Rời khỏi nhà Du Dương, Tịch Xung chạy thẳng đến đồn cảnh sát. Đã hơn nửa tháng kể từ lần cuối cậu gặp nữ cảnh sát, lòng cậu nóng như lửa đốt.

Giờ nghỉ trưa, không khí trong và ngoài đồn cảnh sát có chút uể oải, vài viên cảnh sát đứng tựa cửa, vừa hút thuốc vừa trò chuyện.

Tịch Xung mặc bộ quần áo của bà Du Dương, hơi rộng so với cậu. Trước khi ra khỏi nhà, Du Dương đã ngồi xuống xắn gấu quần và tay áo lên cho cậu.

"Anh, chiều em đợi anh ở cổng nhé." Du Dương nói.

Vì là giờ nghỉ trưa, sảnh đồn cảnh sát không có ai trực, ngoài vài bóng người thỉnh thoảng đi lại, thì không ai chú ý đến Tịch Xung.

Cậu đi lòng vòng vài lượt, không thấy nữ cảnh sát, cũng không tìm được ai để hỏi, đành ra ngoài tìm mấy cảnh sát đang hút thuốc.

"Cậu nghe chuyện ở làng Đông Thăng chưa?"

Tịch Xung dừng bước, cách họ vài mét. Làng Đông Thăng là nơi cậu trốn thoát, cũng là nơi Cao Tịch Thanh bị giam giữ.

"Tôi vừa trực đêm về, chuyện gì vậy?"

"Chậc, bên đó có vụ buôn người, một nữ sinh viên đại học. Bên mình điều mấy người qua hỗ trợ, kết quả đến nơi thì cả làng nổi loạn, cầm gậy gộc xẻng đuổi đánh chết người ngay tại chỗ."

"Chuyện hồi nào vậy?"

"Mới hai hôm trước thôi. Giờ đồn đang ồn ào vì chuyện này, bên địa phương thì nói họ không chịu trách nhiệm. Cứ chờ xem, lát nữa chắc chắn sẽ họp."

"Chết tiệt, cái nơi khỉ ho cò gáy đó, toàn lũ liều!"

Giọng hai người hạ thấp: "Bên đó... đều..., muốn quản cũng..., theo tôi thấy, chuyện này cuối cùng cũng chìm xuồng thôi."

Tịch Xung đứng chết lặng tại chỗ, đến khi mấy cảnh sát hút thuốc xong quay người đi tới cũng không phản ứng.

"Thằng nhóc này ở đâu ra vậy?" Người đàn ông dẫn đầu bước tới vỗ nhẹ lên đầu cậu: "Đồn cảnh sát không phải chỗ trẻ con chơi, mau về nhà đi."

Tịch Xung chỉ cao đến ngang hông người đàn ông. Khi người đàn ông nghiêng người định bước vào sảnh, Tịch Xung bất ngờ nắm lấy tay áo anh ta, giọng khàn đặc vì vỡ giọng càng thêm khó nghe, thậm chí còn lạc cả giọng: "Người bị đánh chết... là cảnh sát sao?"

"Thằng nhóc này, sao lại nghe lén người lớn nói chuyện!" Người đàn ông không để ý, hất tay cậu ra, vỗ nhẹ lên vai cậu: "Mau về nhà đi."

Bị đuổi ra ngoài, Tịch Xung bám hai tay vào song sắt, nhón chân nhìn vào trong. Bảo vệ đi tới đuổi cậu, bảo cậu tránh xa ra.

Cuộc đối thoại vừa nghe được quá sốc, Tịch Xung ngồi thụp xuống bên đường, đầu óc trống rỗng.

Là nữ cảnh sát đã chết sao?

Vì đi cứu Cao Tịch Thanh, bị người trong làng đánh chết.

Vì cậu báo cảnh sát, nên nữ cảnh sát mới chết sao?

Tịch Xung dùng sức giật tóc mình, chân tóc căng ra khiến da đầu đau nhói, nhưng cơn đau không khiến cậu buông tay.

Mắt cậu mở to, ánh mắt không nhìn vào bất cứ thứ gì cụ thể, nước mắt lăn dài trên má.

Cậu thậm chí không biết mình nên tự trách hay sợ hãi trước. Người đàn ông vừa rồi nói có người chết, còn nói chuyện cuối cùng sẽ chìm xuồng.

Một mạng người đã mất, vậy mà không gây ra chút gợn sóng nào.

Tịch Xung ngồi xổm ở cửa đồn cảnh sát đến tối, cho đến khi mọi người trong đó tan làm, vẫn không thấy nữ cảnh sát.

Cậu đi bộ đến tòa nhà chung cư trước đó đã từng đến. Dù ở dưới lầu đã thấy cửa sổ tầng ba không sáng đèn, nhưng cậu vẫn cố chấp lên gõ cửa.

Một lúc sau, người hàng xóm mở cửa, một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi tức giận hỏi cậu gõ cái gì mà gõ! Không biết là đang làm phiền người khác sao?

Tịch Xung nhìn chằm chằm vào ông ta, đưa tay chỉ vào cửa nhà nữ cảnh sát: "Người sống ở đây, gần đây chú có gặp không?"

Người đàn ông mất kiên nhẫn: "Là cô cảnh sát ấy hả? Đã hơn nửa tháng không gặp rồi, cháu muốn tìm cô ấy thì đến đồn cảnh sát, đừng đến đây làm phiền."

Tịch Xung xuống lầu, tìm một góc tường ở đầu ngõ ngồi xổm xuống.

Cậu nhìn những người qua lại với vẻ mặt vô cảm, cho đến khi trời tối hẳn, mọi người đều về nhà, trên đường ngoài một con mèo hoang thỉnh thoảng chạy vụt qua thì không còn bất kỳ sinh vật nào thở nữa.

Cửa sổ nhà nữ cảnh sát vẫn tối om.

Tịch Xung không cảm thấy lạnh, cũng không cảm thấy đói. Chân tê thì đứng dậy dùng tay đập đập.

Từ tối đến sáng, quán ăn sáng ở đầu khu phố là nơi mở cửa sớm nhất, từ hơn bốn giờ đã sáng đèn, cửa cuốn kéo lên một nửa.

Khi quán bắt đầu bốc khói, những người đi làm đầu tiên ra khỏi nhà, đẩy xe đạp, có người ngồi ăn sáng ở quán với nửa lồng bánh bao và một bát cháo, có người thì mua một lồng bánh bao mang đi.

Sau khi nhóm người này đi, lũ trẻ bắt đầu đi học, hầu hết đều được ông bà dắt tay, cặp sách cũng do ông bà cầm.

Tịch Xung lạnh đến cứng người, cậu đứng dậy dậm chân, nhảy tại chỗ vài cái rồi quay người đi đến đồn cảnh sát.

Lần này trong sảnh có cảnh sát trực, cậu bước tới nói mình tìm người.

Cảnh sát trực nhìn cậu: "Cháu tìm ai?"

"Một cảnh sát ở đây, cao khoảng này, tóc ngắn đến đây, mặt hơi tròn, rất gầy." Tịch Xung vừa nói vừa dùng tay ra hiệu.

"Cảnh sát ở đây? Tên là gì?"

Tịch Xung lắc đầu: "Cháu không biết."

Cảnh sát trực cười: "Nhóc con, đến đây chơi trò báo cảnh sát à?"

"Cháu không chơi trò chơi, trước đây cháu đã báo cảnh sát với cô ấy, cháu muốn biết cô ấy có phải đã chết không."

"Cháu——"

Cảnh sát trực chưa kịp nói xong, người đàn ông hôm qua đột nhiên bước ra từ bên trong, tay cầm điện thoại, vừa đi vừa nói: "Thi thể đã đến rồi? Được, tôi sẽ dẫn người đi đón."

Nói xong, anh ta ngẩng đầu nhìn sang, thấy Tịch Xung thì nhíu mày, sau đó chuyển ánh mắt sang nói với cảnh sát trực: "Anh dẫn mấy người đến ga tàu đón thi thể."

"Vâng."

Tịch Xung lại bị đuổi ra ngoài, cảnh sát trực bảo cậu mau đi học, nếu còn đến đồn cảnh sát quậy phá nữa thì sẽ gọi phụ huynh đến.

Nhìn họ lên xe cảnh sát rời đi, Tịch Xung đứng lẻ loi bên đường, không biết thi thể mà họ nói có phải là nữ cảnh sát hay không.

Tịch Xung không biết mình đã ngồi xổm ở đó bao nhiêu ngày, ban ngày canh cửa đồn cảnh sát, ban đêm canh ở đầu ngõ, bản thân cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì.

Có lẽ trong lòng không muốn tin nữ cảnh sát cứ thế mà chết, nhưng mấy ngày liền không thấy bóng dáng, dù không muốn chấp nhận cũng không còn cách nào khác.

Phần lớn thời gian cậu không cảm thấy đói, đói quá thì bới rác trong thùng rác ven đường để ăn. Mấy ngày trôi qua, cậu trông càng tiều tụy hơn trước, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.

Lần nữa xuất hiện ở đồn cảnh sát, mấy cảnh sát trước đó đều không nhận ra cậu, hỏi bảo vệ là thằng ăn mày nào ở đâu tới.

Mãi đến khi cậu lên tiếng, họ mới nhận ra là đứa trẻ mấy hôm trước đến đây.

"... Đã an táng rồi sao?" Môi Tịch Xung nứt nẻ, trên mặt dính vết bẩn khi bới rác, quần áo cũng không còn sạch sẽ như lúc mới mặc, gấu quần lòa xòa trên gót giày, phần dưới cùng đã chuyển sang màu đen.

Người đàn ông đã nghe cảnh sát trực kể chuyện, biết cậu đến tìm một nữ cảnh sát, cau mày nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng nói: "Nếu cháu gặp khó khăn gì thì cứ nói với chú, có phải muốn báo cảnh sát không?"

Tịch Xung lắc đầu, khi cúi đầu, tóc mái dài che khuất mắt, không nhìn rõ biểu cảm.

Cậu chỉ đứng một lúc rồi quay người bỏ đi, bóng lưng gầy gò, nhỏ bé.

Như một cái xác không hồn, Tịch Xung bước đi trên đường nhựa một cách vô thức, hai chân thay phiên nhau bước về phía trước, không hề suy nghĩ.

Cậu không biết mình đã đi đến đâu, cũng không biết tiếp theo nên đi đâu.

Lúc trốn khỏi nhà, trong đầu cậu chỉ nghĩ đến việc cứu mẹ, nhưng cảnh sát huyện không để ý đến cậu, cảnh sát thành phố lại bị cậu hại chết, vậy tiếp theo cậu còn có thể đi đâu?

"Anh."

Có tiếng gọi anh.

Tịch Xung không nghe thấy, tiếp tục bước đi chậm rãi.

"Anh."

Lần này giọng nói lớn hơn một chút, nhưng Tịch Xung vẫn không nghe thấy.

Có lẽ cậu nên quay về, không nên nghe lời mẹ, tự mình quay về cứu bà thì hơn. Nếu không cứu được, thì cũng để cho họ đánh chết cậu luôn.

Trước khi chết, cậu nhất định sẽ kéo theo vài người làm đệm lưng, có thể kéo theo bao nhiêu thì kéo theo bấy nhiêu, ai cản cậu thì cậu sẽ giết người đó.

"Anh!"

Cảm giác ngón tay bị nắm kéo Tịch Xung trở lại hiện thực, cậu dừng bước, ngơ ngác quay đầu nhìn người bên cạnh vẫn kiên trì gọi mình.

Du Dương mím môi, trên gò má có vết bầm tím, một tay nắm chặt ngón tay Tịch Xung, tay kia buông thõng bên người một cách không tự nhiên.

"Anh, mấy hôm nay anh đi đâu vậy?" Du Dương ngẩng đầu hỏi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play