Tịch Xung không thích đánh nhau, nhưng từ nhỏ đã đánh nhau không ít. Ban đầu, mỗi khi bị Tịch Giang Lâm đánh, cậu đều không thể phản kháng, gần như bị đá một cái là mất hết sức chiến đấu, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.

Sau này bị đánh nhiều, cậu cũng dần nắm được mánh khóe, thỉnh thoảng có thể đánh lén được một cái, rồi sau đó lại bị đánh cho tơi tả hơn.

Cậu học tiểu học ở trong làng, một năm đánh nhau mười mấy lần, lần nào cũng thắng, trừ Tịch Giang Lâm ra thì chưa từng thua ai.

Tịch Giang Lâm là người trưởng thành, hơn cậu hai mươi cái nồi bánh chưng, đánh không lại là chuyện bình thường. Cậu đang chờ Tịch Giang Lâm già đi, cũng chờ bản thân mình lớn lên, đến lúc đó cậu cũng sẽ treo ngược Tịch Giang Lâm lên xà nhà, dùng cành cây nhúng nước quất ông ta.

Người đàn ông vô gia cư trước mặt không biết đã bao lâu rồi chưa được ăn một bữa no, gầy đến nỗi lộ xương sườn, cả ngày lờ đờ nằm co ro dưới gầm cầu, miệng lẩm bẩm những lời người khác không hiểu.

Tịch Xung nhỏ con hơn hắn ta, nhưng những chiêu đánh nhau học được từ Tịch Giang Lâm đều rất tàn nhẫn, chiêu nào cũng nhắm vào chỗ yếu nhất của đối phương, bất kể là đầu hay cổ, thường sẽ khiến đối phương sợ hãi ngay lập tức.

Hơn nữa chiêu thức của cậu lại hiểm độc, một cú đá vào hạ bộ khiến đối phương chỉ có thể nằm lăn lộn trên đất rên rỉ.

Lúc này, người đàn ông vô gia cư đang nằm trong vũng nước, bàn tay bẩn thỉu che lấy chỗ hiểm, miệng phát ra những âm thanh khó nghe.

Tịch Xung tìm một viên gạch ở gần đó, cúi người đập xuống bên cạnh đầu người đàn ông vô gia cư, mảnh vỡ văng lên mặt hắn ta. Cậu chửi thề bằng tiếng địa phương, trầm giọng nói: "Sau này tránh xa tôi ra."

Dưới gầm cầu tụ tập toàn những người vô gia cư, không ai xen vào chuyện của người khác, thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt nhìn.

Người đàn ông vô gia cư rên rỉ hồi lâu cũng không có ai hỏi han, Tịch Xung lạnh lùng nằm xuống, kéo chiếc thùng giấy đã xé ra đắp lên người như một chiếc chăn.

Cậu ngủ tạm một đêm, sáng hôm sau vừa mở mắt đã lại đến đồn cảnh sát.

Lần này vẫn không thu hoạch được gì.

Tịch Xung ngồi xổm ở cửa, nhổ sạch cỏ dại trước cửa đồn cảnh sát rồi mới phủi tay đứng dậy.

Cậu lang thang trên đường, ven đường có người dắt chó đi dạo, cũng có nhân viên văn phòng đeo cặp sách, họ đều nhìn cậu bằng cậu mắt kỳ lạ.

Trong thành phố hiếm khi có người vô gia cư nào lại ngang nhiên đi lại trên đường như vậy, hầu hết đều giả vờ tàn tật ăn xin ở khu thương mại, hoặc tìm một góc tối nào đó để trốn, ít ai thấy người nào lành lặn mà lại lôi thôi lếch thếch như cậu.

Tịch Xung không quan tâm đến hình ảnh của mình, ở nhà cậu bị đối xử như chó hoang, mỗi ngày chỉ cần có cái ăn là được, học xong tiểu học cũng không được học tiếp, khi có người từ huyện đến kiểm tra thì cho cậu đến trường giả vờ học, người vừa đi là lại bị gọi ra đồng làm việc.

Bây giờ trong đầu cậu chỉ nghĩ cách cứu mẹ ra, cậu ít học, hồi nhỏ không hiểu bạo lực gia đình là gì, đến bây giờ vẫn còn mơ hồ, nhưng cậu biết mẹ mình bị giam cầm, ngày nào cũng bị Tịch Giang Lâm đánh đập.

Tịch Xung có chân, bị đánh có thể chạy, nhưng mẹ cậu thì không thể.

Buổi trưa, vì để tiết kiệm tiền nên cậu không mua cơm, mà đi vào con hẻm lục lọi rác thải nhà bếp của nhà hàng.

Lục lọi hồi lâu, cũng chẳng có gì ăn được, toàn là rau thừa.

Tịch Xung đổi sang một con phố khác, lại phát hiện ra một đồn cảnh sát.

Đồn này còn lớn hơn đồn cậu đến lúc sáng, cửa ra vào rất khí thế, có rất nhiều xe cảnh sát đậu.

Tịch Xung cứ tưởng trong thành phố cũng giống như ở huyện, chỉ có một đồn cảnh sát, không ngờ lại có hai đồn.

Cậu lập tức đi tới, vừa vào cửa đã bị một nữ cảnh sát chặn lại.

"Này, nhóc, em làm gì đấy?"

Tịch Xung có đôi mắt to, đen láy, giống mẹ cậu: "Mẹ em bị bạo lực gia đình."

"Bạo lực gia đình?" Nữ cảnh sát vốn đang vội vàng định ra ngoài, nếu không phải Tịch Xung xông thẳng vào thì cô đã đi rồi, nhưng khi nghe thấy bạo lực gia đình thì cô dừng lại.

Cô quay đầu dặn dò người bên cạnh vài câu, rồi bảo Tịch Xung ngồi xuống, hỏi cậu tình hình cụ thể.

Tịch Xung kể lại từng chi tiết, vì biết mình nói giọng địa phương, sợ nữ cảnh sát không hiểu nên cố gắng nói thật chậm.

"Bà ấy còn bị buôn bán đến đó nữa?"

"Vâng."

"Sao em biết?"

"Mẹ em nói với em."

"Bà ấy tên gì?"

"Cao Tịch Thanh."

Trước khi rời nhà, người phụ nữ đã viết ba chữ này vào lòng bàn tay Tịch Xung.

Bà rất ít khi tỉnh táo, nói rằng mình sắp quên mất cái tên này rồi, sống ở đó không cần tên, ban đầu người ta gọi bà là vợ nhà họ Tịch, sau này sinh ra Tịch Xung, thì gọi bà là mẹ Tịch Xung, không một ai hỏi tên bà.

Tịch Xung biết chữ, đã nhớ kỹ ba chữ này.

Nữ cảnh sát bảo Tịch Xung đợi một chút, lên lầu nhờ đồng nghiệp giúp đỡ tra cái tên này, xem có ai báo mất tích không.

Thời điểm này hồ sơ người mất tích chưa được đưa lên mạng, hệ thống cảnh sát cũng chưa được kết nối trên toàn quốc, chỉ có thể tìm trong hồ sơ, việc này chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Hơn nữa, Cao Tịch Thanh cũng không nhớ quê mình ở đâu, cho dù người nhà có báo án thì họ cũng rất khó tìm ra.

Cuối cùng đương nhiên là không có kết quả, nhưng nữ cảnh sát lại nói với Tịch Xung rằng cô sẽ liên hệ với đồn cảnh sát địa phương để tìm hiểu tình hình.

Tịch Xung mở to mắt, không dám tin.

"Nhưng phải đợi hai ngày, đợi chị giải quyết xong vụ án đang làm. Nếu đúng là buôn bán người thì nhất định phải cứu người ra. Nhưng nếu không phải buôn bán người mà chỉ là bạo lực gia đình thì cảnh sát cũng không làm gì được, chỉ có thể liên hệ với Hội Phụ nữ địa phương, để họ đến nhà khuyên giải."

Lúc này không chỉ hồ sơ người mất tích chưa được đưa lên mạng, mà Luật Phòng chống Bạo lực Gia đình cũng chưa được ban hành. Bạo lực gia đình thì quản lý thế nào? Bị đánh vài cái là chuyện bình thường, ai mà chẳng từng bị đánh từ nhỏ.

Nữ cảnh sát có mái tóc ngắn gọn gàng, khi nói câu này không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt, nhưng cũng nhíu mày bất lực.

Tịch Xung nói cho cô địa chỉ nhà, nói rằng cậu có thể dẫn cô đến đó.

Nữ cảnh sát nghe nói cậu bỏ nhà ra đi, nói cậu quay về chỉ thêm rắc rối, cứ ở đây chờ là được.

Nói xong lại hỏi cậu tại sao lại nghĩ đến việc đến thành phố báo án, ở đây có họ hàng sao?

Tịch Xung nghiêm mặt, đứng dậy cúi đầu chào nữ cảnh sát.

Cậu không biết nói gì, cũng không biết nên nói gì, nữ cảnh sát là người duy nhất tin lời cậu.

Ra khỏi đồn cảnh sát, trong lòng Tịch Xung nhẹ nhõm hơn, có cảm giác mọi chuyện sắp kết thúc.

Cậu nghĩ mình phải tiết kiệm tiền, đợi cứu được Cao Tịch Thanh ra, họ không thể cứ sống dưới gầm cầu mãi được. Cao Tịch Thanh sức khỏe yếu, hay ốm đau, nửa năm trong một năm đều ho.

Cậu có thể làm việc chân tay, trong làng cậu có rất nhiều người đi làm thuê, cậu cũng có thể đi làm kiếm tiền.

Tịch Xung trong lòng phấn khởi, không ngừng lên kế hoạch cho những việc sau này, một lúc sau cậu cũng không biết mình đã đi đến đâu, chỉ thấy trước mắt là một trường tiểu học.

Vừa đúng lúc tan học, Tịch Xung không mất nhiều công sức đã nhìn thấy đứa trẻ bị đánh hôm qua, đeo cặp sách cúi đầu đi cuối cùng trong đám đông.

Đứa trẻ thấp bé, nhỏ con hơn những học sinh xung quanh, đi cuối cùng có lẽ là hy vọng có thể tàng hình. Nhưng không có tác dụng, vừa ra khỏi cổng trường đã có người gọi cậu bé, cậu bé ngẩng đầu lên, không biết nhìn thấy gì, sắc mặt thay đổi rồi bỏ chạy về hướng khác.

Mấy đứa trẻ hư hỏng hôm qua đã đợi sẵn từ lâu, miệng chửi rủa, lập tức đuổi theo.

Nhìn dáng chạy của đứa trẻ, Tịch Xung biết chắc chắn cậu bé sẽ bị bắt kịp, chân ngắn là điểm yếu cố hữu, có chạy nhanh đến mấy cũng không bằng người khác chân dài hơn.

Nhưng chuyện này không liên quan đến cậu, cậu tìm một con đường đông người rẽ vào.

Vì đã quyết tâm tiết kiệm tiền, Tịch Xung không muốn tiêu tiền nữa, đương nhiên cũng không thể mua cơm.

Cậu tìm một con phố toàn là nhà hàng, lần lượt lục lọi thùng rác, nếu may mắn có thể tìm được thức ăn no hơn nửa cái bánh bao.

Ông trời không phụ lòng người, cậu thực sự tìm được một hộp cơm chưa ăn, Tịch Xung vừa cầm trên tay, bên cạnh đột nhiên có một bàn tay giật lấy.

Cậu không đề phòng, sững người một lúc mới quay đầu nhìn người đàn ông vô gia cư đã chạy ra xa hai bước, lúc này đối phương đã không kịp chờ đợi ngồi xổm xuống đất mở hộp cơm, trực tiếp dùng tay bốc cơm nhét vào miệng.

Khi bị nữ cảnh sát gọi, Tịch Xung đang bóp mặt người đàn ông vô gia cư, bắt ông ta nhả cơm vừa ăn ra. ( app truyện TᎽT )

Nghe thấy tiếng động ở đầu hẻm, tay cậu dừng lại, nhân lúc cậu quay đầu lại thì người đàn ông vô gia cư đã vội vàng cầm hộp cơm chạy mất.

"Là em à, Tịch Xung?"

Nữ cảnh sát đứng ở nơi ngược sáng, ánh hoàng hôn chiếu rọi sau lưng cô, khiến người ta không nhìn rõ mặt.

Nhưng Tịch Xung chỉ cần nghe giọng nói là có thể nhận ra cô.

"Em đang làm gì ở đây vậy?" Nữ cảnh sát lại hỏi.

Tịch Xung đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên cậu có cảm xúc này, tay rụt lại phía sau, dù trong tay chẳng có gì.

Nữ cảnh sát tiến lại gần cậu hai bước, nhíu mày nhìn những vết bẩn trên người cậu do lục lọi rác, sau vài giây mới nói: "Chị mời em ăn mì nhé, đi thôi."

Tịch Xung vẫn còn đang ngẩn người, nữ cảnh sát đã quay người đi ra ngoài, thấy cậu không đi theo, cô quay đầu lại gọi: "Lại đây nào."

Không kịp suy nghĩ, Tịch Xung bước chân theo, chậm rãi đi theo phía sau.

Nữ cảnh sát sống ở khu chung cư năm tầng gần đó, vào nhà, cô bảo Tịch Xung đi tắm trước.

"Em có mùi hôi." Nữ cảnh sát vào phòng tìm một bộ quần áo: "Ở đây chị không có quần áo của con trai, nhưng quần áo của chị, chắc em cũng mặc được."

Tịch Xung khịt mũi, cũng ngửi thấy mùi hôi trên người mình.

Trước đây cậu không thấy mùi này có gì, nhưng bây giờ bước vào một nơi xa lạ, khiến cậu cảm thấy mình thực sự quá hôi.

Nữ cảnh sát sống trong căn hộ được cơ quan phân, không lớn lắm, nhưng một mình ở cũng đủ rồi.

Tịch Xung đứng ở cửa, lúng túng như kẻ xâm nhập nhầm nhà, không dám nhúc nhích cũng không dám nhìn lung tung, cúi đầu nhìn quần áo của mình, nghĩ mình còn hôi hơn cả người vô gia cư dưới gầm cầu.

"Đừng đứng ngây ra đó, mau đi tắm đi." Nữ cảnh sát đẩy Tịch Xung vào, chỉ cho cậu cách mở nước trong phòng tắm, bên trái nước nóng bên phải nước lạnh, lại đưa cho cậu một chiếc khăn tắm, rồi đóng cửa đi ra ngoài.

Tịch Xung chưa từng tắm kiểu này, từ nhỏ cậu đều dùng chậu đứng ở sân hắt nước lên người cho qua chuyện, đây là lần đầu tiên nhìn thấy vòi hoa sen.

Khi mở nước, cậu bị nước phun ra làm giật mình, trần truồng nhảy sang một bên, thử đưa tay chạm vào nước, là nước lạnh.

Cậu cũng không điều chỉnh, cứ thế dùng nước lạnh tắm qua người.

Khi Tịch Xung mặc áo phông quần đùi mà nữ cảnh sát đưa cho đi ra, trong nhà đã thoang thoảng mùi thơm.

Nữ cảnh sát bưng hai bát mì ra, gọi cậu ăn cơm.

Tịch Xung hơi lúng túng ngồi xuống, cúi đầu nhìn bát mì đang bốc khói nghi ngút.

Nữ cảnh sát không hỏi cậu tại sao lại lục lọi rác, cũng không hỏi cậu tại sao lại đánh nhau với người vô gia cư, chỉ bảo cậu ăn nóng cho ngon.

Chỉ là một bát mì trứng rau cải bình thường, nhưng nữ cảnh sát lại cho cậu hai quả trứng.

Giấu ở dưới đáy bát, ăn đến cuối cùng Tịch Xung mới phát hiện ra.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play