Bỗng nhiên, bộp——

Một âm thanh nặng nề vang lên, như thể có thứ gì đó đập mạnh vào cửa kính, nửa đêm yên tĩnh, khiến người ta giật mình tỉnh giấc khỏi mộng đẹp.

Ngu Khanh dụi mắt đầy mơ màng, chân trần bước xuống giường, lần mò tìm công tắc đèn gần cửa sổ.

Bên ngoài trời đang mưa, tiếng mưa rơi hòa vào màn đêm tạo nên một sự tĩnh lặng kỳ lạ, mang lại cảm giác bình yên khó tả.

Ngón tay cậu chạm vào một điểm gồ lên trên tường, đang định nhấn xuống thì—Xoẹt!

Một tia chớp xé toạc bầu trời đêm, tiếng sấm rền vang trong tai. Trong khoảnh khắc ánh sáng lóe lên, cậu nhìn rõ thứ đang bám chặt trên kính cửa sổ—một con mắt!

Một con mắt bị đập dẹt, lòng trắng loang lổ vệt máu, bởi vì máu đặc quánh mà dính chặt vào kính!

Máu xung quanh con mắt lan ra như những xúc tu, ngọ nguậy bám chặt cửa kính, tia máu đỏ tươi trải rộng qua con ngươi, cùng con mắt của cậu chỉ cách vài phân.

Trong khoảnh khắc sấm chớp lóe lên, cậu và con mắt kia mắt đối mắt!

Một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, đầu ngón tay Ngu Khanh khẽ run rẩy, đồng tử mở lớn, tầm mắt cũng theo tia chớp biến mất, bóng tối lại lần nữa nuốt chửng mọi thứ.

Ngay sau đó, cậu nghe thấy âm thanh của thứ gì đó trượt dài xuống cửa kính.

Cạch——

Cậu bật đèn lên, dưới ánh sáng ấm áp trong phòng, nhìn thấy trên cửa kính chỉ còn lại hai vệt máu đỏ sền sệt.

Con mắt kia không cam lòng rơi xuống đất, những xúc tu bằng máu vùng vẫy dữ dội, nhưng rất nhanh sau đó cùng nhau hòa lẫn vào một đống tứ chi vương vãi, mất đi dấu hiệu của sự sống.

Ngu Khanh ngước mắt nhìn ra ngoài, trong đêm tối, những chú hề lại bắt đầu hành động rồi.

Bọn chúng di chuyển với tốc độ cực nhanh, thân hình quái dị để lại vệt tàn ảnh hòa lẫn với những hạt mưa, chúng cầm những con dao sắc nhọn, khuôn mặt ẩn sau chiếc mặt nạ hề méo mó, chúng đang tàn sát một cách điên cuồng tất cả “con người” trong thành phố này.

Phía sau, TV trong phòng khách bất chợt kêu rè rè, giống như vừa bắt được một tín hiệu lạ, có một giọng nói ngắt quãng truyền ra: “Rè rè... Thị trưởng... Thông báo mới nhất... Quy tắc...”

“Những chú hề... Có thể tùy ý giết người... Rè rè rè... Trốn tránh... Rè rè... hãy thẳng thắn thành thật với ba mẹ của mọi người, bọn chúng... Bang!”

Bàn tay Ngu Khanh theo bản năng siết chặt lại, cậu đang chăm chú lắng nghe thì đột nhiên, giọng phát thanh tắt phụt, tiếng rè rè do dòng điện mang đến cũng biến mất theo.

Cậu lập tức quay đầu nhìn về phía cửa phòng.

Ánh sáng ấm áp từ phòng khách hắt qua khe dưới cửa phòng ngủ, tiếng mẹ cậu càm ràm cùng tiếng ba cậu phản bác khe khẽ truyền đến, ấm áp đến kỳ lạ, mang lại cho người ta cảm giác an toàn thuần túy.

Ngu Khanh rủ mắt xuống, nhưng bàn tay lại càng siết chặt hơn...

Tiến tới gần cửa, cậu nghe thấy tiếng ba mẹ đang nói chuyện: “Đã trưa rồi, Khanh Khanh còn chưa dậy sao? Em gọi con dậy đi.”

“Trẻ con mà, cứ để con ngủ thêm một chút.”

“Nhưng cũng không thể không ăn trưa được chứ?" Ba cậu dường như có chút tức giận: "Em nhìn xem, bây giờ là mấy giờ rồi?"

Ngu Khanh cúi đầu, nhìn đồng hồ trên cổ tay của mình—00:00 nửa đêm.

Nhưng ba mẹ cậu lại nghĩ rằng bây giờ là buổi trưa.

Yết hầu khẽ trượt, Nhu Khanh hít sâu hai hơi, cuối cùng vươn tay đẩy cửa bước ra.

Đầu vừa thò ra, ánh mắt của cha mẹ lập tức dồn về phía cậu, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt tràn đầy thèm khát.

Lướt mắt nhìn qua một lượt, kiềm chế đôi tay đang run rẩy, ánh mắt Ngu Khanh dừng lại trên chiếc TV treo tường đời mới nhất, "Ba..."

Cậu lẩm bẩm: "Tại sao... lại tắt TV ạ?"

Lời vừa dứt, ba cậu thoáng sững lại, ngay sau đó, cổ ba cậu vặn một góc 180 độ một cách quái dị, khuôn mặt xoay ngược hoàn toàn ra sau lưng, đôi mắt cong cong mỉm cười nhìn cậu.

Ánh mắt ấy đầy nham hiểm tham lam, không hề có chút dịu dàng của một người ba nhìn con, mà giống như...

Rắn độc nhìn chằm chằm một con thỏ.

Cùng lúc đó, chiếc TV vốn đã bị tắt bỗng rè rè phát sáng trở lại, như thể đang liều mạng cố gắng cảnh báo điều gì: "Cảnh báo... Nguy...!!"

Tuy nhiên, có lẽ do tín hiệu quá yếu, hệ thống khởi động lại hoàn toàn thất bại.

Màn hình tối đen, căn phòng lần nữa chìm vào tĩnh lặng đến nghẹt thở.

Ba cậu vẫn nhìn chằm chằm vào cậu, giọng nói ôn hòa vang vọng trong màng nhĩ: "Con cũng thấy rồi đấy, tín hiệu bị rối loạn, kênh bị nhiễu sóng, chẳng có gì đáng xem cả."

"Đừng ngủ nữa, dậy thu dọn rồi ra ăn cơm đi."

Bàn tay đang nắm cửa của Ngu Khanh siết chặt hơn, không có ngay lập tức trả lời.

Cậu chăm chú nhìn ba cậu trước mặt, hàng mi dài khẽ rủ xuống che đi cảm xúc đen tối không rõ trong mắt, một lúc lâu sau, cậu mới nở nụ cười gật đầu:

"Vâng ạ."

Vừa dứt lời, cậu lùi lại hai bước, rầm ——

Cửa phòng bị đóng chặt.

Cánh cửa lớn đã bị khóa kín, Ngu Khanh tựa lưng vào tường, đầu óc căng thẳng xoay chuyển, phân tích những mẩu thông tin rời rạc mà TV vừa phát ra.

——Ba đã tắt TV, ba không muốn để cho cậu biết, vậy thì những thông tin đó chắc chắn gây bất lợi với họ!

Mà bất lợi với họ thì lại có lợi cho cậu!

Vậy thì...

Ngu Khanh vội bước nhanh hai bước, lục tìm thứ gì đó trong tủ quần áo, giấu nó vào chiếc áo khoác rộng thùng thình.

Khi mở cửa lần nữa, cậu dường như có chút sợ hãi, không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, giọng nói run rẩy bật ra:

"Ba..."

Dưới ánh sáng ấm áp, ba cậu đã trở lại trạng thái bình thường.

Thấy biểu cảm của Ngu Khanh càng lúc càng tỏ ra tủi thân, trên khuôn mặt đã hơi già của ông dần hiện lên nét cứng ngắc không đành lòng.

Ngu Khanh tiếp tục nói:

"Con... con có chuyện muốn nói với ba..."

Lời vừa dứt, cậu im lặng bước đến trước mặt ba cậu, bắt đầu khóc nức nở trong im lặng.

Người mẹ đầy yêu thương con mình không chịu nổi âm thanh đó, dứt khoát bỏ luôn việc đang nấu cơm trong bếp.

Bà vội rửa sạch những vết đỏ thẫm trên tay, bước vài bước đã đứng bên cạnh Ngu Khanh, biểu cảm trên gương mặt bà cũng giống hệt cha cậu, cứng đờ và quái dị.

Như thể... những biểu cảm đó đã được cố ý nhào nặn ra...

Giọng nói dịu dàng của bà vang lên ngay sau đó: "Con yêu, có chuyện gì thế? Có gì cứ nói ra, cả nhà mình sẽ cùng nhau giải quyết."

Ngu Khanh cảm nhận rất rõ rằng cha mẹ mình rất yêu thương mình, bốn con mắt gần như dán chặt vào người cậu, đặt cậu hoàn toàn vào trung tâm.

Nhưng lòng bàn tay cậu siết chặt, từng lớp mồ hôi lạnh liên tục tuôn ra.

Cậu vốn là một đứa trẻ mồ côi, không có ba mẹ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play