Tay Phương Trầm nắm con dao găm mà Nhiếp Thời đã dùng qua, nhiệt độ mát lạnh của nó khiến cậu có cảm giác không chân thực, ngón tay cái lướt qua vết khắc trên đó. Trước đấy, cậu tận mắt chứng kiến Nhiếp Thời kéo ngăn kéo ra, gắn hộp tiếp đạn, kéo khóa nòng lên đạn, sau đó nhanh chóng nhét khẩu súng ngắn vào bao súng bên hông. Cả một chuỗi động tác này trôi chảy tự nhiên, giống như đã làm qua rất nhiều lần.
Đáng lẽ ra cậu phải sợ hãi, cơ thể không tự chủ được mà lùi về phía sau mới đúng. Nhưng khi Nhiếp Thời ngẩng đầu nhìn cậu, cậu đã vững vàng trở lại, trái tim vốn đang lơ lửng giữa không trung cũng trở về vị trí, xuất hiện một cảm giác yên tâm gần như méo mó.
Nhiếp Thời không có quá nhiều biểu cảm, thậm chí đến cả ánh mắt cũng tĩnh mịch quá đỗi, khi im lặng nhìn người khác đặc biệt khiến người ta cảm thấy không thoải mái. Điểm này Phạm Oánh Oánh là người có quyền phát ngôn nhất, tiếc là cô không có ở đây. Hiển nhiên Phương Trầm không chú ý đến điểm này, lòng bàn tay đổ mồ hôi từ lúc nào. Khi Nhiếp Thời ném bao dao về phía cậu, cậu suýt chút nữa không bắt được.
"Thật sự cho tôi dùng sao?" Phương Trầm hỏi với ngữ điệu không mấy chắc chắn. Cậu cài bao dao lên thắt lưng, nhìn Nhiếp Thời cài khóa.
"Ừ."
Phương Trầm lại nghĩ đến đống da bọc xương kia, một cảm giác ghê tởm xộc tới. Cậu căn bản không muốn dùng con dao ngắn này đâm vào thứ gì cả.
Nhiếp Thời quay người đi vào bếp, Phương Trầm còn tưởng anh ta còn có vũ khí chưa lấy ra. Ngờ đâu anh ta chỉ mở tủ lạnh, lấy ra hai túi sữa chua đưa cho cậu: "Uống không?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play