lậu, cờ bạc, gây rối,... bất cứ chuyện gì liên quan đến xã hội đen hắn đều nhúng tay vào. Đặc biệt là những năm gần đây, hắn lên làm Tọa Quán khu Nam Tá, càng làm càng lớn. Nhưng lần nào hắn cũng thành công thoát tội, cảnh sát vẫn luôn bó tay với hắn.
"Sếp Úc, Diệp Thụy Hân và Lê Tẫn có quan hệ gì?"
A Triều là người đầu tiên lấy lại tinh thần, hỏi Úc Phi.
"Anh em."
Úc Phi đậy nắp bút, dựa vào cạnh bàn làm việc, tiện tay cầm lấy tập hồ sơ đặt ở đó lật xem, khi lật đến hồ sơ của Lê Tẫn, Úc Phi chỉ vào chữ trên đó, nói: "Hai người họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ ở trại trẻ mồ côi Ái Tri, sau đó một người đi du học Mỹ, một người gia nhập xã hội đen."
"Lớn lên cùng nhau ở trại trẻ mồ côi, vậy thì coi như anh em thật rồi! Lần này Diệp Thụy Hân về nước, là định...?" Anh Rộng dừng lại, nhìn về phía Úc Phi nói: "Nếu là đến giúp Lê Tẫn, vậy sau này chúng ta sẽ càng khó làm việc hơn."
"Không phải chứ! Có người giỏi giang như vậy đến giúp Lê Tẫn! Vậy thì càng khó bắt anh ta hơn nữa!”
Bé Xinh cắn móng tay than thở.
"Sợ gì, để ông đây tiếp đón bọn họ cho tốt!"
Nói xong, Đại Bác còn cố ý vận động gân cốt, ra vẻ hùng hổ.
Bé Xinh không để ý đến anh ta, tiếp tục cắn móng tay nói: "Sao nhiều người đẹp trai, giàu có, học vị cao lại đi làm xã hội đen thế... Một Lê Tẫn đã đủ lắm rồi, giờ còn thêm Diệp Thụy Hân nữa! Thế giới này bị sao vậy!"
"Lê Tẫn chưa từng đi học."
Bốn Mắt bất ngờ xen vào một câu.
"Theo tư liệu cho thấy, sau khi hai người họ ra khỏi trại trẻ mồ côi, Lê Tẫn theo ông Kỷ gia nhập xã đoàn Tín Nghĩa. Năm đó anh ta rất gan dạ, để nổi tiếng chuyện gì nguy hiểm cũng dám làm. Lúc Diệp Thụy Hân sắp tốt nghiệp cấp ba, thì cậu ta đột nhiên xuất ngoại. Không lâu sau, danh tiếng của Lê Tẫn vang dội trong các xã đoàn, lên làm lão đại xã đoàn của ông Kỷ. Nghe nói có liên quan đến việc một đại ca của Hội Đông Triều bị chém chết năm đó, nhưng cảnh sát không có chứng cứ. Sau đó, ông Kỷ giao hầu hết mọi việc lại cho Lê Tẫn. Anh ta nhanh chóng trở thành Tọa Quán khu Nam Tá. Cách đây hai năm, Lê Tẫn bắt đầu kinh doanh công ty đầu tư tập đoàn Khải Đình hiện tại, nghe nói gần đây còn chuẩn bị niêm yết công ty."
"Lúc này Diệp Thụy Hân quay về, chắc chắn không đơn giản! Tôi đoán giới xã hội đen lại sắp nổi một trận gió tanh mưa máu rồi."
"Anh Rộng, anh đừng nói như thể không liên quan đến chúng ta. Chúng ta sắp bận điên lên rồi đấy!"
Bé Xinh thở dài, nhìn bảng trắng ngẩn người.
Úc Phi im lặng nghe họ bày tỏ ý kiến riêng, quả nhiên những gì anh tìm hiểu trước về đồng nghiệp đều trùng khớp.
A Triều bình tĩnh, nhanh nhạy, anh Rộng ổn trọng, cẩn thận, Đại Bác táo bạo, bốc đồng, Bốn Mắt giỏi về dữ liệu, còn Bé Xinh... tạm thời chưa phát hiện ra ưu điểm.
Đợi họ nói xong, Úc Phi mới tiếp tục nói: "Tôi nhận được tin, tối nay Lê Tẫn sẽ tổ chức tiệc tẩy trần cho Diệp Thụy Hân, địa điểm là nhà hàng Kim Tinh ở Bắc Giới, anh Rộng, thông báo cho bộ phận hậu cần điều xe. Mọi người chuẩn bị, 17 giờ xuất phát."
"Yes sir!"
Sau khi tiễn Úc Phi vào văn phòng, Đại Bác mới thở dài nặng nề, nhỏ giọng nói: "Không phải chứ! Anh Rộng, không phải anh nói tên thanh tra mặt lạnh này phải nghỉ phép xong mới đến sao!"
Anh Rộng cũng rất bất đắc dĩ, nói: "Ai biết người cuồng công việc không cần nghỉ phép chứ!"
Ngược lại, Bé Xinh lúc nãy còn than ngắn thở dài giờ lại rất phấn chấn, tự lẩm bẩm một mình.
"Sếp Úc đẹp trai thiệt sự luôn! Đẹp trai hơn cả ngôi sao điện ảnh nữa!"
"Sao lúc nãy không thấy cô phấn chấn như vậy!"
"Lúc nãy là do mới gặp sếp Úc lần đầu nên tôi ngại!"
Nói xong, Bé Xinh còn cố ý liếc mắt về phía văn phòng, nhìn thấy Úc Phi đang ngồi đó xem tài liệu, vẻ mặt lạnh lùng đó nhìn thế nào cũng thấy đẹp trai.
Đại Bác bị vẻ mặt si mê của Bé Xinh làm cho phải trợn trắng mắt, quay sang hỏi A Triều đang sắp xếp tài liệu bên cạnh, nói: "Anh thấy sếp mới như thế nào?"
"Đẹp trai hơn anh!"
"Anh!"
"Haha!"
"Thôi, đừng nói nhảm nữa! Mau chuẩn bị đi, lát nữa phải xuất phát."
Anh Rộng kịp thời lên tiếng ngăn cản cuộc cãi vã của hai người.
Kim đồng hồ chỉ số 5 Ả Rập, Úc Phi đẩy cửa bước ra khỏi văn phòng.
“Xuất phát!”
“Yes sir.”
Hai xe cảnh sát, hai xe Toyota rời khỏi cục, hướng về phía đường dẫn vịnh Khê Long.
Hoàng hôn buông xuống, khi đến nhà hàng Kim Tinh, bên ngoài đã đậu đủ loại xe sang. Xung quanh có rất nhiều thanh niên ăn mặc kỳ quái, đủ hình đủ dạng lảng vảng.
Xe cảnh sát của đội Úc Phi đậu ở hai đầu con phố nhỏ, góc nhìn vừa đủ để quan sát cổng chính nhà hàng, có thể thấy rõ tất cả mọi người ra vào.
Ngoài ra, hai xe cảnh sát còn lại thì đậu ngay bên cạnh nhà hàng, hú còi báo hiệu để bọn chúng đừng giở trò gì.
Bọn côn đồ ngoài ăn mặc phô trương ra còn có một đặc điểm nữa —— chính là thích gây sự. Vừa thấy cảnh sát hành động xuống xe, mấy tên côn đồ liền dẫm tắt tàn thuốc, vội vàng xúm lại.
“Sếp, đến đây ăn khuya à?”
“Cớm lấy tiền thuế của chúng tôi chạy đến tận đây ăn khuya, thật là nhàn hạ!”
“Sếp, có muốn tôi giới thiệu cho mấy em xinh tươi không! Mấy em đó phát triển tốt lắm, không giống chị này, y như cái bàn giặt ấy!”
“Đồ ngốc, mấy sếp này thích mặc đồng phục cảnh sát!”
“Vậy à! Chuyện nhỏ! Tôi biết một chỗ có mấy em toàn mặc đồng phục cảnh sát, hầu gái, y tá, tha hồ mà chọn!”
Đối mặt với loại côn đồ ba hoa chích chòe này, cảnh sát thật sự rất bất lực, không thể trực tiếp lôi về đồn, chỉ có thể cảnh cáo bằng miệng, đồng thời đưa ra điều luật để trấn áp chúng.
Bên này đang dây dưa, bên kia một chiếc Bentley bản dài từ từ tiến đến. Mấy tên côn đồ vừa thấy chiếc xe này liền lập tức tỉnh táo hẳn.
