Trên cơ thể gầy gò của Từ Tri Tinh mặc một bộ đồ bệnh nhân xanh trắng rộng thùng thình của bệnh viện, tuyến thể sau gáy cậu vì kỳ động dục đầu tiên mà trở nên sưng đỏ, nổi bật trên làn da trắng nõn.

Tuyến thể của omega thường không khác gì alpha hay beta, chỉ khi đến kỳ động dục mới sưng lên, như mầm non nhú lên từ mặt cỏ, khao khát được tưới đẫm bởi pheromone của alpha.

Lộ Tây Minh ngồi trước giường bệnh, ngay trước mắt là tuyến thể không hề phòng bị của Từ Tri Tinh, nơi đó còn tỏa ra hương hoa ngọt ngào.

Đó chính là mùi pheromone của Từ Tri Tinh.

Hương hoa bách hợp nồng nàn xen lẫn với vô số hương hoa khác.

Từ Tri Tinh bị hen suyễn, dễ dị ứng nên trong nhà chưa bao giờ trồng hoa, ngay cả quà tặng bình thường cũng sẽ tránh tặng hoa tươi, nhưng không ngờ rằng pheromone của cậu lại là mùi hoa, nồng nàn đến mức khiến Lộ Tây Minh đầu váng mắt hoa, không biết nên làm gì mới được.

Giờ phút này nhìn chằm chằm tuyến thể sưng đỏ kia, trái tim Lộ Tây Minh đập dữ dội trong lồng ngực, trái cổ khẽ lên xuống, cậu ấy kiềm chế vươn tay ra, đầu ngón tay chạm nhẹ vào tuyến thể nho nhỏ ấy như chuồn chuồn lướt nước.

Cơ thể Từ Tri Tinh không khỏi khẽ run lên, đối với omega mà nói, tuyến thể trong kỳ động dục chẳng khác nào bộ phận sinh dục thứ hai.

Cậu vừa mới vượt qua kỳ động dục, lửa tình trong người vẫn chưa tắt hết, cho dù rất thân thiết với Lộ Tây Minh, nhưng cậu ấy dù sao cũng là alpha. Điều này khiến cậu không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi theo bản năng.

- Đừng sợ.

Lòng bàn tay Lộ Tây Minh nhẹ nhàng xoa nắn tuyến thể sưng tấy, bàn tay cậu ấy vì đánh tennis lâu năm nên có một lớp chai mỏng, dù động tác rất nhẹ, nhưng cũng khiến Từ Tri Tinh cảm thấy hơi khó chịu.

Cậu vốn được nuông chiều từ bé, từ nhỏ đến lớn, việc vất vả nhất từng làm chính là luyện đàn suốt mười năm ròng, ngày nào cũng như ngày nấy, da dẻ mềm mại mịn màng, chỉ cần ấn nhẹ ngón tay cũng đã hằn lên vết đỏ, chứ đừng nói chi là bị cắn vỡ tuyến thể, rót vào pheromone.

Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ Từ Tri Tinh năn nỉ mình đánh dấu cậu vào kỳ động dục, cơ thể Lộ Tây Minh đã trở nên khô nóng.

- Tây Minh?

Từ Tri Tinh hoàn toàn không biết suy nghĩ của Lộ Tây Minh, thúc giục hỏi: - Vẫn chưa cắn hửm?

Tuy việc xoa bóp liên tục khiến Từ Tri Tinh cảm thấy rất dễ chịu, nhưng chẳng phải muốn đánh dấu tạm thời ư?

Lộ Tây Minh cúi người xuống, hơi thở mạnh mẽ quấn quanh giữa từng nhịp thở.

Từ Tri Tinh cảm nhận được hương bạc hà mát lạnh trong không khí.

Thậm chí vì quá nồng mà có hơi gay mũi.

Cậu vừa định hỏi đó là mùi gì, thì chợt nhận ra đây là pheromone của Lộ Tây Minh.

Hương bạc hà.

Trước khi phân hóa thành giới tính thứ hai sẽ không thể ngửi thấy mùi pheromone của người khác.

Khi Lộ Tây Minh phân hóa năm mười lăm tuổi, Từ Tri Tinh hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Lúc đó, hai người họ vẫn ngủ chung một giường, nửa đêm, cậu chỉ cảm thấy cơ thể nặng trĩu, lồng ngực như bị đè ép, không thể thở nổi, đợi khi mở mắt ra cậu mới phát hiện Lộ Tây Minh đang đè lên người mình, mình mẩy nóng hổi, cánh môi nôn nóng tìm kiếm gì đó nơi gáy cậu, đồng thời liên tục gọi tên cậu.

- Tây Minh?

Từ Tri Tinh lúc ấy vẫn chưa phân hóa, không hiểu gì cả, còn tưởng Lộ Tây Minh bị sốt.

Sau khi nghe giọng Từ Tri Tinh, động tác của Lộ Tây Minh như bị nhấn nút tạm dừng, sau vài giây im lặng bèn đứng dậy, ngồi cạnh mép giường kéo giãn khoảng cách với Từ Tri Tinh.

- Đi ra ngoài.

- Sao vậy? 

Từ Tri Tinh vẫn không biết trời cao đất dày mà bò lại định sờ trán cậu ấy, nhưng lại bị Lộ Tây Minh đẩy tay ra, giọng nói hết sức kiềm chế phát ra từ kẽ răng: - Đi ra ngoài!

Trước nay Từ Tri Tinh chưa từng bị Lộ Tây Minh quát mắng bao giờ, cắn chặt môi, cúi đầu đầy tủi thân.

Thấy cậu vẫn không nhúc nhích gì, Lộ Tây Minh chỉ đành cắn răng nhịn xuống sự chiếm hữu và xao động trong kỳ mẫn cảm, ôm ngang người kia lên, sải bước đến cửa phòng ngủ, nhân lúc mình vẫn giữ được chút lý trí cuối cùng, cậu ấy khóa trái cửa, nhốt người kia ở bên ngoài.

Cách một cánh cửa, Lộ Tây Minh vượt qua kỳ mẫn cảm đầu tiên trong căn phòng mà hai người đã ngủ chung từ nhỏ.

Khi cửa mở ra lần nữa, Từ Tri Tinh chỉ nhìn thấy căn phòng bừa bộn, sau đó, Lộ Tây Minh đã bù đắp cho cậu rất nhiều quần áo mới, hơn nữa còn dọn ra ngủ ở phòng đối diện.

Vì vậy mãi đến hôm nay, Từ Tri Tinh mới ngửi thấy rõ ràng mùi pheromone của Lộ Tây Minh.

Mùi bạc hà mát lạnh, hoàn toàn không hợp với khí chất tối tăm, lạnh lùng của Lộ Tây Minh, nhưng lại khiến Từ Tri Tinh vô cùng yêu thích.

Từ nhỏ cậu đã thích mùi bạc hà, thậm chí ngay khi lần đầu biết về pheromone, cậu đã hy vọng pheromone của mình sẽ phân hóa thành mùi bạc hà, nhưng tiếc rằng trời không chiều lòng người, trái lại, người chẳng mấy hứng thú với mùi bạc hà là Lộ Tây Minh lại có được mùi hương này.

Suy nghĩ của Từ Tri Tinh bị kéo trở về thực tại bởi mùi bạc hà ngày càng nồng.

- Sao còn chưa đánh dấu nữa.

Lòng bàn tay Lộ Tây Minh bao lấy tuyến thể, nhẹ nhàng xoa nắn hai cái, cơ thể Từ Tri Tinh run lên: - Đừng.

- Cậu mau cắn đi, đừng xoa nữa.

Khóe môi Lộ Tây Minh cong lên, rút tay về, nói: - Hôm nay không đánh dấu.

- Tại sao?

- Cậu không trong kỳ động dục, tớ đánh dấu cậu, cậu sẽ rất khó chịu.

- Tại sao?

Thành tích những môn xã hội của Từ Tri Tinh chỉ ở mức trung bình, tất cả tài hoa đều dồn hết vào piano, nhất là năm học cấp ba, vào tiết giảng dạy sinh lý ABO, cậu lại đúng lúc bị bệnh nặng phải tạm nghỉ học, bỏ lỡ cả bài giảng. Đồng thời vì phân hóa muộn nên cũng chỉ hiểu sơ về sinh lý ABO, nắm được vài khái niệm phổ biến như kỳ động dục, kỳ mẫn cảm, đánh dấu,...

Lộ Tây Minh giải thích: - Trước đây cậu chưa từng bị đánh dấu, lần đầu tiên tiếp nhận alpha đánh dấu tốt nhất là trong kỳ động dục, khi cơ thể đã sẵn sàng. Bây giờ cậu đã vượt qua kỳ động dục, nếu tớ đánh dấu cậu, cậu sẽ không cảm nhận được khoái cảm, mà chỉ thấy đau thôi.

Từ Tri Tinh chỉ chú ý đến hai chữ cuối cùng, sợ hãi hỏi: - Đau lắm sao?

- Lần đầu sẽ hơi đau, nhưng trong kỳ động dục thì cảm giác đau sẽ giảm đi phần nào. Sau này đánh dấu nhiều lần là sẽ quen thôi. 

Khi nói chuyện, trên mặt Lộ Tây Minh vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt.

- Ừm. 

Từ Tri Tinh lẳng lặng tiếp thu kiến thức, chống cằm suy nghĩ một lúc, rồi lại hỏi: - Vậy nếu cậu đánh dấu tớ, cậu có bị ảnh hưởng gì không?

Nếu một alpha đánh dấu tạm thời một omega ba lần, và trong khoảng thời gian đó không đánh dấu bất kỳ omega nào khác, thì alpha cũng sẽ trở nên ỷ lại vào omega đó và mất đi hứng thú với những omega khác.

Vì vậy, nhiều alpha dù đã đánh dấu một omega ba lần, vẫn sẽ đánh dấu xen kẽ những omega khác, hòng tránh để bản thân bị trói buộc.

Nhưng Lộ Tây Minh cam tâm tình nguyện chấp nhận sự trói buộc này.

- Không có ảnh hưởng gì cả.

- Vậy là tốt rồi. 

Từ Tri Tinh gật đầu: - Tớ còn lo sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu chứ.

Lộ Tây Minh cụp mắt nhìn Từ Tri Tinh, lặp lại lần nữa: - Sẽ không có ảnh hưởng.

Sau kỳ nghỉ hè năm nay, Từ Tri Tinh và Lộ Tây Minh đều sẽ sang Mỹ học đại học, cả hai cùng học ở Philadelphia, một người học ở Học viện Âm nhạc Curtis, một người học ở đại học Pennsylvania, hai trường nằm gần nhau, vì vậy họ quyết định sống chung. Trước đó, khi sang Mỹ tham gia giải đấu tennis, Lộ Tây Minh đã ghé qua căn hộ ấy trước, lấy chìa khóa và mua sắm đồ nội thất cơ bản.

- Hai đứa ở nước ngoài phải sống thật tốt, đừng cãi nhau, có chuyện gì thì gọi về nhà biết không? 

Lâm Phương và Từ Minh Quân đưa bọn họ ra sân bay, không yên tâm dặn dò: - Xuống máy bay nhớ gọi điện, đến nơi thì gửi địa chỉ căn hộ cho ba mẹ.

- Con biết rồi. 

Vành mắt Từ Tri Tinh đỏ hoe, cầm vali từ tay ba, đây là lần đầu tiên cậu phải xa ba mẹ lâu như thế, trong lòng tràn đầy lưu luyến.

Lộ Tây Minh trông có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, nói với Lâm Phương và Từ Minh Quân: - Chú và dì yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Tinh Tinh.

- Con cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân nữa. 

Lâm Phương đưa chiếc áo khoác trong tay cho Lộ Tây Minh, quan tâm dặn dò: - Trên máy bay lạnh lắm, đừng để bị cảm, nếu thiếu tiền thì gọi về nhà, ở bên ngoài đừng sợ tốn tiền.

Bốn người bịn rịn chia tay một lúc lâu, cuối cùng, dưới tiếng thúc giục của loa phát thanh ở sân bay, Từ Tri Tinh và Lộ Tây Minh cũng bước lên máy bay.

Lộ Tây Minh mua vé khoang hạng nhất giường đôi.

Từ Tri Tinh đi theo sau Lộ Tây Minh, lẩm bẩm: - Tiền vé máy bay chuyến này của tụi mình đủ để mua hai liều thuốc ức chế đó.

- Bay mười mấy tiếng rất mệt, phải nghỉ ngơi cho tốt.

Lộ Tây Minh lấy chiếc ba lô trên vai Từ Tri Tinh xuống, bên trong có hai lọ thuốc ức chế dự phòng, đây là biện pháp phòng ngừa vì cậu ấy lo Từ Tri Tinh bị rối loạn kỳ động dục, mà mình thì lại không ở bên cạnh cậu.

- Cẩn thận đấy.

Từ Tri Tinh nâng niu chiếc ba lô này hết mực, hai lọ thuốc ức chế nhỏ xíu được để trong hộp, bọc kỹ lưỡng nhiều lớp.

- Phải cất cẩn thận đó.

Lộ Tây Minh cười gật đầu: - Sẽ cất cẩn thận mà.

Tiếp viên hàng không giúp bọn họ hạ vách ngăn giữa hai chỗ ngồi xuống, sau khi đóng cửa lại, khoang hạng nhất rộng rãi trở thành một không gian khép kín, chỉ còn lại Từ Tri Tinh và Lộ Tây Minh.

Từ Tri Tinh nhìn qua cửa sổ, dõi theo mặt đất đang dần xa, trong mắt tràn đầy sự lưu luyến.

Đây là lần đầu tiên cậu xa ba mẹ lâu như vậy, thậm chí, cậu còn chưa từng ở ký túc xá trong trường, nên nhất thời khó mà chấp nhận sự chia ly. Điều may mắn duy nhất đó là vẫn còn Lộ Tây Minh ở bên cạnh, nếu chỉ có một mình cậu, chắn sẽ không chịu nổi mất.

Ánh mắt Lộ Tây Minh cũng nhìn ra cửa sổ theo Từ Tri Tinh, nhưng ngoài sự lưu luyến với Lâm Phương và Từ Minh Quân ra, nghiễm nhiên trong cơ thể còn dâng lên một cảm giác hưng phấn khác.

Ba mẹ không còn ở bên nữa. Từ giờ trở đi, Từ Tri Tinh chỉ có thể ỷ lại vào cậu ấy mà thôi.

Bọn họ sống chung trong một căn hộ, thậm chí sau này có thể sẽ ngủ chung một giường, căn nhà sẽ chỉ có hơi thở của hai người bọn họ, ngay cả khi đến kỳ động dục, Từ Tri Tinh chỉ có thể nhờ cậu ấy giúp đỡ, không ngừng gọi tên cậu ấy, tội nghiệp năn nỉ mình đánh dấu cậu.

Chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh đó, sự chiếm hữu gần như biến thái trong lòng Lộ Tây Minh đã được thỏa mãn vô hạn.

Sau khi ăn xong suất ăn trên máy bay, Từ Tri Tinh ngáp một cái.

- Buồn ngủ à?

Từ Tri Tinh dụi mắt gật đầu, Lộ Tây Minh bèn gọi tiếp viên hàng không đến giúp trải nệm, sau khi Từ Tri Tinh thay đồ ngủ lên giường nằm, tự nhiên không thấy buồn ngủ nữa.

Đèn trong khoang đã tắt, chỉ còn một chút ánh sáng vàng dịu nhẹ, Từ Tri Tinh nhận ra rằng, mình thực sự đang ngày càng rời xa quê nhà.

- Sao lại không ngủ? 

Lộ Tây Minh nằm cạnh mép giường, nghiêng người nhìn Từ Tri Tinh rồi hỏi.

- Không ngủ được. 

Từ Tri Tinh nhàm chán nghịch nút chỉnh đèn bên cạnh ghế, thử điều chỉnh các mức độ sáng khác nhau.

- Là vì không nỡ xa chú và dì sao? 

Lộ Tây Minh nhận ra tâm sự của Từ Tri Tinh.

- Ừm.

- Đợi khi nào cậu rảnh, tụi mình có thể bay về thăm họ, sẽ không lâu đâu.

- Ừm.

Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng Từ Tri Tinh vẫn cảm thấy rất khó chịu, trằn trọc nằm trên giường không tài nào ngủ được.

Lộ Tây Minh nhẹ giọng an ủi một lúc lâu, bỗng nhiên ngửi thấy một hương hoa thoang thoảng trong không khí, cậu ấy im lặng, nhìn sang người đang nằm trên giường mà vẫn chưa nhận ra điều gì.

Từ Tri Tinh cảm thấy nhiệt độ xung quanh tăng lên không ít, làn da cũng trở nên khô nóng, cơ thể ngày càng khó chịu, vốn đã buồn bã vì phải xa nhà, giờ phút này lại bị tra tấn mà cuộn tròn trên giường, vô thức nhích lại gần alpha bên cạnh.

Ánh mắt Lộ Tây Minh nặng nề, trong đôi mắt tràn đầy sự chiếm hữu không chút che giấu, giọng nói trầm thấp vang lên trong không gian khép kín.

- Tinh Tinh, kỳ động dục của cậu đến rồi.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play