Nhận ra anh ta đang liếc mình, Phạm Oánh Oánh nhanh chóng buông tay ra, không nói bất kỳ lời nào với Phương Trầm đã rời đi.
Căn phòng khách rộng rãi hơn các phòng khác nhiều. Các cô gái ngồi trên ghế sô pha, Trương Thụy cũng tùy tiện tìm một cái ghế ngồi, còn Nhiếp Thời nửa dựa vào tường, Phương Trầm đang đứng ở phía trước bên trái anh ta, riêng Cao Thành nhận thấy không có chỗ ngồi nên đành dựa vào cậu.
Mưa rơi lộp bộp trên cửa sổ ngoài kia, đồng thời gõ vào lòng người từng tiếng từng tiếng một, kéo dài chẳng dứt. Hiện giờ, bảy người biết chuyện của tòa nhà đều tụ tập ở đây.
Mây đen dày đặc trên trời mãi không tan, đột nhiên có thêm sấm chớp xẹt ngang biển trời tăm tối, khiến Phạm Oánh Oánh run rẩy không thôi. Cô ấy được Tạ Dĩnh ôm vai, nhẹ nhàng an ủi.
"Đây là đâu?" Phương Trầm lên tiếng hỏi ra câu hỏi đầu tiên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
Mà Cao Thành không hiểu ý cậu, thốt lên: "Hả?"
"Chúng ta thật sự sống ở đây sao?" Tạ Dĩnh cũng ngẩng đầu hỏi, hai tay đặt trên vai Phạm Oánh Oánh: "...Thỉnh thoảng tôi không tự chủ được lại nghĩ như vậy."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT