Lộ Tây Minh im lặng vài giây rồi trả lời: - Về mặt sinh lý thì không thể bị đánh dấu được.

Nhưng con người không phải động vật, trói buộc về mặt tình cảm mới thực sự là đánh dấu.

- Tớ nhớ ba mẹ cậu đều là alpha thì phải? 

Từ Tri Tinh hỏi.

- Ừm, trước đây bọn họ từng thử đánh dấu lẫn nhau, nhưng không thành công.

Khóe miệng Lục Tây Minh nhếch lên một nụ cười châm chọc: - Nhưng bây giờ cả hai đều thấy may mắn vì lúc đó không thành công, nếu không giờ đây còn phải đi xóa đánh dấu nữa.

Ba mẹ Lục Tây Minh đều là alpha, trước đây khi họ đến với nhau, cả hai bên gia đình đều phản đối. Điều đó khiến họ lầm tưởng rằng tình cảm mãnh liệt giữa bọn họ chính là tình yêu. Nhưng theo thời gian, dù tình cảm mãnh liệt hay tình yêu đều dần bị bào mòn, đợi sau khi sinh Lộ Tây Minh thì càng ghét nhau như chó với mèo, kết quả cuối cùng là vội vàng ly hôn, ngay cả Lộ Tây Minh cũng không ai muốn nuôi, chỉ để lại tiền chu cấp rồi gửi đến sống nhờ nhà bạn.

Từ Tri Tinh nuốt cháo xuống, chống cằm nhìn Lộ Tây Minh với chút lo lắng.

- Sao vậy?

- Tớ đang nghĩ sau này phải làm sao đây? Nếu sau này cậu thích một omega nào đó, chắc chắn không thể đánh dấu tớ nữa rồi, tớ lại phải tìm một alpha khác.

Chỉ nghĩ tới đó thôi đã khiến Từ Tri Tinh thấy rầu rĩ.

Lộ Tây Minh thử hỏi: - Cậu có từng nghĩ đến chuyện tìm một alpha để kết hôn không?

- Vậy thì cậu sẽ không phải lo về kỳ động dục nữa.

Từ Tri Tinh nhíu mày: - Giờ tớ mới 18 thôi, ít nhất cũng phải 27 - 28 mới nghĩ đến chuyện kết hôn chứ, hơn nữa, kết hôn đâu phải chuyện đơn giản, nói cưới là cưới liền sao? Nhỡ đâu tìm nhầm một alpha không hợp, tớ lại bị đánh dấu vĩnh viễn thì chẳng phải rất thảm ư.

Từ Tri Tinh hết sức cẩn trọng với chuyện đánh dấu, nếu không phải vì quen biết Lục Tây Minh từ nhỏ và hoàn toàn tin tưởng cậu ấy, thì cậu tuyệt đối sẽ không để bất kỳ alpha nào đánh dấu mình.

Ba mẹ cậu là một gia đình AO truyền thống, ba là alpha, mẹ là omega, tình cảm giữa hai người luôn hòa thuận, không xảy ra mâu thuẫn gì dẫn đến ly hôn, đừng nói chi là xóa bỏ đánh dấu vĩnh viễn. Nhưng Từ Tri Tinh đã thấy không ít cặp AO sau khi ly hôn, omega phải xóa đánh dấu. Mà cậu lại sợ đau từ đó giờ, chỉ cần nghĩ đến việc có thể sẽ phải xóa đánh dấu, cậu đã vô cùng bài xích việc bị đánh dấu vĩnh viễn.

Lộ Tây Minh buông thìa xuống, nói: - Cậu không cần lo về kỳ động dục, tớ có thể mãi đánh dấu tạm thời cậu.

- Cậu nói xem nếu tớ cắt bỏ tuyến thể thì sao? Vậy thì sẽ không còn kỳ động dục nữa đúng không?

- Không được. 

Mặt Lộ Tây Minh sa sầm: - Phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể rất có hại cho cơ thể.

- Cậu hung dữ làm gì, tớ chỉ hỏi bâng quơ thôi mà.

Từ Tri Tinh cũng không thực sự muốn phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể, với tình trạng sức khỏe của cậu, chắc chắn không chịu nổi cuộc phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể tạo nên ảnh hưởng lớn như vậy được, cậu chỉ còn hai cách đó là thuốc ức chế 100 ngàn một lọ và Lộ Tây Minh miễn phí.

- Nhưng tớ thấy cậu nói cũng có lý.

- Chuyện gì?

- Tớ thực sự nên suy nghĩ việc tìm một alpha làm bạn đời, dù sao đây chắc chắn không phải chuyện có thể tìm được trong một sớm một chiều, vậy nên từ bây giờ tớ phải có nhận thức về nó! 

Từ Tri Tinh ăn chén cháo mà thấy “hừng hực khí thế”.

- Vậy tiêu chuẩn chọn bạn đời của cậu là gì? 

Nhất thời Lục Tây Minh không biết nên vui hay buồn, cậu chỉ có thể tự an ủi mình rằng, ít nhất Từ Tri Tinh đã bắt đầu nghĩ tới chuyện này.

- Chuyện này à.

 Từ Tri Tinh nhìn Lộ Tây Minh ngồi đối diện, nhưng chậm chạp không nói gì.

Nhịp tim Lộ Tây Minh không khỏi tăng tốc, siết chặt chiếc thìa trong tay, không nói lời nào.

- Vẫn chưa nghĩ ra.

Lần đầu tiên Từ Tri Tinh nghiêm túc suy nghĩ về tiêu chuẩn chọn bạn đời.

Lộ Tây Minh: - Vậy khi nào nghĩ ra thì nói với tớ.

Cậu ấy sẽ sửa theo.

- Còn cậu thì sao? 

Từ Tri Tinh hỏi ngược lại: - Cậu có tiêu chuẩn tìm bạn đời gì không?

Lộ Tây Minh nghiêm túc đáp: - Là omega.

- Thực ra, cậu cũng không cần giới hạn bản thân quá, cậu tìm omega, beta đều được. Còn tớ thì chỉ có thể tìm alpha thôi, vì beta không thể đánh dấu tớ.

Lộ Tây Minh nhìn chằm chằm Từ Tri Tinh, lặp lại lần nữa: - Là omega.

- Được rồi được rồi, biết rồi, nếu gặp omega nào xinh đẹp tớ sẽ giới thiệu cho cậu. 

Từ Tri Tinh cúi đầu ăn cháo.

Lộ Tây Minh lặng lẽ nhìn Từ Tri Tinh, không tiếp tục chủ đề này nữa.

Sau khi trời tạnh mưa, bọn họ lái xe đến cửa hàng nội thất gần đó.

Vừa bước vào cửa, một nhân viên bán hàng beta với mái tóc đen nhánh nhanh chóng bước tới, nhiệt tình giới thiệu các sản phẩm cho họ.

Nhân viên bán hàng thoáng nhìn miếng dán ức chế sau gáy Từ Tri Tinh thì lập tức nhận ra cậu là omega, còn Lộ Tây Minh thì không cần nói, vừa nhìn đã biết là một alpha, dù hai người không nắm tay, nhưng lại đứng sát nhau trông vô cùng thân mật, đặc biệt là chiếc áo thun họ mặc, cùng một thương hiệu nhưng kiểu dáng lại khác nhau, thường được mua làm áo đôi.

Vì vậy, khi nghe bọn họ muốn mua giường, nhân viên dẫn bọn họ đến trước một chiếc giường king-size, giới thiệu: - Đây là sản phẩm bán chạy nhất trong cửa hàng chúng tôi, rất nhiều cặp vợ chồng mới cưới đều chọn loại này, hơn nữa còn vô cùng thoải mái, hai anh có thể nằm thử.

Từ Tri Tinh nhận ra nhân viên đã hiểu lầm, vội vàng giải thích: - Không phải đâu, chúng tôi mua giường đơn.

Nhân viên lập tức xin lỗi, nhưng trên mặt Lục Tây Minh lại nở một nụ cười nhẹ: - Không sao.

Cả hai đi theo nhân viên xem thử rất nhiều sản phẩm, nhìn giá cả trước mặt, Từ Tri Tinh líu lưỡi, nhỏ giọng nói bằng tiếng Trung với Lục Tây Minh: - Sao mà đắt thế?

- Chiếc giường lúc nãy đủ mua hai lọ thuốc thuốc ức chế của tớ đấy, còn là loại rẻ nhất trong cửa hàng nữa.

Từ khi biết một bình thuốc ức chế của mình có giá tận 100 ngàn, mỗi lần mua đồ, Từ Tri Tinh đều phải quy đổi xem bằng bao nhiêu lọ thuốc ức chế.

- Không còn cách nào khác. 

Lộ Tây Minh thở dài một tiếng, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

- Là vì cửa hàng này quá đắt à?

Từ Tri Tinh khó hiểu nhìn logo giường, cậu chỉ biết đến vài thương hiệu xa xỉ phổ biến, như C, L, G…, còn lại thì không biết, hoàn toàn không biết rằng Lộ Tây Minh đã dẫn cậu đến một cửa hàng giường nệm siêu đắt đỏ.

Nhìn những mức giá đắt đỏ này, Từ Tri Tinh không tài nào khuyên Lộ Tây Minh chọn một chiếc được.

- Ngủ trên mấy chiếc giường này có thể sống lâu trăm tuổi à?

Sau khi ra khỏi cửa hàng, Từ Tri Tinh thản thở: - Sao có thể bán đắt như vậy chứ.

Nghe Từ Tri Tinh nhỏ giọng lẩm bẩm, nụ cười trên mặt Lục Tây Minh càng tươi hơn: - Đúng vậy, chiếc nào cũng đắt.

- Hay là cậu tạm thời ngủ chung với tớ đi.

Từ Tri Tinh thắt dây an toàn, cảm thán: - Chúng ta từ từ chọn tiếp, thực sự quá đắt!

Lộ Tây Minh mỉm cười nói: - Miễn cậu không chê tớ nằm chật giường là được.

- Không sao, chiếc giường trong căn hộ đủ rộng mà.

Nói được một nửa, Từ Tri Tinh đột nhiên cảnh giác hỏi: - Chiếc giường trong căn hộ không phải cậu mua ở đây đó chứ?!

- Không phải. 

Lộ Tây Minh vội vàng phủ nhận: - Trong căn hộ có sẵn.

- Ồ, vậy thì được.

- Nếu không tớ sẽ mắng cậu ngốc nghếch lắm tiền.

Lộ Tây Minh quyết định về nhà phải tìm cách che logo trên giường trước khi Từ Tri Tinh phát hiện.

Hai người đi cả ngày cũng không mua được chiếc giường ưng ý, Từ Tri Tinh mù đường, lại không rành Philadelphia, chỉ biết nghe theo sắp xếp của Lộ Tây Minh.

Đi cả ngày chỉ mua được vài món nội thất đơn giản như đèn bàn, ghế, bát đĩa.

- Mấy thứ khác không còn thiếu, chỉ tiếc là chưa mua được giường. 

Lộ Tây Minh tiếc nuối nói: - Ngày mai tớ còn phải gặp Ricky, chắc không có thời gian đi chọn đồ nội thất nữa.

- Không sao, cũng không gấp, dù sao trong căn hộ cũng có một chiếc giường đủ cho hai tụi mình ngủ. 

Từ Tri Tinh lấy từ túi đồ ra một chiếc thìa dài, hài lòng giơ lên: - Cái thìa này dễ thương ghê, hình quái vật hồ Loch Ness, cổ dài ngoằng, sau này tụi mình nấu canh thì cho thìa vào, vậy là có canh hồ Loch Ness rồi.

- Ừm. 

Lộ Tây Minh đặt tay lên vô lăng, trong lúc chờ đèn đỏ bèn quay sang nhìn Từ Tri Tinh, cậu đang ngắm nghía chiến lợi phẩm cả ngày hôm nay của mình: - Cái móc treo này cũng thú vị nè, hình chiếc đuôi mèo, có thể treo mũ của tụi mình.

Màn đêm buông xuống, xung quanh yên tĩnh, trong xe chỉ có giọng nói nhẹ nhàng của Từ Tri Tinh. Ánh mắt Lộ Tây Minh trở nên dịu dàng, cậu ấy thích nghe từ “tụi mình” nói ra từ miệng Từ Tri Tinh.

Căn hộ đó đã trở thành ngôi nhà tạm thời của họ, căn nhà trống rỗng dần được lấp đầy bởi dấu vết cuộc sống của họ, chỉ có hai người bọn họ.

- À, ngày mai cậu đi gặp Ricky, tớ không đi đâu.

- Sao vậy?

- Amy nói chị ấy đã tìm giúp tớ một trợ lý ở Philadelphia, các buổi biểu diễn của tớ ở Bắc Mỹ sẽ có anh ấy hỗ trợ, ngày mai anh ấy sẽ đến tìm tớ.

Amy là quản lý của Từ Tri Tinh, phụ trách tất cả hoạt động biểu diễn của Từ Tri Tinh, tuy vì phải đi học nên đã giảm bớt rất nhiều buổi biểu diễn của Từ Tri Tinh, nhưng vẫn có một số hoạt động cần thiết phải tham gia.

- Omega hay beta? 

Lộ Tây Minh hỏi.

- Amy nói là omega, tuổi tác xấp xỉ tớ, dù sao dạo này tớ cũng không có nhiều việc. Anh ấy đến Philadelphia trước tụi mình hai năm, Amy bảo có gì không hiểu thì cứ hỏi anh ấy.

Lộ Tây Minh nhíu mày: - Tên gì?

- Lạc Lạc.

- Lạc trong lá rụng, Lạc trong Lạc Dương. 

Ở đối diện bàn ăn, một omega đeo kính, vẻ ngoài thư sinh đang tự giới thiệu với Từ Tri Tinh và Lục Tây Minh.

Ban đầu, Từ Tri Tinh định gặp riêng Lạc Lạc, nhưng Lục Tây Minh lại đột ngột hủy hẹn với Ricky, khăng khăng đòi đi cùng cậu, nên cậu đành phải dẫn cậu ấy đến đây.

Lộ Tây Minh chú ý tới Lạc Lạc ở đối diện, lên tiếng hỏi: - Anh có quen Lý Xuyên đúng không?

Lạc Lạc sửng sốt: - Đúng vậy, anh ấy là bạn trai tôi.

- Cậu quen anh ấy à?

- Ừ, trước đây quen biết trong lúc thi đấu tennis.

- Vậy thì tốt quá, là người quen. 

Từ Tri Tinh may mắn nói: - Sau này có chuyện liên quan đến buổi biểu diễn thì nhờ anh giúp đỡ nhé.

Ánh mắt Lục Tây Minh thoáng không vui.

Từ Tri Tinh vốn không cần trợ lý.

Không có bất kỳ trợ lý nào quan tâm và hiểu Từ Tri Tinh hơn cậu ấy.

Sau khi gặp Lạc Lạc một lát, hai người lái xe về căn hộ, trên đường Lộ Tây Minh vẫn không ngừng thổi gió bên gối: - Tớ thấy cậu không cần trợ lý, có chuyện gì tớ cũng lo liệu được mà.

- Nhưng cậu sắp nhập học rồi, dạo này tớ vẫn còn vài buổi biểu diễn, không thể chuyện gì cũng làm phiền cậu được.

- Không phiền gì cả.

- Hơn nữa, tại sao Amy tìm trợ lý cho cậu mà không nói trước với cậu?

- Có nói mà, tớ biết chuyện này rồi, chỉ là lúc đó tớ vừa mới phân hóa, quên mất không nói với cậu.

Lộ Tây Minh càng buồn bực.

Từ Tri Tinh an ủi: - Thôi mà, quen thêm một người bạn không phải cũng tốt sao? Hơn nữa, Lạc Lạc là bạn trai của bạn cậu, trước sau gì cũng phải làm quen thôi.

Lộ Tây Minh sửa lại: - Đó không phải bạn, chỉ là người quen thôi.

- Rồi rồi rồi, người quen.

Từ Tri Tinh biết tính Lục Tây Minh từ nhỏ đã vậy, không thích tiếp xúc với người khác, chỉ muốn chơi mỗi mình với cậu.

Nhưng Từ Tri Tinh thì khác, cậu có nhiều bạn, và cũng chưa bao giờ ngại kết bạn mới.

Vì vậy, hai người thường xuyên bất đồng trong những chuyện như thế này, cuối cùng bao giờ Lục Tây Minh cũng chịu thua, miễn cưỡng làm quen bạn mới với Từ Tri Tinh.

Từ Tri Tinh từng nói, nếu cậu ấy không muốn đi thì không cần đi, ở nhà chơi cũng được. Nhưng sao Lục Tây Minh có thể để Từ Tri Tinh ra ngoài một mình chứ?

- À đúng rồi, lúc nãy Lạc Lạc nhắn WeChat cho tớ, bảo mai sẽ dẫn tớ đến một cửa hàng chuyên bán đồ dùng cho omega, tớ đã đồng ý rồi.

Chưa đợi Lộ Tây Minh nói gì, Từ Tri Tinh đã nhấn mạnh: - Cửa hàng chuyên bán đồ dùng cho omega.

- Ngày mai cậu đừng đi theo.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play