Nhiếp Thời không có cách nào phản kháng bố mẹ nuôi. Mà một khi chuyện này làm ầm ĩ đến tai nhà trường, vậy người xui xẻo chỉ có thể là bọn hắn. Có rất nhiều điều thực tế khiến hắn không thể không thỏa hiệp, thậm chí phối hợp với mẹ nuôi đến bệnh viện.
Đứng ở cổng bệnh viện, người phụ nữ lại xấu hổ không dám vào, không dám nói với những người mặc áo blouse trắng, nói với những người khác rằng con trai bà là người đồng tính.
Ngay cổng bệnh viện, mẹ nuôi túm lấy cổ áo Nhiếp Thời: "Mày có sửa không?! Mày nói mày có sửa không hả?"
Ở đấy có vô số người ngó mắt nhìn họ, nhưng bà chẳng cảm thấy gì, trừng mắt lại một cách hung hăng.
Nhiếp Thời chậm rãi gỡ tay mẹ nuôi ra, ngữ điệu của hắn vẫn rất bình tĩnh, như thể chuyện này không liên quan gì đến hắn: "Mẹ bình tĩnh một chút đi."
"Mày muốn tao bình tĩnh thế nào?! Mày muốn tao... mày!" Giọng bà the thé rồi lại hạ xuống, mày nhíu lại rất chặt, nếp nhăn trên trán bà nhảy nhót: "Mày lớn rồi, cứng đầu rồi, chúng tao không quản được mày nữa có phải không?!"
"Không phải."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT