Chiều hôm đó, Tịch Xung chỉ ăn bánh bao, chưa đến tối đã đói meo.
Khóe miệng cậu nổi mụn nước, nóng trong người, trong lòng bực bội vì chưa tìm được việc làm, lại sốt ruột chờ tin của nữ cảnh sát.
Hai ngày nay, cậu tranh thủ đến đồn cảnh sát nhưng vẫn chưa gặp được cô.
Nữ cảnh sát bảo cậu cứ chờ đợi, cậu cũng ngoan ngoãn nghe theo, nhưng cứ ngồi không thế này khiến cậu thấy bất an.
Chưa tìm được việc, hàng ngày cậu chỉ có thể gặp thằng nhóc kia vào buổi sáng và chiều tối, tiện thể bảo vệ nó một chút.
Cậu thấy buồn chán và bực bội, nhưng nó dường như lại khá vui vẻ, hai ngày nay thậm chí còn nói chuyện với cậu trên đường đi học về.
Nó không nói gì khác, chỉ khoe mình được điểm cao nhất trong kỳ thi, được cô giáo khen, được đề cử làm lớp trưởng nhưng nó không muốn nhận.
Tịch Xung hỏi tại sao nó không muốn làm lớp trưởng.
Ở quê cậu, lớp trưởng là một chức vụ khá oách, ai cũng tranh nhau làm, nếu ai được làm lớp trưởng thì cả học kỳ đó đều vênh váo tự đắc, về nhà cũng ngẩng cao đầu.
"Không thích." Nó nói.
Rồi lại nói: "Nhiều việc."
Cuối cùng bổ sung thêm một chữ: "Phiền."
Tịch Xung không hiểu nó, có lẽ thành phố khác với nông thôn.
Trên đường về nhà, nó đưa cho Tịch Xung một cái đùi gà. Mấy ngày nay cậu chỉ ăn bánh bao trắng, bánh bao ngô, khoai lang, khoai tây, đây là lần đầu tiên được ăn thịt.
Cậu sững người, hỏi nó: "Mày đưa cho tao, lát nữa có bị đánh không?"
Nó lắc đầu: "Mỗi tháng tôi được ăn một cái đùi gà."
Mỗi tháng bà nội nó đều mua một con gà về, nó một cái đùi, bà một cái đùi.
"Mày ăn đi." Tịch Xung không phải người tốt gì, nhưng cướp đùi gà của trẻ con cậu vẫn không làm được.
Hơn nữa gần đây đám côn đồ kia cũng không xuất hiện, cậu thấy ăn không ngon.
Nó giữ tay cậu lại, đẩy nhẹ về phía cậu, chỉ nói: "Anh ăn đi."
Tịch Xung nhíu mày, mùi đùi gà thơm phức, nói không muốn ăn là nói dối.
"Chúng ta mỗi người một nửa." Cậu nhanh chóng quyết định, há miệng cắn một miếng thịt lớn trên đùi gà.
Dầu gà dính lên khóe miệng, khiến miệng cậu bóng nhẫy.
Thịt thật thơm.
Tịch Xung cố gắng chỉ cắn hai miếng, rồi nhét lại vào tay nó, bảo nó ăn.
Nó chớp đôi mắt to, nhìn Tịch Xung, rồi lại cúi đầu nhìn cái đùi gà đã bị cắn mất một góc.
"Tao đi đây." Tịch Xung luyến tiếc lau đi dầu mỡ còn sót lại trên khóe miệng, thè lưỡi liếm liếm.
Khi cậu sắp đến đầu ngõ, nó đột nhiên khẽ gọi sau lưng:
"Anh ơi."
Tịch Xung quay lại.
Nó đứng khuất trong bóng tối, ánh mặt trời không chiếu vào sâu trong ngõ, chỉ thấy một bóng dáng mờ mờ.
"Sau này em có thể gọi anh là anh không?" Nó hỏi.
Tịch Xung không trả lời, chỉ đứng đó với một tay đút túi như một tên côn đồ, tay kia vẫy vẫy về phía nó.
Mặc dù Tịch Xung không đồng ý, nhưng sau đó nó vẫn tự ý gọi cậu là anh, gọi càng ngày càng thuận miệng.
"Anh, mai bà em rán quẩy, anh đến sớm nhé."
"Anh, hôm nay cô giáo dạy thêm giờ, em không cố ý về muộn đâu."
"Anh, áo anh bẩn rồi."
"Anh, anh không tắm à?"
Tịch Xung trừng mắt nhìn nó, trước đây sao cậu không phát hiện ra thằng nhóc này lắm lời thế nhỉ.
"Có phải vì mày nói nhiều nên mới bị bọn chúng đánh không?"
Nó bĩu môi, cúi đầu nói: "Không phải, em không nói chuyện với bọn chúng." ( truyện trên app T•Y•T )
"Thế mày cũng đừng nói chuyện với tao." Tịch Xung nói.
Nó im bặt, mím chặt môi, đôi mắt đen láy đảo một vòng, đang định giơ tay kéo Tịch Xung thì đột nhiên phát hiện ra xung quanh có gì đó bất thường.
"Anh." Nó kéo nhẹ ngón tay Tịch Xung.
"Không phải tao bảo mày đừng nói chuyện với tao sao?" Tịch Xung tỏ vẻ khó chịu.
"Anh." Nó vẫn gọi anh, chỉ tay về phía xa: "Bên kia."
Tịch Xung bực bội nhìn theo, thấy tên côn đồ tóc vàng không biết từ đâu tìm được thêm người, mấy tên nhìn như học sinh cấp ba đang đi về phía họ.
Tên tóc vàng mặt mày hớn hở, chỉ tay về phía họ, hình như đang nói với đám học sinh cấp ba kia chính là hai người họ.
"Chạy không?" Nó khẽ hỏi.
"Chạy cái đéo gì." Tịch Xung nói.
Nếu chỉ có một mình cậu thì cậu đã chạy rồi, đối phương mấy người, lại còn mang theo gậy gỗ, cậu không có ngu mà đi đánh với chung.
Nhưng bên cạnh còn có nó, với đôi chân ngắn ngủn của nó, đừng nói chạy, đi bộ cậu còn phải đi chậm lại để nó theo kịp.
Đùi gà cũng đã ăn rồi, biết làm sao được.
Tịch Xung kéo nó ra sau lưng, nói nhỏ: "Lát nữa nhanh trí lên, không ai chú ý thì chạy ngay đi."
Nó hơi căng thẳng, hai tay nắm chặt vạt áo Tịch Xung, mắt nhìn chằm chằm vào tên côn đồ đầu đàn, gật đầu thật mạnh.
"Sao hôm nay không chạy nữa?"
Có người chống lưng, tên tóc vàng không còn sợ Tịch Xung nữa, trên mặt lộ rõ vẻ đắc ý, khinh thường nhìn nó từ đầu đến chân, ánh mắt nóng rực như muốn nhìn xuyên thấu nó.
Ác ý lộ liễu thế này Tịch Xung đã gặp nhiều rồi, ở quê cậu không ai dạy chúng phải sống tốt đẹp, nên chúng chỉ học được luật rừng, mày yếu hơn tao, tao có thể cưỡi lên đầu lên cổ mày mà đánh.
"Phùng Binh."
Nó thò đầu ra từ phía sau Tịch Xung, không hề sợ hãi kẻ bắt nạt, mà là vẻ chán ghét, nhíu chặt mày, giọng nói nhỏ nhẹ không chút gợn sóng, chỉ chân thành hỏi.
"Tại sao anh lại xấu xa như vậy?"
Bị nói là xấu xa, sắc mặt Phùng Binh lập tức biến đổi, rõ ràng là đang nổi giận, quay đầu nhổ một bãi nước bọt xuống đất, nói giọng âm u: "Đồ con hoang như mày mà cũng dám nói tao?"
Nó không nói gì nữa, Tịch Xung không thấy được biểu cảm của nó, cũng không quay đầu lại nhìn.
"Là nó à?" Tên học sinh cấp ba đứng cạnh Phùng Binh cao gần một mét tám, dáng người không quá vạm vỡ, nhưng chỉ riêng chiều cao đó đã đủ khiến cậu học sinh tiểu học và Tịch Xung đáng lẽ phải học cấp hai cảm thấy sợ hãi.
Rõ ràng hắn cũng không coi hai đứa nhóc trước mặt ra gì, nheo mắt, hỏi Tịch Xung một cách cà lơ phất phơ: "Mày học trường cấp hai nào?"
"Tao á?" Tịch Xung khựng lại, đột nhiên bước nửa bước về phía trước, nhón chân lên dùng hết sức đấm vào sống mũi đối phương.
Ai đánh nhau mà còn chào hỏi trước?
Tao học trường cấp hai bố mày.
Tiếp theo là một trận hỗn chiến, tên học sinh cấp ba bị đánh choáng váng, mắt đờ đẫn ra hai giây, một dòng chất lỏng màu đỏ từ từ chảy ra từ mũi hắn.
Những người bên cạnh phản ứng nhanh hơn, lập tức hét lên rồi túm lấy cổ áo Tịch Xung, những nắm đấm to như cái bát cứ thế giáng xuống.
Tịch Xung nghiêng đầu né tránh, liếc mắt ra sau, thấy thằng nhóc kia đã nhân cơ hội chạy mất, chọn thời điểm khá tốt.
Phùng Binh rõ ràng cũng nhận ra thiếu một người, nhưng giữa việc đuổi theo thằng nhóc đã chạy mất dạng và đánh Tịch Xung, kẻ đã nhiều lần làm cậu ta mất mặt, cậu ta dứt khoát chọn cái sau.
Nhân lúc những người khác đang giữ Tịch Xung, cậu ta giơ chân đá mạnh vào mặt cậu, vừa đá vừa chửi: "Cho mày nhiều chuyện này! Đồ đê tiện! Mày đê tiện chẳng khác nào thằng Du Dương!"
Tịch Xung cúi đầu xuống, nhân lúc Phùng Binh đổi chân, cậu đột ngột ngẩng mạnh đầu lên, gáy đập vào mặt tên học sinh cấp ba đang giữ cậu phía sau, cú tấn công bất ngờ khiến hắn đau đớn, lơ là tay chân.
"Mẹ kiếp——"
Tịch Xung vùng ra, xoay người siết chặt cổ hắn, co gối tấn công vào chỗ hiểm.
Đánh hội đồng không được tham lam, chỉ cần nhắm vào một người mà đánh là được, người Tịch Xung nhắm vào chính là tên bị cậu đấm chảy máu mũi lúc đầu.
Tên kia đâu ngờ Tịch Xung lại ra tay tàn nhẫn như vậy, cơn đau dữ dội từ hạ bộ khiến mặt mày hắn méo mó, mắt lồi ra, trán nổi gân xanh.
Tịch Xung mặc kệ những người khác đánh mình thế nào, mắt đỏ ngầu, ngồi trên người tên học sinh cấp ba, đấm túi bụi vào mặt hắn, sự hung hãn này khiến cả Phùng Binh cũng phải sợ hãi.
"Mau kéo nó ra!" Cậu ta hét lên khản cả giọng, đưa tay giật tóc Tịch Xung, giơ chân đá vào eo cậu, muốn đá cậu ra khỏi người tên học sinh kia.
Nhưng cậu nhóc này trông có vẻ gầy gò, nhưng xương cốt lại cứng như thép, nắm đấm đập vào như đập vào tấm thép, chân đá vào cũng không hề nhúc nhích, ngay cả tóc cũng cứng như que.
Mấy tên học sinh cấp ba khác vây quanh cậu, Phùng Binh nghiến răng ôm lấy eo Tịch Xung, nhưng lại bị khuỷu tay cậu đánh cho hoa mắt chóng mặt, ứa cả nước mắt.
Cậu ta nghiến răng ken két, không ngờ mình đã tìm người giúp đỡ mà vẫn thảm hại như vậy.
"Mấy đứa kia! Làm cái gì đấy!"
Phùng Binh vừa khóc vừa quay đầu lại, thấy thằng nhóc không biết từ lúc nào đã gọi được bảo vệ nhà trường, lúc này đang cầm dùi cui điện vừa hét vừa chạy tới.
Nơi này cách trường học không xa, nó vừa chạy thoát đã quay lại trường tìm bảo vệ, nói gần đó có học sinh cấp ba trấn lột học sinh tiểu học.
Bảo vệ nghe vậy thì không cần chừ, lập tức cầm dùi cui điện chạy theo.
"Chúng ta đi nhanh thôi." Phùng Binh dù sao cũng chỉ là học sinh cấp hai, thấy bảo vệ, một người lớn thực sự như vậy thì có chút sợ hãi.
Mấy tên kia cũng dừng động tác, thấy rõ người tới thì lại đá thêm vài cái vào người Tịch Xung để trút giận, rồi kéo tên học sinh cấp ba đang bất tỉnh ra khỏi người cậu, quay người chạy nhanh vào trong ngõ.
Phùng Binh cũng chạy theo, lần cuối quay đầu lại thấy nó đang ngồi xổm bên cạnh Tịch Xung, đưa tay nâng mặt cậu lên xem vết thương, Phùng Binh vừa chạy vừa không quên chửi nhỏ một câu: "Đồ đê tiện!"
Tịch Xung kiệt sức ngã xuống đất, cảm thấy toàn thân đau nhức, mặt bị ăn mấy cú đấm, miệng cũng bị rách.
"Anh, anh chết rồi à?" Nó hỏi bên cạnh.
Tịch Xung không để ý đến nó.
"Cậu bé, con không sao chứ? Nhà con ở đâu, có cần chú gọi điện thoại cho ba mẹ con đến không?" Bảo vệ cúi xuống hỏi.
Chưa kịp để Tịch Xung mở mắt, đã nghe thấy nó nói rất nghiêm túc: "Không cần đâu chú. Nhà con ở gần đây, vừa rồi cảm ơn chú ạ."
"Cảm ơn gì chứ." Bảo vệ thở hổn hển, vừa rồi chạy một đoạn đã là lượng vận động cả ngày của ông rồi, ông dặn dò: "Bây giờ học sinh cấp ba hung hăng lắm, về nhà nói với ba mẹ, tan học vẫn nên để họ đến đón cho an toàn."
"Con sẽ nói với người nhà, cảm ơn chú ạ."
Bảo vệ đi rồi, nó nhìn chằm chằm vào mặt Tịch Xung, mặc dù nó nhắm mắt nhưng vì ánh mắt quá chăm chú nên Tịch Xung vẫn cảm nhận được.
Cậu đành phải mở mắt ra, nó lập tức gọi: "Anh, anh không sao chứ?"
Tịch Xung ngồi dậy, cử động tay chân, vừa định nói thì đã bị vết thương ở khóe miệng làm cho nhăn nhó.
Cậu không sao, chỉ là vừa rồi hơi mệt, nằm nghỉ một chút thôi.
Đám người này đánh nhau không có kỹ thuật gì, chỉ dựa vào sức mạnh, tuy rằng nắm đấm đều giáng lên người Tịch Xung, nhưng so với những trận đòn của Tịch Giang Lâm thì quá nhẹ nhàng.
"Không sao." Tịch Xung nói với nó.
Đùi gà tháng sau cậu có thể ăn một cách ngon lành rồi, không cần phải chia cho nó nữa.
Cậu quay sang nhìn nó, rồi sững người, dùng giọng điệu vô cùng khó tin nói: "Mày khóc cái gì?"
Vừa rồi còn hỏi cậu chết chưa, lại còn bình tĩnh đuổi bảo vệ đi, sao đột nhiên lại khóc thế này?
Mắt nó đỏ hoe, những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má, rơi xuống cằm, trông rất đáng thương.
Tịch Xung cũng từng thấy những đứa trẻ khóc l, nhưng thường là bị đánh ở nhà, vừa ôm mông vừa khóc ré lên, cả xóm đều nghe thấy.
Kiểu khóc thút thít như nó này, cậu chỉ thấy ở những bé gái, nhưng ở quê cậu ít con gái, lại không trắng trẻo như nó, mặt đen nhẻm như Tịch Xung, sớm đã phải xuống ruộng phụ giúp gia đình, môi thường xuyên nứt nẻ, ngón tay thô ráp, mu bàn tay và cánh tay đều có những vết xước do vô tình bị thương.
Nếu nó ở quê cậu, lại là con gái, chắc chắn đã sớm bị hứa hôn rồi.