Lộ Tây Minh thản nhiên trả lời: - Thời gian gấp rút, chưa kịp mua giường nên trong căn hộ chỉ có một chiếc giường này thôi.
- Vậy à.
- Ừ, cậu ngủ giường đi, tối tớ ngủ sô pha.
Lộ Tây Minh bước ra khỏi phòng ngủ, thoạt nhìn rất ga-lăng khi nhường chiếc giường lớn cho Từ Tri Tinh.
Từ Tri Tinh đứng trước cửa phòng ngủ, trước mặt là một chiếc giường lớn rộng rãi đủ cho hai người nằm, sau lưng là chiếc sô pha nhỏ hẹp, Lộ Tây Minh cao 1m89, mà chiều dài của chiếc sô pha kia còn không bằng chiều cao của Từ Tri Tinh.
- Sô pha hơi nhỏ.
Lộ Tây Minh đang quay lưng về phía Từ Tri Tinh, sửa soạn vali: - Không sao, nếu chật quá thì tớ ngủ tạm trên thảm một đêm cũng được.
- Cậu ngủ trên thảm?
Từ Tri Tinh khẽ nhíu mày: - Ban đêm dễ bị cảm lạnh lắm.
- Hình như ngày mai trời sẽ mưa, nhưng chỉ một đêm thôi, sẽ không bị cảm đâu.
Lộ Tây Minh nói xong còn sợ không đủ, bèn bổ sung thêm: - Mai tụi mình đi cửa hàng nội thất xem thử, nhưng trước đó tớ đã đi một mình xem thử mà không thấy cái nào ưng ý, chọn giường rất quan trọng, nếu không ngủ ngon thì cả ngày sẽ rất khó chịu.
- Đúng vậy.
Từ Tri Tinh gật đầu đồng ý.
Thực ra, từ năm 5 tuổi, Từ Tri Tinh và Lộ Tây Minh đã ngủ chung một giường. Nhà họ Từ có ba phòng và một sảnh, phòng ngủ chính là phòng của ba mẹ. Ban đầu có hai phòng ngủ phụ, nhưng từ sau khi Từ Tri Tinh học đàn, một phòng đã được cải tạo thành phòng đàn, Lộ Tây Minh ở nhờ nhà họ Từ, cũng chỉ có thể ngủ chung với Từ Tri Tinh.
Nhưng từ sau khi phân hóa, tối đến Lộ Tây Minh về ngủ ở nhà mình, cũng chính là căn hộ đối diện nhà Từ Tri Tinh.
Từ đó, hai người không còn ngủ chung một giường nữa.
Đặc biệt là bây giờ, Từ Tri Tinh còn phân hoá thành omega, thì dù xét theo lý hay theo tình, ngủ chung với một alpha trưởng thành cũng không ổn.
Từ Tri Tinh nhìn chiếc sô pha nhỏ hẹp, không nói gì, Lộ Tây Minh cũng không nói thêm nữa, cậu ấy đang đợi câu trả lời.
- Thực ra, chiếc giường này khá lớn, ngủ hai người chắc cũng không thành vấn đề.
Từ Tri Tinh thử ngồi xuống mép giường, thoạt nhìn chiếc giường này thuộc loại king-size, dư sức cho hai người nằm.
Lộ Tây Minh cúi đầu sắp xếp vali, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng ngay khi xoay người thì nụ cười chợt biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lo lắng: - Cậu cứ ngủ một mình đi, cậu vừa mới qua kỳ động dục, bây giờ nên nghỉ ngơi cho tốt.
- Nhưng vì đã qua kỳ động dục rồi nên chúng ta mới có thể ngủ chung mà.
Nhắc tới kỳ động dục, Từ Tri Tinh không khỏi nhớ đến chuyện Lộ Tây Minh đã giúp cậu đánh dấu tạm thời, nếu không, cậu đã phải tốn 200 ngàn để vượt qua kỳ động dục này.
Trong tình huống như vậy mà để Lộ Tây Minh ngủ dưới thảm thì cậu thật sự không nỡ.
Nhưng cậu cũng không muốn ngủ trên thảm hay sô pha, dù sao giường cũng rộng rãi, kỳ động dục cũng đã qua, ngủ chung cũng đâu có sao.
Tuy Lộ Tây Minh là alpha, nhưng cậu ấy sẽ không làm gì cả.
Từ Tri Tinh càng nghĩ càng thấy có lý: - Cậu cứ ngủ ở đây đi, giường rộng mà, tụi mình vừa ngồi máy bay suốt mười mấy tiếng, ngày mai còn phải đi mua đồ nội thất, tối nay phải nghỉ ngơi thật tốt.
- Cậu không ngại sao?
Lộ Tây Minh ra vẻ khách sáo hỏi.
- Không đâu.
- Vậy thì tốt rồi, nếu cậu thấy ngủ chung không quen, tớ sẽ ngủ dưới thảm.
Lộ Tây Minh hết sức chu đáo suy nghĩ thay cho Từ Tri Tinh.
- Không sao đâu, tụi mình sắp xếp đồ đạc, tối ra ngoài dạo một chút.
- Được.
Bữa tối, hai người ăn bò bít tết ở nhà hàng gần căn hộ.
- Ngon không?
Lộ Tây Minh hỏi.
Cả hai vẫn chưa mua xe, nhà hàng cũng không xa, nên họ vừa đi bộ về nhà, vừa trò chuyện vừa tiêu cơm.
- Tớ thích bít tết ribeye của nhà hàng này, rất thơm.
Từ Tri Tinh nhận xét: - Nhà hàng này trang trí khá lãng mạn, nhưng dường như toàn là các cặp đôi đến đây hẹn hò, mấy bàn xung quanh tụi mình toàn là các đôi yêu nhau, thoạt nhìn như là nhà hàng dành cho các đôi tình nhân ấy.
- Vậy à?
Lộ Tây Minh dường như không để ý: - Tớ chỉ chọn đại một nhà hàng thôi, trùng hợp ở gần căn hộ.
- Nếu cậu thích bít tết ở đây, sau này chúng ta đến ăn thường xuyên vậy.
- Thôi đi, đắt lắm.
Lúc tính tiền, Từ Tri Tinh giật cả mình, dù Lộ Tây Minh trả tiền nhưng cậu vẫn thấy xót.
- Tớ thấy bít tết cậu làm ngon hơn, chẳng phải chúng ta mua gạo rồi à? Sau này nấu cơm ở nhà đi.
- Ừm, vậy sau này tớ sẽ nấu ở nhà.
Hai người đi một hồi rồi trở về căn hộ lúc nào không hay, Lộ Tây Minh nhắc nhở: - Cậu đi tắm trước đi, mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.
Đồ ngủ đều do Lộ Tây Minh chuẩn bị sẵn từ trước khi sang Mỹ, ngoại trừ kích cỡ và màu sắc, đồ ngủ của cả hai một đen một trắng thoạt nhìn giống như đồ đôi.
Sau khi tắm xong, Từ Tri Tinh mặc đồ ngủ ngồi trên sô pha, nhìn bộ đồ ngủ màu đen trên người Lộ Tây Minh giống hệt kiểu của mình, cậu còn chưa kịp hỏi, Lộ Tây Minh đã lên tiếng trước.
- Hai bộ được giảm 20% nên tớ mua luôn.
Từ Tri Tinh ngơ ngác gật đầu.
Lộ Tây Minh ngáp một cái: - Buồn ngủ rồi, ngủ thôi.
- À, ừm.
Đã lâu lắm rồi Từ Tri Tinh không ngủ chung với Lộ Tây Minh, giờ phút này đứng bên mép giường, hỏi: - Cậu ngủ bên trong hay bên ngoài??
- Như trước đây đi.
Lộ Tây Minh xốc chăn lên, nằm nghiêng bên mép ngoài, hai người bọn họ đã từng ngủ chung giường suốt mười năm, bây giờ cuối cùng cũng được ngủ chung lần nữa.
Từ Tri Tinh nằm phía trong, cả hai đắp chung một cái chăn, nhưng cơ thể không hề chạm vào nhau, như thể có một ranh giới vô hình ngăn cách.
Rõ ràng hồi nhỏ cả hai thường xuyên ôm nhau ngủ, nhất là vào mùa đông, chân Từ Tri Tinh lạnh cóng, Lộ Tây Minh sẽ ủ ấm chân cho cậu đến khi cậu ngủ say.
Cậu còn thích nghe Lục Tây Minh kể mấy chuyện thú vị trước khi ngủ, Lộ Tây Minh có trí nhớ tốt, luôn nhớ được đủ chuyện hay ho trong cuộc sống và trong sách vở, điều này gần như trở thành truyện kể trước khi ngủ của Từ Tri Tinh. ( truyện trên app t.y.t )
Nhưng kể từ khi Lục Tây Minh phân hóa thì đã khác. Mùa đông, Từ Tri Tinh chỉ có thể dùng túi sưởi hoặc chăn điện, buổi tối cũng không còn ai trò chuyện với cậu nữa. Cậu không ngủ được nên chỉ biết nghịch điện thoại, bên cạnh cũng chẳng còn ai thức khuya cùng cậu.
Đôi khi, Từ Tri Tinh cũng nghĩ, nếu cậu có thể phân hóa thành alpha thì tốt biết mấy, vậy cậu lại có thể ngủ cùng Lục Tây Minh rồi.
Nhưng đáng tiếc, trời không chiều lòng người.
Cậu vẫn phân hóa thành omega.
Lộ Tây Minh quay đầu nhìn Từ Tri Tinh: - Sao còn chưa nhắm mắt ngủ? Muốn nghe kể chuyện trước khi ngủ à?
Từ Tri Tinh mong đợi quay người sang hỏi: - Có không?
- Ừm... có một câu chuyện về Philadelphia.
Lộ Tây Minh gối một bàn tay dưới đầu, tiếp tục những câu chuyện trước khi ngủ đã bị gián đoạn ba năm.
- Kể mau nào.
Lộ Tây Minh hạ giọng: - Năm 1943, ở Philadelphia từng diễn ra một thí nghiệm bí mật, mong có thể dùng cuộn dây Tesla để khiến chiến hạm “tàng hình” trước radar, nhằm tránh bị phát hiện.
- Thật không? Ngay tại Philadelphia sao?
- Đúng vậy.
Thời gian và địa điểm có thật khiến câu chuyện tăng thêm phần đáng tin. Nhất là khi bản thân cũng đang ở Philadelphia, Từ Tri Tinh không khỏi bị thu hút, vô thức nhích lại gần Lục Tây Minh để nghe rõ cậu ấy kể chuyện.
Trong mắt Lục Tây Minh thoáng hiện lên ý cười không dễ nhận ra, nhưng giọng nói vẫn bình thường, thậm chí còn nhỏ hơn đôi chút, Từ Tri Tinh nhích tới gần cậu ấy từng chút một.
- Khi thí nghiệm tiến hành được một nửa, một trường điện từ khổng lồ bao trùm lấy chiến hạm, và nó đã biến mất khỏi phạm vi đo lường của radar.
- Thí nghiệm thành công rồi sao?
Từ Tri Tinh bị cuốn vào câu chuyện.
- Không chỉ thành công, mà còn xảy ra một chuyện khiến tất cả mọi người không thể tin nổi.
Giọng của Lục Tây Minh trầm thấp như lời dẫn truyện trong phim kinh dị.
Căn hộ nơi đất khách quê người không có bật lấy một chiếc đèn ngủ, rèm cửa che kín mọi ánh sáng, căn phòng tối đen và tĩnh lặng một cách kỳ lạ, chỉ còn mỗi giọng nói chậm rãi của Lục Tây Minh. Như thể trong tòa nhà hoang vắng bỗng nhiên có một cục đá rơi xuống, ngoài tiếng vang lạnh lẽo của cục đá chạm đất thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác.
Không ai biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Từ Tri Tinh vừa hứng thú nhưng cũng vừa sợ hãi, cuộn mình trong chăn, hỏi: - Là chuyện gì?
- Chiến hạm đã biến mất.
- Đã đi đâu?
- Dịch chuyển tức thời đến cảng Norfolk, cách đó vài trăm cây số, nhưng chỉ vài giây sau, lại quay về vị trí cũ.
Lộ Tây Minh tạm dừng, nói với âm lượng chỉ đủ hai người nghe: - Hơn nữa, nghe nói toàn bộ người trên tàu đều phát điên.
- Cậu không được dọa tớ!
Từ Tri Tinh bị bầu không khí đáng sợ cố tình tạo ra làm giật mình, kề sát vào người Lộ Tây Minh, lằn ranh Sở hà Hán giới vô hình giữa hai người sớm đã biến mất không dấu vết.
- Không có dọa cậu, chỉ là truyền thuyết đô thị thôi, không thể coi là thật.
Lộ Tây Minh vươn tay vỗ nhẹ lên lưng cậu hai cái, vòng tay qua lưng Từ Tri Tinh, ôm cậu vào lòng an ủi nói: - Không kể chuyện này nữa, đổi sang chuyện khác nhé.
Nhưng chuyện cũng đã kể rồi, dù sợ hãi, nhưng đồng thời Từ Tri Tinh vẫn cảm thấy tò mò, trốn trong lòng Lục Tây Minh hỏi: - Tại sao lại phát điên? Với lại tại sao có thể dịch chuyển tức thời.
- Có lẽ dịch chuyển tức thời là do ảnh hưởng của từ trường dẫn đến việc xuyên qua không gian, còn phát điên thì không rõ, có thể đã bị kích thích quá lớn. Thoạt nhìn chỉ có vài giây, nhưng đối với những người trên tàu, có thể đó là một khoảng thời gian rất dài, như kiểu một ngày trên trời bằng một năm dưới đất.
Lộ Tây Minh cố tình tạm dừng: - Nghe nói không chỉ phát điên, mà cơ thể của người trên tàu còn bị hòa vào chiến hạm, hơn nữa từ đó về sau, mỗi khi đến nửa đêm, trên con tàu ấy sẽ vang lên tiếng khóc thảm thiết. Tuy nhiên, sớm đã không còn ai trên con tàu ấy nữa rồi.
Đã nói sẽ kể sang chuyện khác, vậy mà vẫn tiếp tục kể thêm những chi tiết kỳ lạ, Từ Tri Tinh hoàn toàn sợ hãi, nắm chặt cánh tay Lộ Tây Minh, trốn trong lòng cậu ấy, vừa sợ vừa muốn nghe tiếp.
Lục Tây Minh đưa tay lên mái tóc sau gáy Từ Tri Tinh, ôm trọn cậu vào lòng, ở góc khuất mà cậu không nhìn thấy, khẽ mỉm cười mãn nguyện: - Đừng sợ.
- Mấy câu chuyện thế này càng kể càng ly kỳ thôi, để tớ kể chuyện khác cho cậu nghe.
Lộ Tây Minh đổi sang truyền thuyết đô thị mang hơi hướng ấm áp, mặc dù câu chuyện đã thay đổi, nhưng vòng tay cậu ấy ôm Từ Tri Tinh vẫn không buông ra.
Từ Tri Tinh vì quá sợ hãi nên cũng không chống cự, chỉ lặng lẽ lắng nghe Lục Tây Minh kể chuyện, thỉnh thoảng hiếu kỳ hỏi một hai câu, cho đến khi ngủ thiếp đi.
Còn nửa tháng nữa mới đến ngày nhập học.
Buổi sáng, khi Từ Tri Tinh thức dậy, trong phòng ngủ chỉ có mình cậu, nhìn căn phòng xa lạ trước mắt, cậu ngồi dậy, phải mất một lúc mới nhận ra mình không còn ở nhà nữa, mà đã bắt đầu những ngày du học nơi đất khách quê người.
- Tây Minh?
Câu đầu tiên khi Từ Tri Tinh thức dậy đó là gọi tên Lục Tây Minh.
- Hửm, dậy rồi à?
Lộ Tây Minh nghe tiếng bèn mở cửa phòng ngủ, hôm nay cậu ấy mặc một chiếc áo thun đen ngắn tay, vì chơi tennis lâu năm nên đường nét trên cánh tay trông vô cùng lưu loát, cơ bắp rõ ràng nhưng không quá khoa trương, toát lên vẻ mạnh mẽ. Chất vải đen cũng không che được cơ ngực săn chắc, trái lại càng khiến vóc dáng cậu ấy thêm phần cuốn hút.
Tuy Từ Tri Tinh quen biết rất nhiều alpha, nhưng cậu vẫn thấy ngoại hình và dáng người của Lục Tây Minh hợp gu thẩm mỹ của mình nhất.
- Muốn dậy chưa?
Lộ Tây Minh bước đến, kéo một góc rèm cửa, ánh sáng chói lóa tràn vào phòng, thời tiết hôm nay không đẹp lắm, trời âm u, lất phất những hạt mưa nhỏ.
- Mấy giờ rồi?
Từ Tri Tinh vươn vai.
- Chín giờ rưỡi.
- Trễ vậy à? Sao cậu không gọi tớ dậy.
- Thấy cậu ngủ ngon quá nên không gọi, dù sao hôm nay cũng không có việc gì, bữa sáng đã nấu xong rồi, tớ nấu cháo, đánh răng rồi ra ăn đi.
Từ Tri Tinh rửa mặt xong xuôi, ngồi xuống bàn ăn, ăn một muỗng cháo tôm: - Hôm nay chúng ta còn phải ra ngoài mua đồ nội thất nữa đúng không?
- Chừng nào đi?
- Ăn xong chờ mưa tạnh rồi đi.
Lục Tây Minh rất thích cảm giác Từ Tri Tinh luôn ỷ lại vào mình. Mặc bộ đồ ngủ mình mua, ngủ chung một giường với mình, buổi sáng thức dậy câu đầu tiên đó là kêu tên mình, ăn bữa sáng mình nấu, thậm chí cả chuyện ra ngoài lúc nào cũng phải hỏi ý kiến mình. Như thể rời xa mình, Từ Tri Tinh sẽ chẳng thể nào sống nổi, điều này khiến cảm giác kiểm soát bệnh hoạn trong lòng Lục Tây Minh được thỏa mãn đến cực điểm.
- Đi bằng gì thế?
- Ricky đưa xe đến đây, lần trước sang Mỹ, tớ đã tiện thể thi lấy bằng lái, chúng ta lái xe đi.
Mọi thứ đều đã chuẩn bị, có điều vẫn chưa mua giường.
Ricky là bạn trai mới của mẹ Lục Tây Minh sau khi bà ly hôn, anh không lớn hơn Lộ Tây Minh là bao, đang theo học tiến sĩ y khoa cùng trường với cậu ấy.
- Ricky là alpha à?
- Đúng vậy.
Từ Tri Tinh tò mò hỏi: - Vậy alpha có bị đánh dấu được không?