Hương hoa bách hợp xộc vào mũi, cánh hoa rơi trên mặt bàn, lá đã khô héo, bông hoa bị bẻ gãy không có sự sống không thể tồn tại, dù có bảo quản thế nào, sớm muộn gì cũng tàn úa.
Phương Trầm đứng trước giường bệnh, tay chạm vào lan can lạnh lẽo. Đột nhiên, cậu luống cuống quay đầu lại, trông thấy Nhiếp Thời đang nói chuyện với bác sĩ ở cửa mới hơi yên lòng, rồi nhìn sang người già gầy gò đang ngủ trên giường, cúi đầu mắt đỏ hoe.
Cậu đã quá lâu không đến trại trẻ mồ côi rồi. Mà bây giờ, ấn tượng về trại trẻ mồ côi trong ký ức của cậu đã rất mơ hồ. Cậu chỉ biết đó là hành lang dài lạnh lẽo không ánh sáng, là hoa bách hợp mà viện trưởng yêu thích. Mấy năm trước viện trưởng gọi điện thoại nói với cậu rằng trại trẻ mồ côi đã được cải tạo, trong giọng nói tràn ngập niềm vui.
Bà ấy thực sự đã dành cả cuộc đời mình ở đây, không kết hôn không con cái, đến tuổi về hưu vẫn sống trong căn nhà thấp gần trại trẻ mồ côi. Lần này đột nhiên ngã bệnh, chỉ có cháu trai tranh thủ thời gian đến chăm sóc bà.
Phương Trầm thỉnh thoảng sẽ đến thăm viện trưởng. Nhưng cậu chưa bao giờ đến trại trẻ mồ côi. Dù cho chỗ cậu ở có gần đến đâu, hay thậm chí chỉ cần năm phút đi bộ là tới nơi.
"Phương Trầm, sao con lại đến đây?" Viện trưởng tỉnh lại, gắng gượng hé mắt nhìn cậu: "Con đến đây làm gì?"
Phương Trầm đã quên mất lần cuối cùng cậu đến thăm viện trưởng là khi nào. Cậu quá bận rộn, sự phồn hoa của thành phố luôn khiến cậu quên mất con đường trở về vùng núi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play