Mưa và sương mù bao trùm núi non. Gần như ngay sau khi Phương Trầm bị đẩy xuống xe, Nhiếp Thời vẫn luôn đi theo sau cậu liền xông tới.
Tạ Dĩnh vội vàng ngăn hắn lại: "Cậu điên rồi à? Hai người kia còn chưa đi xa! Khó khăn lắm mới đến được đây, cậu như vậy sẽ lại làm hỏng hết mọi chuyện!"
Nói rồi cô ấn vào vai phải của Nhiếp Thời, nhưng cô không dám nhìn vào mắt hắn.
Nhiếp Thời gạt tay cô ra, thoắt cái sắc mặt Tạ Dĩnh tái nhợt. Mà Kiều Nhiên đứng ở đằng xa xem náo nhiệt đột nhiên lên tiếng: "Anh Phương Trầm hình như tỉnh rồi."
Chàng trai vừa lăn xuống đất lảo đảo đứng dậy. Hình như cậu đang tìm kiếm thứ gì đó một cách vô định, mỗi một động tác đều toát lên vẻ mờ mịt.
Trái tim Tạ Dĩnh thắt lại, cô sợ nhìn thấy Phương Trầm như vậy, nhút nhát yếu đuối lại khiến người ta nảy sinh lòng thương xót. Nhưng Phương Trầm này hoàn toàn không giống với Phương Trầm.
Nhiếp Thời nhanh chóng đi qua, Kiều Nhiên cười he he một tiếng theo sát phía sau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT