Vì Từ Tri Tinh phân hoá muộn nên khiến kỳ động dụng trở nên rối loạn, bác sĩ cũng không thể đưa ra thời gian chính xác về kỳ động dục, chỉ nói rằng có liên quan đến tình trạng cảm xúc và thể chất của cậu.

Bây giờ Lộ Tây Minh có thể khẳng định một điều, khi cảm xúc của Từ Tri Tinh chùng xuống quá thấp, kỳ động dục của cậu sẽ đến.

Giống như bây giờ.

Đôi mắt trong trẻo của Từ Tri Tinh lúc này như phủ một lớp sương mỏng, đôi môi đỏ khẽ hé mở, ý thức còn sót lại mơ hồ nghe thấy giọng nói của Lộ Tây Minh.

- Tây Minh.

Lộ Tây Minh khẽ ừ một tiếng từ trong cổ họng, ngón tay vén cổ áo Từ Tri Tinh ra, để lộ tuyến thể đang giấu dưới lớp áo ngủ ngay trước mắt cậu ấy, không hề che giấu.

- Có muốn đánh dấu ngay bây giờ không?

Cho dù trong lòng Lộ Tây Minh rất muốn không màng tất cả đè Từ Tri Tinh xuống giường, để lại dấu vết thật sâu trên gáy cậu, nhưng cậu ấy vẫn cố gắng kiềm chế ham muốn tận sâu trong thâm tâm, cậu ấy muốn chính miệng Từ Tri Tinh nói ra.

- Là cậu muốn tớ đánh dấu ngay bây giờ sao?

- Đúng không, Tinh Tinh?

Cơn lửa tình tựa như làn sương mù dày đặc, vây chặt lấy Từ Tri Tinh, khiến cậu không cách nào thoát ra được, giọng nói của Lộ Tây Minh như vọng lại từ nơi xa xăm, xa như thế, xa tận chân trời, gần như thế, gần ngay trước mắt.

Cậu chỉ biết gật đầu lung tung để trả lời câu hỏi của Lộ Tây Minh, những sợi tóc lòa xòa trước trán đã ướt đẫm, làn sương dày đặc bao phủ lấy cơ thể cậu, không thể xua tan, cũng không thể phân tán.

- Cậu nói, muốn Lộ Tây Minh đánh dấu tớ.

- Chỉ cần cậu nói một lần thôi, tớ sẽ đánh dấu cậu ngay, được không?

- Tây Minh. 

Giọng của Từ Tri Tinh đã vương tiếng nức nở, rõ ràng cậu đã rất khó chịu, nhưng vì sao Lộ Tây Minh vẫn chưa đánh dấu cậu.

Thấy vậy, Lộ Tây Minh bèn bế cậu lên khỏi giường, ôm lên đùi mình, trước hết ngón tay nhẹ nhàng xoa dịu tuyến thể đang khao khát.

Cậu ấy tựa trán mình vào trán Từ Tri Tinh, cơ thể còn nóng hơn cả người đang trong kỳ động dục là Từ Tri Tinh, giọng nói trầm thấp gần như năn nỉ: - Lặp lại một lần, được không, Tinh Tinh?

- Cậu nói đi, muốn Lộ Tây Minh đánh dấu tớ.

Hàng mi của Từ Tri Tinh khẽ run, cố gắng gạt đi làn sương mờ để nhìn rõ khuôn mặt của Lộ Tây Minh, hơi thở của hai người quấn quýt lấy nhau, mang theo nhiệt độ bất thường, bên tai cậu vang lên mệnh lệnh đầy cứng rắn của Lộ Tây Minh, đáng lẽ là một mệnh lệnh rất mạnh mẽ, nhưng khi cất lên lại nghe có vẻ hết sức tội nghiệp.

- Tây Minh. 

Từ Tri Tinh cắn môi, khe khẽ gọi tên cậu ấy.

Lộ Tây Minh đầy mong đợi nhìn người trong lòng mình: - Cậu nói ra đi, được không?

Từ Tri Tinh khẽ liếm môi, đã ngửi thấy hương bạc hà thoang thoảng trong không khí, mùi hương tươi mát khiến cậu lấy lại một chút tỉnh táo, nhận ra rằng mình đang trong kỳ động dục.

Sự im lặng còn dày đặc hơn cả pheromone.

Lộ Tây Minh chờ đợi rất lâu, cũng chỉ đợi được công dã tràng, cậu ấy sắp chấp nhận thất bại rồi, bất kể Từ Tri Tinh có nói hay không, cậu ấy cũng sẽ tiến hành đánh dấu tạm thời.

Ngay khi cậu ấy cúi đầu đến gần tuyến thể, trong cổ họng Từ Tri Tinh khe khẽ phát ra ba chữ: - Đánh dấu tớ.

Việc chủ động tìm alpha đánh dấu trong kỳ động dục chẳng khác nào ve vãn tán tỉnh, có lẽ Từ Tri Tinh không hiểu rõ ý nghĩa của câu nói này, nhưng Lộ Tây Minh lại hiểu rất rõ.

Dù cho đó là lời tán tỉnh bị lừa gạt nên mới thốt ra, nhưng nó vẫn là một lời tán tỉnh.

Lộ Tây Minh chìm đắm trong niềm hạnh phúc tự lừa mình dối người, trên mặt không khỏi nở một nụ cười mãn nguyện, cậu ấy cúi đầu đặt một nụ hôn lên tuyến thể Từ Tri Tinh.

Tuyến thể trong kỳ động dục vô cùng nhạy cảm, Từ Tri Tinh tựa đầu lên vai Lộ Tây Minh, cơ thể run rẩy nhìn người trước mặt, đôi mắt ngây thơ hỏi: - Đánh dấu xong rồi sao?

Lộ Tây Minh nhếch môi cười: - Vẫn chưa bắt đầu đâu.

- Vậy cậu đánh dấu tớ nhanh lên. 

Từ Tri Tinh sốt ruột túm lấy áo ngủ Lộ Tây Minh, hy vọng được nhanh chóng đánh dấu tạm thời để kết thúc kỳ động dục mãnh liệt này.

- Được.

Trong mắt Lộ Tây Minh tràn đầy ý cười, không chần chừ thêm nữa, hàm răng chạm vào tuyến thể mềm mại, không chút lưỡng lự cắn xuống, hương bạc hà mát lạnh hòa quyện với mùi hoa nồng nàn, cả căn phòng tràn ngập trong hương vị của sự kết hợp pheromone.

- Đau.

Vào khoảnh khắc bị đánh dấu tạm thời, nước mắt Từ Tri Tinh cũng trào ra.

Lần đầu tiên đánh dấu tạm thời sẽ kéo dài hơn bình thường, Từ Tri Tinh co người nằm trong lòng Lộ Tây Minh, gáy bị cắn không thể nhúc nhích, giờ phút này, cậu chẳng khác nào một con thú cái đang bị con đực đè xuống giao phối, dù có phản kháng thế nào cũng vô ích, chỉ có thể im lặng chờ đợi đánh dấu kết thúc.

Đau đớn khiến quá trình đánh dấu trở nên dai dẳng hơn, Từ Tri Tinh lặng lẽ chảy nước mắt, cho đến khi lửa tình dần lui đi, ý thức dần trở nên tỉnh táo.

Sương mù dày đặc tan biến, đau đớn cũng càng trở nên rõ rệt.

Lộ Tây Minh buông Từ Tri Tinh ra, chỉ thấy trên gương mặt cậu toàn là nước mắt.

- Đau lắm sao?

Lòng bàn tay Lộ Tây Minh đọng đầy nước mắt của Từ Tri Tinh, khóc thật tội nghiệp, hàng mi ướt sũng, đầu mũi đỏ bừng, mím chặt môi khóc thút thít, nghẹn ngào không thốt nên lời, chỉ có thể gật đầu để nói rằng mình thực sự rất khó chịu.

Cơn đau khi tuyến thể lần đầu bị cắn không thua kém gì lần đầu quan hệ. Dù đang trong kỳ động dục, nhưng vẫn rất đau.

Tình huống này khiến Lộ Tây Minh hơi lúng túng, tất cả những gì cậu ấy biết chỉ đến từ tiết sinh lý, kinh nghiệm thực tiễn là con số 0 chẳng khác gì Từ Tri Tinh, cảm xúc bình tĩnh nãy giờ cũng trở nên nôn nóng khi thấy Từ Tri Tinh đau đớn.

Cậu ấy lo lắng không biết có phải mình đã làm sai bước nào hay không, giờ phút này chỉ có thể nhớ lại nội dung trong sách, chương “an ủi cảm xúc của omega”, sau đó cẩn thận vươn ngón tay chạm nhẹ vào tuyến thể Từ Tri Tinh.

Thấy cậu không phản ứng quá dữ dội, vì thế động tác dần mạnh dạn hơn, đổi sang dùng cả lòng bàn tay áp lên tuyến thể, đồng thời hết sức cẩn thận giải phóng pheromone.

Mùi bạc hà mà Từ Tri Tinh yêu thích dần dần tràn ngập trong không khí, chiếm lấy ưu thế trong căn phòng khép kín, cơn khó chịu trong người cậu cũng vì thế mà dịu đi.

Tuyến thể sau gáy được bao bọc trong lòng bàn tay ấm áp, cậu dần ngừng khóc, dựa vào vai Lộ Tây Minh, hơi nheo mắt lại, vừa lười biếng vừa thích ý mà hưởng thụ Lộ Tây Minh xoa bóp.

Tuyến thể trong kỳ động dục vừa được rót đầy pheromone yêu thích, lại nhận được sự vuốt ve dịu dàng, điều này khiến cơn đau của Từ Tri Tinh vô thức tan biến, thay vào đó là khoái cảm không ngừng dâng cao.

- Tây Minh.

Từ Tri Tinh vô thức gọi tên Lộ Tây Minh, âm điệu cũng không còn đau đớn như vừa rồi, Lộ Tây Minh khẩn trương hỏi: - Đỡ hơn chưa.

- Ừm.

Lộ Tây Minh vẫn không dừng tay, cậu ấy đang do dự, thử thăm dò: - Có muốn tiếp tục nữa không?

Trước đây, Từ Tri Tinh chỉ nghe các bạn omega cùng lớp nói rằng, sau khi phân hóa tuyến thể sẽ trở nên vô cùng nhạy cảm, cũng sẽ khiến omega cảm nhận được khoái cảm tột đỉnh. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu thực sự trải nghiệm thứ khoái cảm trong lời đồn ấy, nhất thời sinh ra tham luyến. Cậu không chắc mình còn đang trong kỳ động dục hay không, nhưng bây giờ cậu không muốn Lộ Tây Minh dừng lại.

Trong đầu cậu thoáng lướt qua suy nghĩ về việc làm này giữa mình và Lộ Tây Minh có phù hợp hay không, nhưng còn chưa kịp tìm ra câu trả lời, sự sung sướng đã hoàn toàn chiếm lấy lý trí.

Cậu vội vàng gật đầu.

Lộ Tây Minh cụp mắt xuống, nhìn Từ Tri Tinh vì kỳ động dục mà xuất hiện phản ứng sinh lý thực sự.

- Muốn hết?

Từ Tri Tinh không hiểu ý của Lộ Tây Minh khi nói muốn hết là gì, chỉ tham luyến cảm giác thoải mái từ tuyến thể: - Muốn.

Sau khi Lộ Tây Minh nhận được câu trả lời khẳng định, một bàn tay khác dần trượt xuống.

Ngay khi chạm vào, Từ Tri Tinh hơi tỉnh táo lại, vội vàng thoát khỏi lòng ngực Lộ Tây Minh, hoảng loạn nói: - Không được.

Người vừa rồi còn nằm trong lòng mình đột nhiên tránh khỏi đùi mình, trên mặt Lộ Tây Minh thoáng qua một chút hụt hẫng, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường như cũ.

- Không phải vừa rồi đã nói...

Chưa kịp nói hết câu, Từ Tri Tinh đã đỏ bừng mặt cắt ngang: - Không được.

- Tớ không biết cậu có ý đó, chỉ cần cắn một cái là được rồi, không cần làm gì khác.

Vì phân hóa muộn nên Từ Tri Tinh cũng không cảm thấy quá xấu hổ khi bị chạm vào tuyến thể, nên mới cho phép hành động của Lộ Tây Minh. Nhưng chỗ phía dưới là nơi vô cùng riêng tư, khiến cậu cảm thấy xấu hổ và thẹn thùng.

- Kỳ động dục của tớ đã qua rồi, cảm ơn cậu, Tây Minh.

- Giữa tụi mình không cần nói cảm ơn, cậu quên rồi sao?

Lộ Tây Minh nhắc nhở, đó là lời hứa từ thuở nhỏ của hai người, quan hệ giữa bọn họ không cần nói lời cảm ơn.

Từ Tri Tinh hoảng tới mức nhất thời quên mất chuyện này: - Biết rồi, lần sau không nói nữa, tớ ổn rồi.

- Ừm. 

Ánh mắt Lộ Tây Minh ảm đạm, lấy một miếng dán ức chế từ trong ba lô ra: - Cậu không kiểm soát được pheromone, dán vào sẽ an toàn hơn.

- Ừm, để tớ. 

Từ Tri Tinh xé miếng dán, một tay lần mò ra sau cổ tìm vị trí tuyến thể, nơi đó vừa được tiêm pheromone nên vô cùng nhạy cảm, ngón tay Từ Tri Tinh chạm vào cũng không nhịn được mà run rẩy.

Sau khi xác định được vị trí tuyến thể, cậu hơi nghiêng đầu, dùng một tay dán miếng dán vừa xé ra lên sau gáy, vì không nhìn thấy vị trí của tuyến thể nên sau khi dán, cậu mơ hồ cảm thấy hình như bị lệch hơi nhiều, đành phải cầu cứu Lộ Tây Minh.

- Tây Minh, cậu xem thử có phải tớ dán lệch rồi không? 

Từ Tri Tinh quay lưng lại, đưa gáy cho Lộ Tây Minh xem.

Cho dù đã dán miếng ức chế, nhưng trong không gian kín vẫn tràn ngập hương hoa không thể xua đi, mùi hương ngang ngược ấy khiến đầu óc Lộ Tây Minh quay cuồng, như một kẻ đuối nước chìm vào biển hoa vô tận, không thấy bến bờ, nhưng lại khiến cậu ấy cam tâm sa vào.

- Tây Minh? 

Từ Tri Tinh thấy Lộ Tây Minh im lặng một lúc lâu, bèn hỏi lại lần nữa.

- Dán lệch rồi. 

Giọng Lộ Tây Minh khàn đi, trong ánh mắt chỉ có Từ Tri Tinh.

Chiếc cổ thon dài của cậu cúi xuống, trông như một đóa bách hợp cong mình chờ người hái.

- Vậy cậu chỉnh lại giúp tớ đi.

Từ Tri Tinh hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng Lộ Tây Minh, chỉ vì khoảng cách cả hai quá gần nên có hơi ngại ngùng, xấu hổ mà liên tục nói chuyện, nhằm xoa dịu bầu không khí giữa hai người.

- Lần đầu tớ dán miếng ức chế nên dán chưa đúng, sau này tớ dán thêm vài lần là sẽ có kinh nghiệm thôi.

- Lần sau tớ dán giúp cậu. 

Lộ Tây Minh giơ tay gỡ một góc miếng dán, lớp keo dính vào da, khi gỡ ra sẽ kéo theo vài sợi lông tơ, tuyến thể vốn nhạy cảm mà vì chút đau đớn ấy nên càng trở nên yếu ớt hơn, Từ Tri Tinh càng không biết phải làm sao, tay siết chặt vạt áo ngủ, không khỏi hỏi: - Xong chưa?

- Chưa, dán lệch quá, còn chưa che được tuyến thể, tốt nhất nên gỡ ra dán lại.

- Vậy dán lại đi. 

Từ Tri Tinh bắt đầu nghi ngờ chính mình, rõ ràng dán khá chuẩn mà nhỉ, sao lại lệch nhiều vậy chứ, đến mức không che được tuyến thể?

- Thôi lần sau cậu dán giúp tớ vậy.

Ở góc độ Từ Tri Tinh không nhìn thấy, Lộ Tây Minh khẽ mím môi cười, vui vẻ chấp nhận lời đề nghị này.

- Cậu gỡ chậm quá à. 

Từ Tri Tinh cảm thấy bình thường mình đã chậm chạp lắm rồi, không ngờ còn có người chậm hơn cả cậu: - Trông cứ như cậu đã gỡ hết mười phút rồi ấy.

- Miếng dán vừa dán lên là lúc có độ dính cao nhất.

- Nếu tớ giật ra ngay, cậu sẽ rất đau.

- Nhưng mà chân tớ tê hết rồi.

Từ Tri Tinh quỳ trên giường, mông đè lên chân mình, quay lưng về phía Lộ Tây Minh, nãy giờ vẫn chưa nhúc nhích, hai chân đã tê rần hết rồi.

- Sắp xong rồi. 

Lộ Tây Minh cẩn thận gỡ nốt góc cuối cùng, rồi xé một miếng dán ức chế mới, dán sát vào tuyến thể thoang thoảng hương hoa.

- Xong rồi. ( truyện trên app T•Y•T )

Sau khi làm xong hết thảy, trên trán Lộ Tây Minh cũng lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, Từ Tri Tinh nửa ngày không nhúc nhích, cứng nhắc mà hoạt động hai chân của mình.

- Sao vậy?

- Chân bị tê rồi.

Lộ Tây Minh bật cười, đứng bên mép giường nói: - Cậu thử vẫy tay xem.

- Tay nào?

- Nếu chân trái tê thì vẫy tay phải, nếu chân phải tê thì vẫy tay trái.

- Nếu cả hai đều tê, thì cậu vẫy cả hai tay.

Từ Tri Tinh tin tưởng nên vẫy cánh tay, trông như một chú chim non vỗ cánh: - Thấy như tớ sắp bay lên luôn ấy.

Lộ Tây Minh nhìn bộ dạng nghiêm túc của Từ Tri Tinh khi vẫy tay, không nhịn được bật cười.

- Cậu đang trêu tớ đúng không! 

Từ Tri Tinh chợt nhận ra, túm cái gối ném vào người Lộ Tây Minh.

Lộ Tây Minh cười, đón lấy cái gối: - Để cậu giết thời gian trong lúc hết tê chân thôi.

- Quả nhiên cậu đang trêu tớ.

Từ Tri Tinh muốn xuống giường đánh Lộ Tây Minh, nhưng chân còn tê chưa thể cử động được.

Lộ Tây Minh ngồi xuống, một tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân cậu, hỏi: - Còn tê lắm không?

Từ Tri Tinh người gầy, cổ chân có thể bị một tay nắm gọn, ngay cả bắp chân cũng không có nhiều thịt, qua lớp áo ngủ mỏng manh bị Lộ Tây Minh nắm trong lòng bàn tay. Kỳ động dục của cậu vừa kết thúc, bất kỳ tiếp xúc nào với alpha cũng trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết, nhất là khi alpha trước mặt còn vừa đánh dấu mình, cậu vừa mang nỗi sợ bản năng của omega đối với alpha, đồng thời cũng có sự ỷ lại sâu sắc với Lộ Tây Minh, co rụt lại muốn rút về chân, nhưng vì chân còn tê nên không thành công. Đành phải đáp: - Hết tê rồi.

- Ừm. 

Lộ Tây Minh dứt khoát buông tay, dường như không có chút lưu luyến nào: - Không còn sớm nữa, mau ngủ đi.

- Ùa.

Từ Tri Tinh cuộn mình trong góc, ngón tay khẽ nắm mép chăn, trong khoang hạng nhất riêng tư vẫn còn phảng phất hương bạc hà không tiêu tán, đây là mùi pheromone của Lộ Tây Minh.

Omega sau khi bị đánh dấu cần sự trấn an từ pheromone của alpha, Từ Tri Tinh cũng cần Lộ Tây Minh trấn an.

Dưới tác động của pheromone, Từ Tri Tinh dần chìm vào giấc ngủ, kết thúc kỳ động dục thứ hai của mình trên chuyến bay ở độ cao hàng vạn mét.

Sau khi máy bay hạ cánh, hai người kéo vali đến trước cửa căn hộ. Lộ Tây Minh mở cửa, nói: - Trước khi thi đấu, tớ đã đến đây trước để đặt mua một số đồ nội thất, đợi cậu nghỉ ngơi một chút rồi tụi mình đi xem còn cần mua thêm gì không.

- Ừm.

Tuy Lộ Tây Minh nói rằng chỉ mua một chút, nhưng nhìn thoáng qua, mọi thứ đã đầy đủ hết, sô pha, thảm, bàn ghế, thậm chí đã mua luôn cả dụng cụ nhà bếp. Từ Tri Tinh dạo một vòng quanh căn hộ, cuối cùng bước vào phòng ngủ, ánh sáng tự nhiên chiếu vào chiếc giường lớn trong phòng, cậu không nhịn được hỏi: - Chỉ có một chiếc giường thôi sao?

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play