Càng uống, Roen càng trở nên cởi mở và bắt đầu kể những câu chuyện ly kỳ. I Jin, với ánh mắt háo hức, say mê lắng nghe những câu chuyện về miền Bắc và kinh đô.
Cassis ung dung tựa lưng vào ghế, lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
Điều duy nhất giống với nguyên tác là việc anh ít nói đến lạ thường.
Trong nguyên tác, anh là một vị đại công tước, một hiệp sĩ trầm tĩnh và uy nghiêm, vậy mà giờ đây, tại sao anh lại trở nên u sầu và mệt mỏi đến thế?
Có phải vì gánh nặng nợ nần không?
Chắc chắn là vậy rồi.
Tôi đã bỏ rất nhiều công sức để nuôi dưỡng em trai mà không thiếu thốn bất cứ thứ gì, chỉ vì lo sợ rằng nó sẽ lớn lên trong sự thiếu thốn và chán chường.
Đó quả là một quyết định sáng suốt.
Đặc biệt khi bước vào tuổi dậy thì, độ tuổi nhạy cảm nhất, gia đình chúng tôi lại phải đối mặt với cảnh phá sản. Huống hồ, cha mẹ đã không còn bên cạnh, tôi càng phải cố gắng gần gũi với em trai hơn. Những lúc em buồn rầu, tôi thậm chí còn mua những lát trái cây tráng đường mỏng manh để an ủi nó.
[Irina đã làm việc rất vất vả.]
‘Nhưng mà I Jin sinh ra đã có tính cách như vậy. Em ấy không dễ nản lòng, không quan tâm nhiều đến những lời bàn tán của người khác, và luôn giữ được sự thoải mái.’
[Hừm, tôi không nghĩ vậy đâu.]
[Tôi cũng vậy.]
Có vẻ như I Jin rất thích những người này, có lẽ em ấy nghĩ rằng đại công tước cũng đang trải qua những khó khăn giống như mình.
Hoặc có thể đơn giản chỉ vì cậu ấy là một chàng trai miền Nam đang ngưỡng mộ cuộc sống ở kinh đô.
Tôi lặng lẽ quan sát, giữ một khoảng cách nhất định với cuộc trò chuyện.
Có lẽ do những chuyện xảy ra hôm nay mà cơ thể tôi cảm thấy mệt mỏi. Mí mắt tôi cứ muốn khép lại.
Tìm nhìn trước mắt tôi cứ mờ rồi lại rõ, cứ rõ rồi lại mờ.
‘Mệt quá.’
[Gần đây cô đã làm việc mà gần như không ngủ tẹo nào đúng không?]
[Cô làm việc quá sức rồi, chúng tôi đã nói là sẽ trả hết nợ nếu làm việc thêm một chút nữa rồi mà.]
[Chúng ta lên phòng nghỉ ngơi một lát đi, Irina.]
Không khí ngượng ngùng xung quanh Cassis từ buổi chiều đã được cải thiện đáng kể nhờ người trợ lý của anh ấy, Roen, và một I Jin vô cùng sôi nổi. Điều đó cũng giúp tôi bớt căng thẳng hơn.
Mệt quá.
Khi tôi chớp mắt để tránh buồn ngủ, một thứ màu đỏ lọt vào tầm mắt mờ nhạt của tôi.
"A."
Tôi ngồi dậy khỏi chiếc ghế sofa mà tí nữa tôi đã ngủ quên trên đó.
Vô lễ quá.
Tôi đã cư xử quá thoải mái chỉ vì anh ấy là nam chính trong nguyên tác.
Dù gia thế có sa sút đi nữa, ngài vẫn là Đại công tước của đế chế, một quý tộc trong số các quý tộc.
Tôi, con gái của một Bá tước, không nên đối xử với ngài một cách bất cẩn như vậy.
“Xin lỗi, tôi hơi mệt.”
Khi ngẩng đầu lên vừa nói lời xin lỗi, ánh mắt tôi chạm phải ánh mắt của Cassis.
Ngài nhíu mày rồi lên tiếng:
“Đã muộn rồi, tôi nghĩ mình đã ở lại lâu quá rồi.”
“…Xin lỗi, hôm nay tôi cảm thấy mệt mỏi lạ thường nên không thể tập trung.”
“Không, là tôi đã vô lễ với cô, thưa tiểu thư.”
Ngài ấy thật tử tế.
Thấy họ có vẻ đang nói chuyện rất vui vẻ mà không cần tôi, tôi nghĩ mình nên rời đi trước.
“Ngài nói là sẽ rời đi vào sáng mai, đúng không?”
“Đúng vậy, chúng tôi cần phải đến lãnh địa của Tử tước.”
Nghe lời Roen, tôi bắt đầu suy tính về những việc cần làm tiếp theo.
Một lễ hội lớn sắp được tổ chức tại miền Nam. Chắc chắn các nơi nghỉ ngơi sang trọng sẽ kín chỗ.
Việc tìm kiếm một nơi trú ngụ phù hợp cho một vị Đại công tước quả thực không hề dễ dàng.
Một nhân vật có địa vị cao quý như ngài chắc chắn cần sự giúp đỡ của một gia đình quý tộc lân cận.
Tuy nhiên, ngài không thể lưu lại tại dinh thự của Tử tước Keilak vì còn mang ơn nợ nơi đó.
"Hai vị chắc hẳn cũng đã mệt mỏi sau một chuyến đi dài."
"Không hề, nhờ có tiểu thư mà chúng tôi đã có một nơi nghỉ ngơi thoải mái."
Có lẽ tốt nhất là họ nên rời đi sớm để tránh những rắc rối về sau.
Nhưng Cassis Luwin chính là nam chính của thế giới này, và anh lại rơi vào hoàn cảnh khó khăn như vậy cũng một phần là do tôi.
"Hai vị có kế hoạch lưu trú ở đâu tại miền Nam không? Nếu chưa có, mặc dù nơi ở có chút khiêm tốn, nhưng hai vị có thể đến ở tại dinh thự của chúng tôi trong thời gian lưu lại miền Nam."
Thực ra, lời mời của tôi không chỉ là một lời khách sáo.
Dinh thự này đã bị bỏ hoang trong nhiều năm, chỉ còn lại phòng của tôi, của I Jin, một vài phòng dành cho người hầu, phòng bếp và một phòng tiếp khách.
Vì không có người quản lý nên toàn bộ dinh thự đã xuống cấp nghiêm trọng.
Mặc dù hiện tại chúng tôi đã sử dụng nhiều phòng hơn trước, nhưng vẫn còn hơn một nửa diện tích bị bỏ hoang.
Phòng tiếp khách này là nơi chúng tôi đang tiếp đãi Cassis và Roen, và đây cũng là căn phòng duy nhất còn được bảo quản tốt.
Vì vậy, tôi chắc chắn rằng ngài sẽ từ chối lời mời này, và tôi chỉ nói vậy cho có lệ mà thôi.
"Thật sao? Cảm ơn cô. Quả nhiên, nữ doanh nhân thành đạt luôn có lối đi khác biệt."
Hả?
"Thật sao? Cám ơn tiểu thư."
"Nếu không có cô, thưa tiểu thư, có lẽ chúng tôi đã phải ngủ ngoài đường rồi. Ha ha! Chúng tôi đến vội quá nên không kịp đặt phòng."
"...Roen, dạo này hiệu suất làm việc của cậu không được tốt cho lắm nhỉ."
Cassis nói vậy, rồi bất ngờ chuyển sang đề cập đến việc mùa thu ở miền Nam rất ấm áp.
"Nhưng bây giờ là đầu đông rồi mà? Tháng 11 rồi..."
"Đông sắp đến rồi đấy, Đại công tước."
Nhưng cả Cassis và Roen đều nhìn tôi như thể đó không phải là vấn đề gì to tát.
"Nhưng mà thời tiết ở đây không lạnh nhỉ?"
"...Người phương Bắc thật đáng kinh ngạc. Tôi sống ở miền Nam ấm áp suốt đời nên rất sợ lạnh."
Cả Cassis và Roen đều cười trước câu trả lời của tôi.
Tại sao họ lại cười?
Có phải vì tôi sợ lạnh đến mức buồn cười không?
Cảm thấy xấu hổ, tôi quay đầu đi và nói:
“Để tôi gọi quản gia nhé? Sáng mai anh có muốn cùng chúng tôi dùng bữa sáng không?”
“Chúng tôi cần phải đi sớm vào ngày mai. Nếu cô không ngại thì tối nay chúng tôi muốn cùng cô dùng bữa tối.”
“Được thôi. Tôi sẽ chuẩn bị một ít rượu vang Gracia được làm từ nho thu hoạch vào cuối năm ngoái.”
“Vậy thì quá vinh dự rồi.”
Cassis đứng dậy và lịch thiệp đưa tay ra.
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng và đặt tay lên trên những đầu ngón tay được chăm sóc cẩn thận của anh ấy.
