Sau khi học xong nghiên cứu sinh, Nhiếp Thời ở lại trường làm giảng viên, bạn bè đồng khóa đều khâm phục nghị lực của hắn.
Khi tốt nghiệp đại học, ý của bố mẹ nuôi là muốn Nhiếp Thời tranh thủ tìm một công việc tốt, tốt nhất là tìm một cô gái có điều kiện không tệ để bàn chuyện cưới xin.
Đáng tiếc Nhiếp Thời tính tình bướng bỉnh, sau khi có con trai út, họ cũng ít quản thúc hắn hơn. Mà hắn cũng lâu rồi không xin tiền gia đình, vì vậy họ chỉ đành nuốt lời vào bụng, không can thiệp quá nhiều. Chỉ là mỗi lần họ thở dài đều như đang nói – xem đi, con nuôi quả nhiên không thể nuôi dưỡng được.
Trong thời gian học, Nhiếp Thời đã nhiều lần vừa truyền nước biển vừa viết luận văn, thức trắng mấy đêm liền để hoàn thành đề tài nghiên cứu, thường thì Phương Trầm ngủ một giấc tỉnh dậy, thấy màn hình máy tính vẫn sáng, và Nhiếp Thời vẫn giữ nguyên một tư thế gõ bàn phím. Chi phí học nghiên cứu sinh rất cao, học bổng đối với hắn rất quan trọng, hắn phải giữ vững thành tích xuất sắc.
Vô số ngày đêm đôi mắt đỏ hoe không ai để ý, nhưng mọi người chỉ chú trọng kết quả cũng như chỉ muốn nhìn thấy kết quả.
Nhiều người không hiểu, Nhiếp Thời rõ ràng có những công việc tốt hơn để lựa chọn, sao phải vất vả chen chân vào trường học, bởi lương giáo viên không cao mà áp lực lại lớn. Nếu chỉ đơn thuần là muốn ở lại thành phố này, vậy cũng không phải chỉ có con đường này để đi, mà Nhiếp Thời lại cứ chọn con đường khó khăn và khổ sở nhất.
Phương Trầm không thích động não tẹo nào, nên ban đầu cậu chỉ cho rằng Nhiếp Thời muốn trở thành một người xuất sắc hơn, hắn có dã tâm và năng lực đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT