Nước mắt thằng nhóc nhanh chóng ngừng rơi, nhưng giọng nói vẫn còn nghẹn ngào, khóe mắt và chóp mũi vẫn ửng đỏ.

“Vừa rồi tao nghe tên côn đồ kia gọi tên mày, mày tên Du gì?” Tịch Xung hỏi.

“Du Dương...” Nó nấc lên: "... Dương.”

“Du Dương Dương?”

“Du Dương.” Lần này nó không nấc nữa.

“Đi thôi, Du Dương Dương.” Tịch Xung vốn đã đói, lại còn đánh nhau một trận tốn sức, bây giờ bụng đã lép kẹp.

Du Dương không quan tâm Tịch Xung gọi mình thế nào, gọi nó là Du Du cũng được, nó đeo cặp sách, nắm lấy vạt áo Tịch Xung đi về nhà.

Bữa tối hôm nay nhiều hơn mọi ngày, Du Dương lấy cả phần của mình đưa cho Tịch Xung.

Nó ngồi xổm bên cạnh, hai tay nâng má nhìn hai má Tịch Xung phồng lên khi ăn, giống hệt con chuột hamster mà bạn học nó nuôi.

“Anh, tối nay anh ngủ ở đâu?”

“Gầm cầu.”

Du Dương tưởng tượng hình dáng gầm cầu trong đầu, không khỏi nhíu mày: “Vậy không phải sẽ lạnh lắm sao?”

Gần đây trời đã bắt đầu se lạnh, ngày sau nào cũng lạnh hơn ngày hôm trước, mùa thu đã đến.

Tịch Xung vẫn mặc bộ quần áo của nữ cảnh sát, ban ngày thì không sao, nhưng ngủ ở gầm cầu vào ban đêm sẽ hơi lạnh.

“Em xem dự báo thời tiết nói tối nay sẽ mưa.” Du Dương nói.

“Dự báo thời tiết là gì?”

“Dự đoán thời tiết sắp tới, là trời nắng hay trời âm u, có mưa hay không.”

Tịch Xung chưa xem TV được mấy lần, có chút ngạc nhiên khi có cả báo cáo dự đoán thời tiết.

Ở quê cậu, những người lớn tuổi cũng hay quan sát thiên văn, đoán trước khi nào sẽ mưa để mọi người kịp thời gieo trồng hoặc thu hoạch.

“Gầm cầu không bị mưa.” Tịch Xung nói.

Du Dương ngồi xổm đến tê chân, nhẹ nhàng lắc lư người để chuyển trọng tâm: “Nhưng sẽ lạnh mà.”

Tịch Xung bỏ miếng cuối cùng vào miệng, vừa nhai vừa nhìn Du Dương, xem nó muốn nói gì.

Chân vẫn tê, Du Dương đành đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Anh, tối nay anh ngủ với em đi.”

“Bà mày không ở nhà à?”

“Có chứ, nhưng bà sẽ không phát hiện ra đâu.”

“Không được.”

“Đừng mà." Du Dương đưa tay nắm lấy ngón tay cái của Tịch Xung đặt trên đầu gối: "Anh còn có thể tắm rửa nữa.”

Tịch Xung nhướng mày: “Người tao hôi à?”

“Không hôi." Du Dương lắc đầu: "Chỉ là có mùi thôi.”

Vậy là hôi chứ còn chứ gì

Tịch Xung không đi, Du Dương liền nắm chặt tay cậu không buông, nói cậu còn bị thương, ban đêm lại bị cảm lạnh, ngày mai sẽ chết mất.

Tuy không nghĩ rằng bị đánh một trận sẽ có nguy cơ tử vong, nhưng Du Dương đặc biệt kiên trì, cứ nhỏ giọng bên tai cậu: “Chúng ta ngủ cùng nhau đi, giường của em rất lớn, bà sẽ không nhìn thấy anh đâu.”

Mãi đến khi vào sân, Tịch Xung mới hiểu ý của Du Dương khi nói bà sẽ không nhìn thấy cậu.

Cánh cổng sắt rỉ sét phía sau là ngôi nhà gạch đơn sơ, mái lợp ngói nâu. Sân trước lát đá, hai bên trồng rau, Tịch Xung nhìn lướt qua thấy có ớt, cà chua và dưa chuột, cây cối phát triển tốt.

Bên phải sân có một căn nhà nhỏ, có vẻ là nhà bếp, lúc này từ cửa sổ hắt ra ánh đèn dịu nhẹ.

Có lẽ nghe thấy tiếng động, bà của Du Dương từ trong bếp gọi tên nó, Du Dương đáp lại.

Tịch Xung có thể nhìn thấy bà của Du Dương qua cửa sổ, cao khoảng một mét sáu, có thể cao hơn một chút, nhưng do lưng còng nên nhìn có vẻ thấp hơn. Tóc bà bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt đục mờ, lúc này đang cầm một quả ớt đưa lên sát mắt nhìn.

Bà bị mù một phần, không phải hoàn toàn không nhìn thấy, nhưng phải nhìn rất gần mới thấy rõ.

Du Dương đẩy Tịch Xung vào cửa trước, đó là một cánh cửa gỗ màu vàng nhạt rất cũ, khi kéo sẽ phát ra tiếng “kẽo kẹt”, khung cửa còn treo rèm cửa để ngăn côn trùng bay vào sân.

Bước vào nhà, sàn nhà không lát gỗ hay gạch men mà là xi măng, cạnh cửa có tủ giày cùng màu với cửa gỗ, bên dưới có thể thấy hai đôi dép, kiểu dáng đơn giản, chất liệu nhựa.

Giữa nhà đặt bộ bàn ghế sofa và bàn trà bằng gỗ, có lẽ là một bộ, trên bàn trà rất sạch sẽ, chỉ có một cốc nước. Đối diện là TV, nhà Tịch Xung cũng có, mấy năm trước Tịch Giang Lâm khiêng từ thị trấn về một cái, nhưng ông bà cậu thấy tốn điện, hễ Tịch Giang Lâm không ở nhà là không cho bật.

Trong nhà có ba cánh cửa, Du Dương kéo Tịch Xung vào phòng bên trái, căn phòng không lớn, đầu giường có một cửa sổ, hướng ra sân.

Du Dương đặt cặp sách lên bàn, nói với Tịch Xung: “Tối nay đợi bà ngủ rồi, em sẽ dẫn anh đi tắm.”

Nó đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bỗng mở cửa chạy ra ngoài, một lúc lâu sau mới quay lại, tay ôm một đống quần áo.

“Đây là gì?” Tịch Xung hỏi nó.

“Quần áo của bà em, lát nữa anh thay đi.” Du Dương đặt quần áo lên giường, bà của Du Dương không giống bà của Tịch Xung luôn thích mặc quần áo màu đỏ tím, quần áo của bà chủ yếu là chất liệu vải bông màu trắng hoặc xám.

Tịch Xung có chút không nỡ thay bộ quần áo của nữ cảnh sát, nhưng trời thực sự đã lạnh, phải thay quần áo dày hơn.

Cậu định giặt sạch bộ quần áo trên người, đợi khô rồi mặc bên trong, như vậy sẽ ấm hơn.

Bà của Du Dương ngủ sớm, trời vừa tối là trong nhà đã tắt đèn. Bà ngủ ở phòng ngoài cùng bên phải, ở giữa là nhà vệ sinh.

Tịch Xung cởi quần áo, hỏi Du Dương có chậu không.

Du Dương tìm thấy một cái chậu trên móc treo ở cửa, bỏ quần áo bẩn của Tịch Xung vào, rồi đổ thêm một ít bột giặt.

Những cú đấm đá ban ngày giờ đã biến thành những vết bầm tím trên người Tịch Xung, Du Dương nhìn thấy thì nhíu mày, đưa tay chạm vào: “Anh, đau không?”

“Không đau.”

Tịch Xung không giả vờ, so với những trận đòn của Tịch Giang Lâm, những vết thương này thực sự không hề hấn gì.

Du Dương lấy một chiếc ghế nhỏ từ dưới bồn rửa mặt, ngồi bên cạnh xem Tịch Xung tắm, sợ bà ngủ bên cạnh nghe thấy nên không dám nói chuyện.

Nhưng không lâu sau bà vẫn gõ cửa, hỏi Du Dương có phải đang tắm không bằng giọng địa phương.

Du Dương đáp lại qua cửa, nói ban ngày chạy bộ ra mồ hôi.

Bà lại nói gì đó, Tịch Xung nghe không rõ, nhưng rất nhanh bên ngoài cửa đã yên tĩnh trở lại.

Tịch Xung dùng một cục xà phòng gội đầu và tắm rửa sạch sẽ, rồi ngồi xổm xuống đất giặt vài cái quần áo bẩn trong chậu.

Đợi cậu tắm xong và vắt khô quần áo, Du Dương đã ngáp liên tục bên cạnh, đầu nhỏ gật gù.

Kẹp quần áo đã vắt khô vào nách, Tịch Xung đưa tay đẩy đầu Du Dương.

Du Dương lập tức tỉnh giấc, ngẩng đầu nhìn cậu: “Anh tắm xong rồi à?”

Tịch Xung gật đầu.

Du Dương dụi mắt, thấy người Tịch Xung trần truồng đầy nước, liền chạy đến bồn rửa mặt lấy khăn mặt của mình xuống.

Tịch Xung lau qua loa vài cái, treo khăn mặt lên, rồi trần truồng quay về phòng.

Cậu thấy người ẩm ướt, muốn hong khô rồi mới mặc quần áo, liền nằm dài trên giường.

Du Dương lại sợ cậu lạnh, thấy cậu không mặc quần áo liền mở chăn ra, muốn đắp cho cậu: “Anh, đừng để bị lạnh.”

Tịch Xung đá chăn ra: “Không đắp.”

Du Dương không còn cách nào khác, đành cầm quần áo đã giặt lên, giũ giũ rồi dùng móc treo lên.

Động tác của nó rất nhanh nhẹn, chắc hẳn thường xuyên làm việc nhà.

Khác với nó, Tịch Xung làm việc đồng áng rất giỏi, cắt cỏ bón phân cấy lúa đều rất thành thạo, nhưng lại không biết dọn dẹp nhà cửa.

Người xưa có câu “tề gia, trị quốc, bình thiên hạ”, Tịch Xung không dọn dẹp được nhà cửa, cũng không định bình thiên hạ.

Tịch Xung không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, trong cơn mê man có người đắp chăn cho cậu, rồi một thứ ấm áp chui vào.

Lúc cậu tỉnh lại là do tiếng sấm sét bên ngoài cửa sổ đánh thức, mở mắt ra nghe ngóng một lúc, Tịch Xung mới phát hiện trời đang mưa.

Hóa ra thật sự có dự báo thời tiết, thằng nhóc Du Dương này không lừa cậu.

Nghĩ đến đây, cậu hơi cúi đầu, thấy Du Dương trong chăn ngủ say sưa, cả người cuộn tròn trong lòng cậu, đầu gối lên cánh tay cậu.

Khá ấm áp.

Tịch Xung đổi tư thế, ôm Du Dương ngủ tiếp.

Đây là giấc ngủ ngon nhất của Tịch Xung kể từ khi bỏ nhà ra đi, ánh nắng ban mai cũng không đánh thức được cậu, nếu không phải bụng đói, cậu sẽ có thể ngủ thẳng đến trưa.

Cậu mở mắt ra thấy Du Dương đang ngồi làm bài tập ở bàn học, bóng lưng nhỏ xíu, như một cái bánh bao.

Ngồi dậy khỏi giường, vuốt tóc vài cái, Du Dương quay đầu lại nhìn cậu.

“Anh dậy rồi à?”

“Mấy giờ rồi?” Tịch Xung nghiêng đầu nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ.

“Mười một giờ.” Du Dương xuống khỏi ghế, đi đến bên giường, đặt tay lên cánh tay Tịch Xung.

Tịch Xung nhìn nó khó hiểu, hất tay nó ra: “Làm gì vậy?”

Du Dương không để ý, đặt tay xuống bên cạnh: “Anh có đói không, bà đi ra ngoài rồi, em đi lấy đồ ăn cho anh.”

Tịch Xung vén chăn lên, thấy mình trần truồng, mới nhớ ra tối qua mình ngủ quên mà không mặc quần áo.

Ngẩn người vài giây, Du Dương đã lấy quần áo đến.

Tịch Xung mặc quần áo, đi vào nhà vệ sinh, mở vòi nước vỗ vài cái nước lạnh lên mặt.

Đợi cậu ra ngoài, Du Dương đã lấy bữa sáng bày sẵn trên bàn trà, ngẩng đầu hỏi cậu: “Anh uống sữa bò hay sữa đậu nành?”

“Mày ăn chưa?” Tịch Xung ngồi xuống.

Du Dương gật đầu.

“Cái nào cũng được.”

Tịch Xung không quan tâm ăn gì, chỉ cần no bụng là được, ở quê cậu hiếm khi được uống sữa bò và sữa đậu nành.

“Vậy uống sữa bò đi, bà nói uống sữa bò sẽ cao lên.” Du Dương đẩy cốc sữa đến.

Lúc Tịch Xung ăn, Du Dương ngồi xổm bên cạnh, hai tay ôm chân, đôi mắt tròn xoe nhìn cậu chăm chú.

“Hôm nay em không phải đi học, ban ngày anh đừng đi nữa nhé.”

Tịch Xung uống xong sữa, khóe miệng còn dính vệt trắng, đặt cốc xuống bàn: “Tao có việc.”

“Việc gì vậy?”

“Không liên quan đến mày.”

Tịch Xung nuốt vội bữa sáng, đứng dậy vén rèm cửa, bước ra ngoài.

Thời tiết sau cơn mưa đặc biệt trong lành, không khí trong lành trong sân hòa quyện với mùi đất ẩm ướt.

Cậu nheo mắt ngẩng đầu, ánh nắng chiếu thẳng vào trán, trên trời không một gợn mây.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, cậu nghĩ.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play