Đó là một nghi thức xã giao mà tôi đã rất lâu rồi mới được trải nghiệm.
'...'
Ngay khi tôi đứng dậy cùng anh ấy, đột nhiên trước mắt tôi tối sầm lại.
“...Tiểu thư Seike!”
Tôi cũng cảm thấy như bị ù tai, giống như đang nghe tiếng hét dưới nước vậy.
Cảm giác như tất cả giác quan của tôi đều bị tách rời khỏi thế giới xung quanh.
Hơn nữa, đầu tôi đau nhói khủng khiếp.
Sau khi chớp mắt vài lần và hít thở, tầm nhìn của tôi dần trở lại.
Điều đầu tiên tôi thấy là Cassis đang đứng ngay trước mặt.
“Cô có nhìn thấy tôi không?’
“...Có.”
Tôi đang ngồi trên sàn, và Cassis đang quỳ xuống bên cạnh tôi.
Anh ấy đang cầm một chiếc khăn mềm gần mũi tôi.
“A.”
“Cô đã làm việc quá sức rồi.”
“...Thất lễ rồi.”
"Tôi không có ý đó."
Cassis đưa cho tôi chiếc khăn tay của anh.
Rồi anh đứng dậy, lịch thiệp đưa tay ra.
Khi tôi đặt tay lên tay anh, bàn tay rắn rỏi của anh đã đỡ tôi dậy.
Tôi cố gắng đứng dậy, nhưng thân thể mệt mỏi không còn trụ vững.
"Cẩn thận!"
May thay, Cassis, với khí chất của một hiệp sĩ, đã đỡ lấy tôi.
Anh khẽ lắc đầu.
"Thứ lỗi cho tôi.”
Sau đó, không chút do dự, Cassis bế tôi lên.
Tôi giật mình trước hành động đột ngột ấy, nhưng tư thế vững vàng của anh đã xua tan đi mọi lo lắng trong tôi.
Lúng túng trong vòng tay của người đàn ông xa lạ, tôi không biết phải làm gì và chỉ biết đứng ngây ra đó trước khi nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh ta.
Cassis thở ra một hơi thật dài như thể anh đang thở dà vậy.
Theo người quản gia lên cầu thang, anh ấy nói với tôi:
"Nếu cảm thấy không khỏe thì cô phải nói gì chứ."
Tôi lầm bầm, dựa hẳn vào vòng tay vững chắc của Cassis khi đôi mắt tôi từ từ nhắm lại.
"...Anh nói đúng. Tôi thật ngốc."
Ôi trời ơi, nam chính của tôi.
Tính cách của anh ấy có thể đã thay đổi rất nhiều so với nguyên tác, nhưng cơ thể của anh ấy vẫn y như miêu tả.
Có vẻ như anh ấy vẫn là hiệp sĩ giỏi nhất đế quốc.
"Tôi không có ý đổ lỗi cho tiểu thư."
"Vâng, tôi xin lỗi..."
Nhưng tôi luôn như vậy mỗi khi làm việc quá sức.
“...Ngài không cần lo đâu.”
“...”
Cuối cùng, tôi thậm chí còn không nhớ mình đã nói gì hay Cassis đã nói gì nữa.
"Xấu hổ quá đi mất."
Tôi vùi đầu vào chiếc chăn ấm, thở phào nhẹ nhõm, rồi ý thức của tôi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
***
Khi tỉnh dậy vào buổi sáng, chân tôi cảm thấy vô cùng nặng nề.
"I Jin."
I Jin đang ngủ, gục đầu vào chiếc ghế gỗ cũ đặt cạnh giường.
Tôi nhẹ nhàng vuốt mái tóc thằng bé, ánh nắng buổi sáng chiếu vào làm mái tóc ấy óng ánh màu bạc.
Những lọn tóc xoăn của thằng bé bị lới ra dưới những ngón tay tôi.
"Chị...?"
"Tại sao em lại ngủ ở đây một cách không thoải mái như vậy?"
I Jin mím chặt môi ngay khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Tôi đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt má Ijin.
"Em lo lắng cho chị sao?"
"Vâng, em lo chứ."
Sau khi véo nhẹ hai má thằng bé rồi buông ra, tôi duỗi người.
Cơ thể khỏe rồi.
"Có lẽ vì dạo này chị làm việc quá sức thôi. Giờ thì chị ổn rồi."
"Em ước gì chị đừng làm việc quá sức như vậy."
"Chị sẽ không làm vậy nữa."
"Vâng."
Tôi bật cười khi thấy I Jin gật đầu.