Chiếc Bentley dừng lại trước cửa nhà hàng, người đàn ông mặc đồ đen ở cửa lập tức tiến lên mở cửa xe, từ xa, Úc Phi đã thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen bước ra khỏi xe, sau đó lại có một người đàn ông khác có dáng người hơi gầy hơn đi theo ra, hai người một trước một sau bước vào nhà hàng.
Là Lê Tẫn và Diệp Thụy Hân.
Trong lòng đang nghĩ như vậy, bên tai liền vang lên giọng nói của Bé Xinh: “Lê Tẫn: áo khoác đen, cao hơn 1m8, vai rộng khoảng 43cm, ngực khoảng 113cm, mông khoảng 83cm. Mặc quần tây thường màu tối, giày da đen. Diệp Thụy Hân: vest đen, quần tây cùng màu, giày da đen. Cao khoảng 1m73, vai rộng khoảng 38cm, ngực khoảng 106cm, mông khoảng 76cm. Oa, ăn mặc thật chỉnh tề, chỉ tiếc là không nhìn thấy mặt.”
“Máy quét người của Bé Xinh đỉnh thật đấy!” Đại Bác ghé sát vào Úc Phi nói: “Đây là sở trường của Bé Xinh, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể quét ra được số đo hình thể của đối phương. Còn có tướng mạo, đặc điểm, đều có thể nhớ được hết, nhưng chức năng này chỉ giới hạn ở trai đẹp. Anh xem, tên Thủy Quỷ xuống xe phía sau cô ấy còn chẳng thèm nhìn!”
“Im miệng!” Bé Xinh trừng mắt nhìn Đại Bác, tiếp tục nói: “Sếp Úc, có muốn lái xe qua xem rõ hơn không?”
“Không cần.”
Úc Phi nhìn chằm chằm về phía nhà hàng, đưa tay lấy bộ đàm bên cạnh, nói: “A Triều, nghĩ cách trà trộn vào trong xem sao.”
“Yes sir!”
Đặt bộ đàm xuống, Úc Phi tiếp tục quan sát động tĩnh bên phía nhà hàng.
Không lâu sau, bóng dáng của A Triều lén lút xuất hiện gần nhà hàng, sau đó khoác vai một tên giang hồ nói gì đó, không lâu sau hai người liền choàng vai bá cổ cùng nhau vào nhà hàng.
“A Triều giỏi thật, chắc là do anh ta quá giống giang hồ!”
“Đồ ngốc, anh ta đút tiền đấy!”
Đại Bác đắc ý nhìn Bé Xinh nói: “Anh ta học tôi đó! Đối phó với loại giang hồ cỏn con này, dùng chút tiền là được rồi! Không có tiền thì giống cũng vô dụng!”
“Chỉ giỏi nói, không chịu làm!”
“Cô nói gì? Lần nào tôi không xông lên đầu tiên?”
“Hừ!”
“Thôi, làm việc đi.”
Úc Phi cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, vẫn mặt không cảm xúc nhìn về phía đó.
Trong lúc hành động, anh không cho phép bất kỳ thành viên nào lơ là dù chỉ một chút, bởi vì bất kỳ một chút lơ là hoặc sai sót nhỏ nào cũng có thể gây ra hậu quả không thể cứu vãn.
Bị Úc Phi nói như vậy, hai người cũng không dám nói chuyện lung tung nữa, tập trung quan sát tình hình nhà hàng, cho đến khi A Triều từ nhà hàng đi ra, cẩn thận tiến lại gần bên này.
A Triều vòng sang phía bên kia xe, cúi người mở cửa chui vào.
“Sếp Úc.”
“Thế nào?”
“Sảnh ngoài toàn là mấy tên giang hồ, đủ các băng nhóm. Đại ca đều ở sảnh trong, tôi đã thử trà trộn vào, nhưng cửa có người canh gác, không đến gần được. Nhưng tôi đã nhìn từ bên ngoài vào, mấy vị tiền bối đều ở đó. Còn có con trai của ông Phát là Mại Sâm. Ngoài ra còn có Lê Tẫn và Diệp Thụy Hân.”
“Có nghe được gì không?”
A Triều lắc đầu: “Sảnh ngoài quá ồn ào, căn bản không nghe rõ.”
Úc Phi không nói gì, cũng không triển khai bước tiếp theo. Anh dựa lưng vào ghế, tiếp tục nhìn về phía mục tiêu.