Tối hôm đó, nữ cảnh sát cho Tịch Xung ngủ trên ghế sofa và đưa cậu một cái chăn.
Chưa bao giờ ngủ trên thứ gì mềm mại như vậy, Tịch Xung không thoải mái trở mình mãi, cuối cùng cậu đành nằm xuống sàn gạch men mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Cậu thiếp đi trong cơn mơ màng, rồi tỉnh dậy khi trời còn chưa sáng. Gấp gọn chăn để lại trên ghế sofa, cậu lặng lẽ rời đi.
Đã có manh mối, Tịch Xung muốn tìm một công việc làm thêm. Cậu chạy đến vài công trường, nhưng vừa nhìn thấy cậu chưa đến 16 tuổi, người ta đã xua tay đuổi cậu đi.
Không nản lòng, cậu đến một quán ăn nhỏ, nói rằng mình chỉ cần một nửa tiền công, nhưng ông chủ chỉ liếc nhìn cậu một cái rồi nói không được.
Bận rộn cả ngày mà chẳng được gì, Tịch Xung ngồi xổm bên vệ đường, bụng đói cồn cào.
Cậu không muốn lục thùng rác, vì như vậy sẽ làm bẩn quần áo. Hôm qua sau khi tắm rửa xong, nữ cảnh sát đã vứt bỏ bộ quần áo cũ của cậu, nói rằng dù có giặt cũng không sạch được, toàn mùi chua.
Quần áo của nữ cảnh sát là bộ quần áo cộc tay, cộc chân kiểu cũ, rất mềm mại và vừa vặn, là bộ quần áo đẹp nhất mà cậu từng mặc.
Tịch Xung ngắt một cây cỏ đuôi chó ngậm vào miệng, trong lòng trống rỗng.
Cậu không có kinh nghiệm sống ở thành phố, không rõ luật lệ ở đây. Nhưng ở quê nhà, chỉ cần có sức khỏe là được, có sức khỏe là có tất cả, là có thể kiếm tiền.
Xung quanh đột nhiên ồn ào, Tịch Xung thờ ơ nhìn qua, rồi bất chợt bật cười.
Thành phố lớn như vậy, đến đồn cảnh sát cũng có hai cái, vậy mà ba ngày liên tiếp cậu lại gặp phải đứa trẻ bị đánh.
Đứa trẻ này thật là xui xẻo.
Lần này nó vẫn chưa bị tóm được, khuôn mặt nhỏ nhắn chạy đến tái nhợt, mái tóc đen ngắn lòa xòa trên trán, miệng mím chặt, tay nắm chặt quai cặp sách.
Đám côn đồ đuổi theo phía sau vừa chạy vừa la hét, giống như đang trêu đùa con mồi, hoàn toàn không có vẻ gì là gấp gáp.
Khi nó chạy từ cuối phố đến, vừa lúc nhìn thấy Tịch Xung đang ngồi xổm bên kia đường. Không hiểu sao nó khựng lại một chút, khiến cho không chú ý đến viên gạch của đối phương phía trước, vấp ngã lăn nửa vòng trên mặt đất.
Chưa kịp đứng dậy, đám côn đồ đã đuổi kịp, đạp một cú vào người nó, miệng hả hê: "Cho mày chạy! Cho mày chạy!"
Nó không động đậy, hai tay ôm đầu, ra vẻ cam chịu.
Tịch Xung nhìn như xem kịch, nhưng càng xem càng thấy chán.
Ở quê cậu, trừ khi người bị đánh là kẻ ngốc, nếu không thì dù đối phương có mạnh đến đâu cũng sẽ vùng vẫy chống trả, tệ lắm cũng phải nhặt đá ven đường ném lại, trúng được coi như lời.
Hơn nữa, họ không có thói quen cả đánh hội đồng, thắng cũng chẳng vẻ vang gì.
Tịch Xung nghiêng đầu nhổ cây cỏ đuôi chó trong miệng, huýt sáo về phía bên kia đường.
Tiếng huýt sáo rất to, cậu thường dùng để dọa chó trong làng, đôi khi vào rừng cũng có thể dọa thỏ, vì nó giống tiếng kêu của đại bàng.
Mấy tên côn đồ bên kia quả nhiên dừng tay, nhìn về phía cậu, rồi cả người run lên.
Có vẻ như chúng cũng rất bất ngờ khi lại gặp Tịch Xung, vẻ mặt khó coi, nắm đấm đang vung lên giữa chừng không biết nên đập xuống hay buông ra.
Tịch Xung nhìn sang bên cạnh, tiện tay nhặt một cây gậy gỗ, đứng dậy đi tới.
Tên côn đồ đầu vàng đứng chắn phía trước, chỗ bị Tịch Xung đá hôm trước vẫn còn âm ỉ đau, nên giọng nói cũng có phần run rẩy.
"Mày có quan hệ gì với thằng con hoang này?"
Tịch Xung nhướng mày, không nói gì, cây gậy gỗ buông thõng bên người.
"Tao cảnh cáo mày, đừng có xen vào chuyện của người khác!" Tên côn đồ đầu vàng hung dữ, nhưng cả biểu cảm lẫn giọng điệu đều không có chút sức thuyết phục nào.
"Tao đếm đến ba." Tịch Xung mặt không cảm xúc giơ cây gậy lên.
"Một—"
"Hai—"
Chưa kịp nói đến ba, tên côn đồ đầu vàng đã biến sắc, cùng đám đàn em quay đầu bỏ chạy, chạy được hai bước còn không quên quay đầu chửi một câu tục tĩu.
Tịch Xung ném cây gậy, đi tới đá vào người thằng nhóc đang nằm sấp dưới đất.
Nó ngẩng đầu nhìn cậu, trán và mũi dính đầy bụi đất, trông vừa buồn cười vừa tội nghiệp.
Chỉ có đôi mắt vẫn đen láy, tròn xoe.
"Thương lượng chuyện này nhé." Tịch Xung cúi xuống nhìn nó: "Cho tao nửa trái bắp đó."
Cậu đã sớm nhìn thấy trái bắp lộ ra từ trong cặp sách của thằng nhóc này, nếu không cậu cũng chẳng thèm xen vào.
Thằng nhóc bò dậy, nhanh chóng nhét sách vở rơi trên đất vào cặp, thành thạo như thể ngày nào cũng làm vậy.
Xong xuôi, nó đưa trái bắp đã nguội lạnh cho Tịch Xung.
Tịch Xung không khách sáo.
Nó đứng trước mặt cậu, thấp hơn hẳn một cái đầu, phải ngước lên nhìn cậu.
Tịch Xung ăn xong bắp trong vài miếng, rồi ném cái cùi vào bãi cỏ bên cạnh, vỗ tay chuẩn bị rời đi.
Nhưng thằng nhóc kia lại đưa tay nắm lấy vạt áo cậu, nắm chặt như nắm quai cặp sách vậy.
Tịch Xung quay đầu lại, giọng điệu không mấy thân thiện: "Buông ra."
"Tôi sẽ mang đồ ăn cho anh." Đây là lần đầu tiên Tịch Xung nghe nó lên tiếng, ở độ tuổi này giọng nói vẫn chưa vỡ, thanh mảnh và mềm mại, giống như con gái: "Đổi lại anh bảo vệ tôi."
"Bảo vệ mày?" Tịch Xung cười nhếch mép.
Nó nghiêm túc gật đầu, bộ đồng phục dính đầy dấu giày bẩn khiến Tịch Xung thấy hơi buồn cười.
"Tại sao tao phải bảo vệ mày?"
"Nhà tôi ở đằng kia." Nó chỉ tay ra phía sau, nói với Tịch Xung: "Anh đi theo tôi, tôi lấy đồ ăn cho anh."
Tịch Xung cũng không biết tại sao mình lại bị một đứa trẻ dắt đi, có lẽ là vì quá nhàm chán, dù sao cũng chẳng có việc gì làm.
Nhà thằng nhóc ở gần đó, đi bộ vài phút là tới, nằm sâu trong con hẻm, là một căn nhà cấp bốn có sân.
"Anh đợi tôi ở đây." Nó nói rất nghiêm túc.
Tịch Xung cúi nhìn bàn tay nó vẫn nắm chặt vạt áo mình, hất hàm về phía nó, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Nó quay người đẩy cửa vào, không lâu sau bên trong vang lên một giọng nói, nghe có vẻ lớn tuổi, chắc là bà của nó.
Bà nói gì đó líu ríu, nó ngoan ngoãn đáp lại, sau đó thì không nghe rõ nữa.
Tịch Xung dựa lưng vào tường, nghĩ nếu mười phút nữa nó không ra, cậu sẽ đi.
Cậu không có đồng hồ, không thể tính giờ, nhưng cánh cửa bên cạnh không lâu sau đã hé mở một khe hở, chắc chưa đến năm phút.
Bàn tay thằng nhóc thò ra, trông sạch sẽ hơn nhiều, đã được rửa bằng nước.
Tay nó nhỏ, hai tay bưng khoai lang và trứng, mặt nấp sau khe cửa nhìn Tịch Xung.
Tịch Xung không nói gì, đưa tay nhận lấy nhét vào túi. Cậu vừa ăn nửa trái bắp, mấy thứ này để dành ăn tối.
Thằng nhóc đảo mắt đen láy, mặt cũng đã rửa sạch, trắng trẻo, khác hẳn với làn da rám nắng của Tịch Xung quen chạy nhảy ngoài đồng ruộng.
"Sáng mai tôi đi học lúc tám giờ." Nó nói nhỏ.
Tịch Xung cảm thấy túi quần nặng trĩu kéo xuống, nóng cả đùi.
Cậu nói bằng giọng thờ ơ: "Biết rồi."
Sáng hôm sau, Tịch Xung đến vài quán ăn sáng gần đó, nhưng không ngoại lệ, ông chủ nào cũng chê cậu quá nhỏ, không dám thuê.
Thậm chí còn có người khuyên cậu nên nhanh chóng về nhà, đừng chơi trò bỏ nhà đi bụi, người nhà chắc chắn đang lo lắng cho cậu.
Tịch Xung cảm thấy chắc không ai lo lắng cho cậu đâu, nếu có lo, cũng chỉ vì nhà thiếu người làm việc đồng áng.
Ngày cậu bỏ đi, vì vẫn không yên tâm, cậu lại lén về nhà một lần.
Nhà chỉ có Cao Tịch Thanh, ông bà đang làm việc ngoài đồng, Tịch Giang Lâm thì đi tìm cậu.
"Đi mau đi, đã đi rồi thì đừng quay lại nữa." Câu nói của Cao Tịch Thanh, Tịch Xung vẫn luôn ghi nhớ.
Đến tám giờ, Tịch Xung quay người đi về phía nhà thằng nhóc kia, vừa đến đầu hẻm đã thấy một bóng dáng nhỏ nhắn bên trong.
Nó vừa nhìn thấy Tịch Xung, mắt sáng lên, chạy nhanh đến, lấy từ trong túi ra hai cái bánh bao. ( app TYT - tytnovel )
Tịch Xung không khách sáo ăn luôn, hỏi nó: "Sáng nay cũng có người chặn đường mày à?"
Nó lắc đầu, chỉ nói: "Bốn giờ chiều tôi tan học."
Bộ đồng phục trên người nó không biết đã giặt bao nhiêu lần, trông hơi bạc màu, cổ tay xù lông, những vết giày bẩn đã được làm sạch.
Tịch Xung thấy nó trông khá ngoan, mắt to đen láy, má phúng phính, môi đỏ răng trắng, nếu ở quê cậu chắc chắn sẽ không bị đánh, bọn họ chỉ đánh những đứa láo toét, hoặc ăn nói bậy bạ.
"Được, bốn giờ." Tịch Xung ghi nhớ.
Cậu và nó chia tay ở đầu hẻm, người thì tiếp tục tìm nơi nhận cậu làm việc, người thì đến trường học.
Bốn giờ chiều, hai người gặp nhau ở cổng trường. Nhờ có Tịch Xung bảo vệ, mấy ngày nay không có tên côn đồ nào đến gây sự với nó nữa.
Tịch Xung không hỏi tại sao chúng lại cứ chặn đường nó, đánh người ắt có lý do, không thể vô cớ được.
Nhưng điều đó không liên quan đến cậu, cậu chỉ cần đảm bảo mỗi ngày có đồ ăn sáng và tối là được.
Hôm nay nó vào trong mãi không ra, lâu đến mức Tịch Xung nghi ngờ cậu có phải ăn trộm bị phát hiện hay không, lúc này cánh cửa bên cạnh mới kêu lên một tiếng, hé mở một khe hở.
Từ khe cửa đưa ra một miếng bánh mì, Tịch Xung không kén chọn, ăn được là được.
Nhận lấy bánh mì, cậu liếc nhìn cái đầu cúi gằm của nó, hỏi: "Mày bị đánh à?"
Tịch Xung nắm lấy cổ tay nó kéo mạnh một cái, lôi nó ra khỏi cửa, cúi xuống nhìn dấu tay trên mặt nó.
"Ai đánh?"
Tịch Xung nghĩ nó sẽ không nói, ngoài mấy câu nhờ cậu bảo vệ lúc đầu ra, nó hầu như không chủ động mở miệng.
"Bà tôi." Giọng nó rất nhỏ, như tiếng muỗi kêu.
"Mày ăn trộm bánh mì bị bà phát hiện à?" Tịch Xung thấy không chỉ mặt nó đỏ bừng, mà khóe mắt cũng đỏ hoe, như vừa mới khóc xong.
Cậu thấy buồn cười, rõ ràng bị đám côn đồ vây đánh cũng không rơi một giọt nước mắt, vậy mà bị bà đánh một cái đã khóc.
Nó lắc đầu, nói nhỏ: "Không phải, bà đang buồn."
Tịch Xung cũng từng bị đánh như vậy, ai trong nhà không vui, đi ngang qua là đánh mạnh vào lưng cậu một cái, hoặc đẩy đầu cậu, cũng từng tát cậu, cứ như cậu là thứ chuyên dùng để trút giận vậy.
Xem ra nó cũng chẳng khác gì cậu.