Chương 3: Streamer mới Ngu Khanh, đang tải dữ liệu

Rầm—

Cuối cùng, ngay trước mặt, gã hề phá cửa xông vào, đôi mắt đỏ rực dưới lớp mặt nạ quét qua phòng khách kiểm tra một vòng, rất nhanh đã nhắm thẳng vào Ngu Khanh, cậu thiếu niên gầy gò đang đứng trước cửa phòng bếp.

Chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt cậu và gã chạm nhau, cơ thể cậu run lên bần bật vì sợ hãi, bàn tay phải nắm chặt lấy tay nắm cửa, vẻ mặt trống rỗng, thậm chí còn đứng không vững.

Khóe môi gã hề vô thức nhếch lên—

Gã thích nhất là ngắm nhìn nỗi sợ hãi tràn đầy sinh động.

Những kẻ vừa bị hút vào trò chơi, đang trong giai đoạn thử thách thế này, chính là con mồi tuyệt vời để lột da, rút gân, tra tấn từng chút một cho đến chết.

Không biết nếu lúc này gã đột nhiên áp sát, mỉm cười với cậu nhóc ấy, thì gương mặt cậu ta sẽ hoảng sợ đến mức nào nhỉ?

Có khi nào sẽ sùi bọt mép, tiểu ra quần ngay tại chỗ không?

Càng nghĩ, gã hề càng phấn khích.

Giết chóc vô tận chính là niềm vui đáng sợ nhất tại Tân thủ thôn.

Thế nên, gã điều chỉnh cho ra một nụ cười đẹp đẽ nhất, giẫm chân một cái, lao nhanh về phía Ngu Khanh.

Hầu như cùng lúc đó, “cạch”, Ngu Khanh mở cửa bếp, lách sang trái một bước.

Ngay lập tức, nụ cười quỷ dị của gã hề đối diện với khuôn mặt biến dị của mẹ cậu trong bếp.

Hai kẻ quái dị khựng lại, đồng thời ngoảnh mặt sang một bên: “Ọe!”

Nhưng dù vậy, gã hề vẫn giết mẹ cậu.

Gã ngồi xổm xuống, chậm rãi chặt đứt tứ chi của bà, móc ra hai tròng mắt, rồi đứng dậy, cầm theo con dao nhọn đặc trưng của gã, đi khắp nhà tìm kiếm bóng dáng Ngu Khanh.

Tiếc rằng…

Thị lực của gã không được tốt.

Vừa rồi, lúc gã bận phân thây mẹ cậu, Ngu Khanh đã tranh thủ tắt hết đèn trong nhà.

Tối đen như mực, gã không nhìn thấy gì cả!

Tên nhãi khốn kiếp!

Gã hề nghiến răng "ken két ken két", lòng đầy bực bội, nét mặt thoáng vẻ mất hứng.

Gã muốn bỏ đi, nhưng có vẻ như tên nhãi kia đã xáo trộn toàn bộ đồ đạc trong nhà, gã đi một bước, gã đều bị vấp một lần!

Rầm rầm rầm rầm—

Đi được năm bước, ngã chổng vó bốn lần.

“……”

Ngã đau đến ê răng, gã hề dứt khoát không dám nghiến răng nữa.

Âm thanh "ken két" quái dị biến mất, gã lồm cồm bò dậy, bàn tay có hơi run.

Bước tới một bước, chân cũng bắt đầu run.

Bao năm qua, đây là lần đầu tiên gã bước đi vô cùng cẩn thận trong nhà của một con người.

Lửa giận bừng lên trong lồng ngực, gã hề lại ngã thêm ba lần nữa, cuối cùng chật vật mò đến cửa, định bụng đứng canh, giết chết Ngu Khanh ngay khi cậu ló mặt ra, nhưng đúng lúc ấy lại nghe “két” một tiếng.

Có một cánh cửa trong nhà mở ra.

Đèn trong phòng tắm sáng lên, đủ để gã nhìn rõ mọi thứ.

“À thì…”

Một giọng nói vang lên, gã hề quay đầu, liền thấy Ngu Khanh đứng ở cửa phòng tắm, nhìn gã nói: “À thì… ba tôi cũng ở đây, hay là anh giết luôn đi.”

Gã hề: “???”

Thiếu niên với mái tóc dài mềm mại ngoan ngoãn đứng bên cửa, gãi gãi đầu.

Như thể nhận ra mình vừa đưa ra một yêu cầu hơi quá đáng, cũng có chút không phù hợp, cậu bổ sung thêm: “Phiền anh nhé.”

Gã hề: “……”

Đệch… thằng nhóc này hiếu thuận thật đấy!

Nhưng không sao cả, gã rất sẵn lòng giúp đỡ.

Đêm nay, sẽ không ai còn sống rời khỏi ngôi nhà này.

......

Cộp, cộp—

Gót giày kim loại giẫm lên sàn nhà nhẵn bóng, phát ra những âm thanh rùng rợn lại xa xăm.

Gã hề từng bước từng bước tiến về phía Ngu Khanh, ngay lúc gã cách cậu năm bước chân, chớp mắt đã xuất hiện ngay cửa phòng tắm, lưỡi dao sắc lạnh kề sát ngực cậu, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn: “Surprise......Á!!!”

Tuy nhiên, nụ cười bệnh hoạn đặc trưng cùng câu chào chưa kịp thốt ra hết, gã đã giẫm trúng cái bẫy ở cửa.

Một bàn tay cầm dao của một gã hề khác, rơi từ trên trần xuống, trực tiếp đâm xuyên tim gã từ phía sau.

Chỉ giãy giụa được vài cái, gã hề trợn tròn mắt, không cam lòng mà tắt thở.

Chết rồi…

Ba con quái vật, đều chết hết rồi!

May mà, mẹ cậu còn cầm cự được một lúc, đủ để cho cậu bố trí cái bẫy này!

Ngu Khanh thở hổn hển, từ từ ôm lấy ngực, chưa đầy một lát liền “Ọe!”

Cú sốc từ gương mặt “tuyệt mỹ” của lũ quái vật vẫn còn ám ảnh trong tâm trí, khi tinh thần thả lỏng, bầu không khí ngột ngạt lẫn mùi tanh hôi của máu đồng loạt xộc vào mũi, cậu thật sự không chịu nổi, ôm bồn rửa mặt nôn một lúc thật lâu.

Rửa mặt bằng nước lạnh để tỉnh táo hơn, rồi cậu mới chậm rãi đứng dậy, vất vả lôi xác gã hề ra cửa.

Cẩn thận khâu lại vết rách trên quần áo của gã, che đi vết thương do dao đâm, sau đó dựng thẳng người gã đứng trước cửa.

Nhìn từ xa, trông chẳng khác gì một gã hề đang đứng gác cho cậu.

Dù cửa có mở, dù là quái vật hay con người, đều không ai dám đến gần.

Xong xuôi, Ngu Khanh mới vận động giãn gân cốt, trở về phòng, lấy một bộ quần áo sạch, đi vào phòng tắm tắm rửa.

Mấy ngày nay toàn những tình huống nguy hiểm, người toàn mồ hôi lạnh, phải tắm cho sạch sẽ mới được.

Dòng nước nóng tuôn xuống ào ào, mang lại cho Ngu Khanh khoảnh khắc yên bình hiếm hoi.

Cậu bắt đầu có đủ sức để suy nghĩ cẩn thận, đây là đâu?

Những ký ức ít ỏi còn lại dừng ở những vụ mất tích gần đây liên tục xuất hiện trên bản tin.

Ví dụ——

Một tử tù trong trại giam dường như trúng tà trên đường ra pháp trường, cùng cảnh sát bước lên một chiếc xe buýt màu đen không thuộc sở cảnh sát, từ đó bốc hơi khỏi nhân gian, ngay cả hài cốt cũng không tìm thấy.

Ví dụ——

Một chiếc xe buýt cũ nát bỗng nhiên dừng lại trước cổng chợ mà không có dấu hiệu báo trước, không có tài xế.

Những bà mẹ đi chợ lần lượt bước lên, nhưng dưới ống kính camera, họ lại biến mất một cách kỳ lạ.

Lại ví dụ——

Một tổng tài sở hữu tài sản hàng trăm tỷ cứ nhất quyết đi xe buýt sau giờ tan làm, rồi đột nhiên tan biến, không bao giờ quay lại nữa.

Ngày càng nhiều sự kiện quái dị chất chồng, tất cả đều liên quan đến xe buýt.

Cậu cũng bị ép bước lên một chiếc xe buýt, chẳng lẽ…

Rào rào——

Dòng nước nóng cuốn trôi bọt xà phòng trên đầu, tầm nhìn dần trở nên rõ ràng trở lại, Ngu Khanh nhìn thấy, dưới đất, một luồng ánh sáng xanh chậm rãi chiếu đến từ một hướng.

Cậu lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy trước mặt mình, cánh cửa phòng tắm đã thay đổi!

Cánh cửa màu trắng ban nãy đã biến thành một cánh cửa màu đen, trên cửa lơ lửng một màn hình ánh sáng màu lam u tối, chữ phía trên màn hình được đọc lên bởi một giọng nữ máy móc lạnh lùng:

【Chúc mừng bạn đã vượt qua thử thách tân thủ, thành công kích hoạt trò chơi 《Bậc Thang Lên Thiên Đường》.】

Ngu Khanh khựng lại, nhanh chóng mặc quần áo vào, tiện tay lau qua mái tóc dài đến tận eo của mình, rồi chậm rãi tiến gần về phía cánh cửa đen.

Càng đến gần, cánh cửa càng hé mở, bên trong không còn là phòng khách quen thuộc của hắn, mà là một bậc thang đỏ rực tỏa sáng.

Bốn bức tường xung quanh biến thành khoảng không hư vô, trên đó nhấp nháy vô số màn hình phát sáng với đủ kích cỡ khác nhau, trên mỗi màn hình là từng người đang vật lộn giữa ranh giới của sự sống và cái chết trong những tình huống tuyệt vọng khác nhau

Ngu Khanh bước lên bậc thang, cánh cửa phía sau lập tức "rầm" một tiếng, khóa chặt lại, lập tức ánh sáng đỏ trên bậc thang bùng lên dữ dội, như ngọn lửa địa ngục, thiêu đốt tâm trí người ta, khiến tim không khỏi đập nhanh hơn.

【Streamer mới, chúc mừng bạn đã trở thành một phần của trò chơi!】

【Hãy đi kiếm điểm, đi kiếm thật nhiều điểm số vạn năng, đổi lấy những điều ước không gì là không thể!】

Âm thanh chấm dứt, lông mi Ngu Khanh khẽ động, tầm nhìn bên phải đột nhiên xuất hiện một màn hình phát sáng, khoảng 14 inch.

Màn hình hiển thị gương mặt của hắn.

【Đang tải dữ liệu—】

【Họ tên: Ngu Khanh】

【Giới tính: Nam】

【Sở thích: Nam (hóa ra là gay)】

【Chiều cao: 1m76 (Nhìn kiểu này chắc là thụ rồi)】

Ngu Khanh: "……"

【Điểm sinh mệnh: 100/100 (Thanh máu của bạn đang đầy, tình trạng sức khỏe ổn định,… chỉ là tạm thời thôi ^ω^)】

【Điểm thể lực: 15/100 (Ừm, chắc chắn là thụ rồi)】

【Điểm tinh thần: 101/100 (……Phát sinh lỗi không xác định)】

Hệ thống: 【?】

【Chỉ số nguy hiểm: *¥&$#/100】

【Điểm trí lực: *¥&$#/100】

【Thân phận: ¥&$#¥&$#……】

Hệ thống: 【???】

【Tính toán sai lệch, dữ liệu đang được chỉnh sửa…】

【Chỉ số nguy hiểm…】

【Chỉ số nguy hiểm…】

【Nguy…… Tít tít…… Tít tít tít tít tít……】

【Cảnh báo! Cảnh báo! Hệ thống quá tải! Dữ liệu hệ thống bị lỗi nghiêm trọng! Yêu cầu chuyển đổi ngay lập tức…】

ẦM—

Một tiếng nổ lớn vang lên ngay bên tai, lực chấn động khiến màng nhĩ Ngu Khanh đau nhức, phải đưa tay lên bịt tai lại, nhìn chằm chằm vào hai dòng chữ đang hiển thị trên màn hình ánh sáng.

【Hệ thống đã nổ tung, đang tiến hành phân phối lại hệ thống mới cho bạn…】

【Mời Streamer vui lòng tiến về đỉnh bậc thang, bước vào phó bản.】

"Chậc."

Ngu Khanh lắc đầu, lẩm bẩm:

"Rác rưởi thật đấy."

......

Cùng lúc đó, tại đại sảnh phát sóng trực tiếp dành cho người mới, giữa những tiếng “bùm bùm” khe khẽ, hàng ngàn, hàng vạn màn hình khác lần lượt phát sáng, tựa như những vì sao đột nhiên thắp lên, làm rực sáng cả hội trường quan sát hiện đại!

Chỉ trong nháy mắt, đám khán giả đã ngồi đợi từ lâu lập tức nhìn lên.

Bọn họ đều đeo mặt nạ cười trắng toát giống hệt nhau, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, lướt qua từng gương mặt sợ hãi, hoang mang, khóe môi nhếch lên đầy thỏa mãn.

Nhưng không lâu sau, “Đinh đoong!”

【Mau nhìn kìa! Tên người mới này không khóc, không làm loạn, cũng không tè ra quần nè! Bình tĩnh ghê! Yêu rồi!】

Chuông thông báo vang lên, có khán giả nhanh chóng phát hiện ra cậu, bình luận trên màn hình ngay lập tức tràn ra.

Ngu Khanh khẽ sững người, hơi mơ hồ tìm đến khu vực bình luận:

【Hahahaha! Cậu ta ngốc quá đi! Người đẹp nhìn qua đây! Tôi ở đây nè!】

【? Tôi hoa mắt rồi à? Chỉ số IQ bùng nổ, điểm tinh thần vượt ngưỡng, mà điểm thể lực chỉ có 15? 15 á? Chơi game sinh tồn chạy nổi không vậy?】

【Trực giác mách bảo! Cậu ta chắc chắn là người đầu tiên chết trong đợt người mới này!】

【Đừng cay nghiệt thế chứ, thể lực có hơi thấp thật nhưng,… tóc trắng dài đến eo kìa, là người đẹp đó~ (Donate+500)】

【Sao thân phận của cậu ta lại có dấu chấm hỏi? Danh tính của các streamer khác đều là con người, còn cậu ta lại là dấu chấm hỏi màu đỏ? Hừm… rốt cuộc cậu ta là thứ gì?】

Ngày càng nhiều khán giả tham gia, bình luận lướt qua liên tục, như thể đang thay streamer quan sát tình hình xung quanh.

Ngu Khanh không để tâm, thu lại ánh mắt, bước chân đặt lên bậc thang cuối cùng, "Cạch!"

Tựa như chạm vào một cảm ứng nào đó, trước mặt cậu đột nhiên lóe lên ánh sáng trắng chói lòa, luồng ác ý xuyên thấu tận xương tủy.

Cơ thể cậu run lên theo bản năng, Ngu Khanh đưa tay che mắt, có chút… không nhìn rõ.

Bình luận cũng im lặng vài giây, sau đó, như thể vừa chứng kiến chuyện hiếm có khó tìm, cả khán đài lập tức bùng nổ!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play