"Vì giờ chúng ta không còn nợ nần gì nữa mà."
"Vâng."
"Vậy giờ chúng ta quay lại làm việc thôi nhé?"
Tôi được biết rằng Cassis và Roen đã rời khỏi dinh thự từ sáng sớm.
Nhớ lại cảnh Cassis bế tôi vào phòng, tôi cảm thấy có một cảm giác lạ lùng trong lòng.
Trước đây, tôi luôn nghĩ Cassis là một người lạnh lùng và tàn nhẫn.
Bởi vì trong game, anh ấy có hình tượng điển hình của một "đại công tước phương Bắc".
Anh ấy thực sự có vẻ ngoài của một người luôn có cơn gió lạnh bao quanh.
[Nhưng mà?]
Nhưng người đàn ông mà tôi tiếp xúc gần gũi lại ít lạnh lùng và tàn nhẫn hơn, và...
Tôi nghĩ anh ấy gần giống với kiểu người không bộc lộ cảm xúc trừ khi thật sự cần thiết.
Mặc dù chúng tôi chỉ dành một khoảng thời gian ngắn bên nhau, nhưng Cassis mà tôi cảm nhận được là một người sẽ lo lắng và sẵn sàng giúp đỡ nếu ai đó bị ốm.
Anh ấy không bao giờ cười vô cớ hay nói những lời đường mật.
"Anh ấy sẽ về ăn tối chứ?"
"Vâng. Đầu bếp nói rằng họ cũng rất mong chờ hai người họ."
"Bữa tối hôm nay cũng sẽ rất ngon."
Đầu bếp của chúng tôi là người có thể tạo ra những món ăn ngon nhất từ những nguyên liệu hạn chế.
Nhờ có đầu bếp mà chúng tôi có thể sống mà không bị chết đói và luôn được ăn những món ngon trong căn nhà nghèo của mình.
I Jin và tôi đã cùng nhau đi tham quan nhà máy rượu vang và nếm thử rượu cùng với quản lý.
Mùa hè năm nay nắng đẹp suốt thôi, nên có vẻ rất đáng hứa hẹn.
Tôi rất mong chờ được thưởng thức hương vị của rượu năm nay.
Nếu may mắn, chúng tôi có thể mua được thêm vài chai rượu chất lượng cao.
Tôi đang bận rộn với công việc quản lý chất lượng rượu, kiểm kê số lượng rượu đã giao cho các nơi, kiểm tra đơn hàng từ kinh đô và nhiều việc khác nữa.
Trong lúc đang làm những công việc hành chính đó, tôi tình cờ phát hiện ra một tấm vải trắng đặt ở góc bàn.
"Là khăn tay à?"
À, hình như đó là chiếc khăn tay mà Cassis đã đưa cho tôi khi tôi đột ngột bị cơn ho quất ngã hôm qua.
Chiếc khăn được làm từ loại lụa cao cấp mà tôi đã không hề được chạm vào trong nhiều năm qua.
Có lẽ quản gia trưởng đã giặt sạch nó và mang đến cho tôi.
Tôi mở chiếc khăn ra mà không suy nghĩ nhiều.
"Hả...?"
Và tôi dừng lại.
Chiếc khăn tay có thêu một hình ở góc.
Đó là một hình thêu đơn sắc, vẽ một biểu tượng gia huy với một bông hoa xích linh ở giữa.
Và biểu tượng gia huy này... không phải của gia tộc Đại Công tước Luwin.
Gia tộc Đại Công tước Luwin, một gia tộc phương Bắc, có biểu tượng là một con sói đen và một chiếc khiên trắng.
"Edwin..."
Biểu tượng này thuộc về gia tộc Hầu tước Edwin.
Biểu tượng của gia tộc Hầu tước Edwin là một bông hoa xích linh và một ngọn giáo.
Tôi nhìn chằm chằm vào biểu tượng này và chậm rãi mở ngăn kéo.
Và từ sâu trong ngăn kéo, tôi lấy ra một chiếc ví da mà tôi rất trân trọng.
Một chiếc ví da đen đã trở nên rất sang trọng theo thời gian.
Khi tôi run rẩy mở chiếc ví ra, bên trong là một bức tranh y hệt biểu tượng thêu trên chiếc khăn tay của Cassis.
Lý do tôi biết đây là gia tộc Hầu tước Edwin chỉ qua biểu tượng gia huy là...
"Ngài Violet."
Bởi vì có một hiệp sĩ tốt bụng trong gia tộc Hầu tước Edwin đã từng là ân nhân của tôi.