Kể từ đó, Kiều Nhiên đã thu liễm hơn, không còn thích cố ý gây rắc rối nữa. Nhưng những rắc rối mà cậu ta vô tình gây ra cũng đủ nhiều rồi.
Tạ Dĩnh tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, không có cách nào với thiếu niên chạy còn nhanh hơn thỏ này. Cô cho rằng Phương Trầm cũng như vậy, mỗi lần dọn dẹp tàn cục mà Kiều Nhiên để lại, cậu đều nghiến răng nghiến lợi.
Nhân gian nhiều mưa.
Mỗi khi mây mù nổi lên, thành phố bị bao vây trong núi non hoang vu càng trở nên mờ mịt, mưa phùn rơi trên vũng nước nông, tạo ra những gợn sóng nhỏ li ti.
Từ rất lâu trước đó Tạ Dĩnh đã phát hiện ra, Phương Trầm không thích ngày mưa cho lắm.
Người luôn chịu trách nhiệm khuấy động bầu không khí vào những ngày mưa lại có vẻ trầm mặc. Đây không phải cố ý nói Phương Trầm vì thế mà chẳng cười chẳng nói, chỉ là... Tạ Dĩnh luôn cảm thấy những lời nói và nụ cười đó bị ngăn cách bởi một lớp sương mù, khiến người ta không phân biệt được nó xuất phát từ thật lòng hay giả ý.
Ngày đó cũng là một ngày mưa, trời tối sầm, không có một chút xanh biếc, mưa phùn rơi xuống, chẳng một ai che ô.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT