Vài ngày trước, máy tính trong công ty của Ngu Khanh đột nhiên bị chết máy, màn hình đen kịt hiện lên một bảng khảo sát đỏ tươi.

【Xin hỏi, bạn có khao khát tình thân không? Có mong muốn có một mái ấm gia đình không?】

Ngu Khanh ngừng lại một lúc, rồi nhấn 【Có】.

Sau đó, trên đường tan làm về nhà, ga tàu điện ngầm đột nhiên bị phong tỏa không một lời báo trước.

Ngu Khanh chờ đợi gần một tiếng đồng hồ nhưng không thể bắt được một chiếc taxi nào, cuối cùng chỉ có thể lên một chiếc xe buýt cũ kỹ.

Chiếc xe buýt cọt kẹt, lắc lư không ngừng, rõ ràng chỉ cách nhà năm trạm dừng, nhưng nó cứ chạy mãi cho đến tận sáng hôm sau.

Dần dần, Ngu Khanh có chút buồn ngủ, vừa mới ngủ một lát, khi tỉnh dậy, cậu đã về đến nhà.

Nơi này giống hệt căn hộ mà cậu đã mua, chỉ khác là xuất hiện thêm một người ba và một người mẹ mà cậu không hề quen biết.

Những gã hề lang thang giết người khắp nơi, những thông báo của thị trưởng thì hoàn toàn phi lý.

Mọi thứ đã rối loạn!

Nơi này... không phải là thế giới bình thường!

"Con... con..." Ngu Khanh siết chặt tay, khóe mắt nhanh chóng đong đầy nước mắt.

Gương mặt cậu hơi tròn, đôi mắt hạnh nhân to tròn bẩm sinh khiến biểu cảm của cậu trông càng thêm vô tội và chân thành: "Con... Con hôm qua có mua bánh ngọt cho ba mẹ, nhưng trên đường bị người ta va phải làm đổ mất, vì vậy, con đã giết hắn ta, con không cố ý đâu."

Cậu nhớ rằng trong những thông tin rời rạc mà mình nghe được trước đó, có nhắc đến việc phải thành thật với cha mẹ.

Nếu không thành thật, có thể sẽ gặp chuyện không hay.

Vì vậy, cậu lướt qua chuyện mình đã giết người một cách nhẹ bẫng, không để mình có cơ hội thở phào mà tiếp tục nói: "Con biết ba mẹ ngày nào cũng rất vất vả, hai người đều đói rồi, con là một đứa con tệ hại, con không nên làm đổ bánh ngọt, tất cả đều là lỗi của con, xin hãy trừng phạt con, con nhất định sẽ..."

"Được rồi...Ah... được rồi." Mẹ cậu cắt ngang: "Mẹ còn tưởng chuyện gì to tát lắm, không sao đâu."

Nói xong, bà hơi sững lại, rõ ràng là không nhận ra được điểm mấu chốt trong câu chuyện, bàn tay lạnh lẽo của bà vuốt nhẹ lên vai cậu: "Sắp đến giờ ăn rồi, ba con còn phải đi làm, con ở lại nói chuyện với ông ấy một lát đi."

Song, bà lẩm bẩm quay vào bếp, giọng điệu đầy thất vọng: "Thịt trong nhà lại không đủ nữa, hôm nay không thể ăn nhiều được rồi..."

Mẹ đã rời đi.

Nhưng nét mặt tủi thân của Ngu Khanh vẫn không hề thay đổi, cậu thử thăm dò bước từng bước về phía ba mình: "Nhưng... nhưng con vẫn cảm thấy có lỗi."

"Ba... ba làm việc vất vả quá, hay là... trước khi ăn cơm, con cạo râu giúp ba nhé?"

"?" Một yêu cầu kỳ lạ.

Ba cậu nhìn cậu với ánh mắt cảnh giác.

Nhưng ánh mắt Ngu Khanh vẫn đẫm lệ, dáng người mảnh khảnh hơi cúi xuống, giọng điệu khép nép, cẩn thận lấy lòng: "Con chỉ thấy râu ba dài rồi, không... không có ý gì khác..."

Lời cậu bắt đầu ấp úng, xen lẫn tiếng nức nở, như thể chỉ sợ làm sai một bước, điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra.

Ba cậu nhìn chằm chằm vào cậu, đôi mắt xoay chuyển, nét mặt dần trở nên cao ngạo, như thể rất hài lòng với nỗi sợ hãi của cậu.

Ông ta ngả người ra sau ghế sô pha, buông một câu khen ngợi: "Con có lòng rồi."

Sau đó, ông tựa lưng vào ghế, chậm rãi nhắm mắt lại.

Lúc này, Ngu Khanh mới lấy ra thứ mà cậu đã giấu trong chiếc áo khoác rộng——

Đó là một bàn tay đẫm máu đã khô cứng, vẫn đang siết chặt con dao!

Là tay của một gã hề!

Phải, đây không phải là ngày đầu tiên Ngu Khanh đến nơi này, cậu đã kẹt ở đây tròn mười một ngày!

Mười một ngày! Cậu vẫn nhớ khi xuống xe buýt, một giọng nữ máy móc đột nhiên vang lên trong đầu cậu.

Nó nói rằng, nếu có thể sống sót ở đây mười ngày, cậu sẽ nhận được phần thưởng.

Nhưng lại chẳng có gì cả!

Cậu đã cố gắng sống sót, cẩn thận lo sợ tránh né mọi thứ quái dị ở nơi này.

Mười một ngày trôi qua, không có phần thưởng nào, cũng chẳng thể thoát ra.

Nỗi tuyệt vọng dâng tràn khiến tâm trạng Ngu Khanh bức bối đến phát cáu.

Cậu quyết định chọn một đêm ra ngoài, mua bánh ngọt cho bố mẹ, tiếp đó, bộp—

Cậu ném thẳng hộp bánh vào một gã hề mang đầy sát ý, sau đó thản nhiên giết chết hắn ngay trên đường lớn, chặt đi một bàn tay của hắn.

Ngay sau đó, cổ tay cậu như bị gãy lìa, đau đớn suốt cả một ngày, như thể bị trừng phạt.

Ngu Khanh lập tức hiểu ra—cậu không thể tùy tiện giết "người".

Ở thành phố này, chỉ có hề là có thể tùy ý giết "người" mà không bị trừng phạt, nếu vậy thì…

"Ba ơi, lên đường bình an."

Gương mặt Ngu Khanh hơi tròn, nhìn kỹ sẽ thấy có chút thịt mềm nhô lên, cậu khẽ nghiến răng, siết chặt bàn tay của gã hề, mũi dao hướng xuống.

Phập—

Lồng ngực của ba bị rạch toang, không có máu, chỉ có làn khói đen đặc tỏa ra.

Ngu Khanh, người đã chuẩn bị sẵn sàng để "bị máu bắn tung tóe cả người", sững sờ tại chỗ.

Như thể vừa thoát chết trong gang tấc, khuôn mặt tái nhợt của cậu dần dần có lại chút huyết sắc, lồng ngực phập phồng dữ dội.

"Ba, con xin lỗi, rất xin lỗi." Cậu nhanh chóng điều chỉnh suy nghĩ, tiếp tục tuân theo quy tắc phải thành thật với ba mẹ, mắt ngấn lệ: "Con... con chỉ định cạo râu giúp ba thôi, tay con bị trượt mất."

Nói xong, cậu lập tức quay sang phía bếp: "Mẹ ơi, nhà mình hết thịt rồi phải không? Để con ra ngoài mua thêm nhé!"

Mẹ dường như đang rất đói, chẳng buồn suy nghĩ mà gật đầu đồng ý ngay.

Thế là cậu có đủ thời gian kéo ba ra ngoài, chặt lấy một cánh tay, rồi chạy nhanh vào bếp.

"Cạch" một phát, cậu đặt cánh tay đó lên thớt.

Ngu Khanh sở hữu một gương mặt trắng trẻo, ngoan ngoãn, đúng là một món quà trời ban.

Giọng nói dịu dàng, đôi mắt đen láy, chỉ hơi nghiêng đầu một chút, mái tóc trắng dài của cậu liền lướt nhẹ qua bờ vai, mềm mại, ngoan ngoãn, khiến người ta vô thức sinh lòng yêu thích.

"Mẹ, đây là thịt con mang..."

Nhưng chưa nói hết câu, Ngu Khanh chợt phát hiện, ngũ quan của người mẹ trước mặt dần vặn vẹo, thân hình uyển chuyển của bà bốc lên làn khói đen, từ phần eo hướng lên dần dần biến dị.

Dù vậy, Ngu Khanh vẫn giữ nguyên nụ cười, như thể không phát hiện ra điều gì: "Sao thế ạ? Mẹ? Có gì không ổn sao?"

Miệng thì hỏi, nhưng bàn chân đã âm thầm di chuyển đến cửa phòng bếp, vừa bước ra liền "rầm" một tiếng đóng sập cửa lại.

Từ sau cửa vang lên tiếng đập mạnh dữ dội: "Khanh Khanh! Khanh Khanh!"

Mẹ cậu dường như rất hoảng sợ, bà hét lên: "Con mua nhầm thịt rồi! Con mua nhầm thịt rồi!"

Ngu Khanh phớt lờ tiếng hét, cố gắng cài chốt cửa, đến khi chốt khóa hạ xuống, cậu mới thở phào một hơi.

Hóa ra, những thứ này có thể phân biệt rõ ràng, chúng không ăn thịt đồng loại của mình.

Cánh cửa sắp không chịu nổi rồi...!

Cộc cộc cộc—

Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, tim Ngu Khanh chấn động, cảnh giác nhìn về phía cửa chính.

Lờ mờ, khói đen tràn vào phòng, cậu ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Cộc cộc cộc—

"Ai?"

Cộc cộc cộc—

Bàn tay cậu siết càng chặt hơn, vừa định hỏi lại thì chợt nghe tiếng phập—

Một lưỡi dao đâm xuyên qua cánh cửa, đầu dao chảy đầy máu.

Tim Ngu Khanh lập tức thót lên, cậu hít sâu một hơi, lặng lẽ bước tới, kéo rèm cửa sổ ra, từ cửa sổ nhỏ nhìn vào.

Ngoài cửa, có người cầm dao nhọn, trên mặt đeo mặt nạ hề tượng trưng cho cái chết, toàn thân vấy đầy máu.

Có vẻ ngửi được mùi vị của người sống, mang theo nụ cười đầy sát ý, điên cuồng dùng dao rạch nát cửa nhà cậu!

Soạt soạt—

Soạt soạt—

Cánh cửa gỗ thuần trắng không ngừng lung lay sắp đổ, âm thanh gỗ bị rạch xé ngày càng thô bạo, cánh cửa yếu ớt có vẻ không chịu được nữa, như sắp bị phá tan tới nơi!

Thế nhưng, Ngu Khanh lại quay về trước cửa phòng bếp, nhẹ nhàng thở phào.

—Hóa ra là một gã hề. Cậu còn tưởng vừa rồi mình ra tay quá nhẹ, ba cậu vẫn chưa chết cơ đấy.

Thật là… hết cả hồn, hết cả hồn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play