Phương Trầm cuộn tròn dưới màn mưa xối xả, trong mắt cậu ngập tràn màu máu, mơ hồ nghe thấy có người đang nói chuyện, xì xào, ghé sát tai cậu lẩm bẩm.
"Em muốn vứt bỏ anh sao?"
Màu đỏ tươi trong mắt dần dần phai nhạt, Phương Trầm tiến vào một căn phòng, nhìn thấy bản thân đang ngồi trên ghế cúi đầu.
"... Xin lỗi." Cậu nghe thấy mình nói như vậy, sau đó bị người ta ôm lấy, siết thật chặt, hai cánh tay đều đau nhức cả đi.
Cậu nghe thấy Nhiếp Thời nói: "Không được."
Cậu trở lại mùa xuân đó, trên cửa sổ có một lớp sương mỏng, ánh sáng ban mai vừa vặn chiếu vào.
Phương Trầm trong ký ức khẽ nhắm mắt, ôm Nhiếp Thời mà vỗ nhẹ: "Thôi bỏ đi, em nói đùa thôi." Lời nói rơi xuống như một tiếng thở dài. Cậu chỉ tùy tiện nói vậy thôi, làm sao cậu có thể vứt bỏ Nhiếp Thời được. Chẳng qua, cậu không muốn cứu chính mình nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play