Vài năm trước, tôi, một cô tiểu thư chỉ quen với cuộc sống nhung lụa, bỗng chốc bị đẩy vào thế giới khắc nghiệt.

Lúc đó tôi mới chỉ mới mười bảy tuổi.

Thời điểm ấy, gia đình Bá tước Seike chỉ còn lại một đống nợ khổng lồ và chẳng có gì để trả hết món nợ ấy cả.

Và hơn hết, tôi chẳng biết gì cả.

Ngay cả khi có hệ thống hỗ trợ, rõ ràng là nó cũng có giới hạn.

Tất cả những người vốn dĩ là họ hàng đều cắt đứt liên lạc, và những người xung quanh chỉ còn xì xào bàn tán về việc bán đi lãnh địa, biệt thự và tước hiệu của bá tước.

Hoặc họ chỉ là lũ người bẩn thỉu, muốn cưới tôi khi tôi tròn đủ tuổi trưởng thành  trong vòng ba năm nữa.

Người đàn ông tự xưng là chú ruột đã dẫn người vào biệt thự, nói rằng hôm nay là ngày trả nợ.

Hắn ta lấy đi mọi thứ có giá trị trong biệt thự.

Thực tế thì, chẳng còn gì để lấy nữa cả.

Bởi vì trước đó chúng tôi đã bán hết mọi thứ rồi.

Mọi người kích động đến nỗi có thể họ còn tháo cả khung cửa sổ ra nữa.

Em trai tôi, kém tôi hai tuổi, mới chỉ mười lăm tuổi, và ngay cả trong mắt của một đứa mười bảy tuổi như tôi, thì mười lăm tuổi vẫn còn là một đứa trẻ.

Vì em ấy bỏ học giữa chừng, tất cả những gì tôi có thể làm là nói với nó những lời an ủi vô nghĩa, bảo nó đừng lo lắng quá, rằng tôi sẽ tìm cách giải quyết mọi chuyện.

<Ừm, chị xin lỗi vì không thể cho em quay lại học viện. Nhưng chị sẽ không để em phải chịu bất kỳ khoản nợ nào.>

Chị sẽ lo liệu mọi chuyện.

Tôi đã nói với thằng bé như vậy, một cách rất tự tin, rồi sau đó lại khóc rất nhiều vì cảm thấy bất lực. Đó là một ngày tôi đã trốn ra ngoài để khóc, bởi ngay cả nước mắt cũng là một vết nhơ trong tòa biệt thự này.

Và đó là lúc tôi đã gặp anh ấy.

Anh ấy sẽ có biểu cảm như thế nào khi thấy tôi vừa khóc vừa kể về hoàn cảnh của mình chứ? Có phải là một vẻ mặt đầy lo lắng không?

Tôi không nhớ rõ nữa.

Lúc đó tôi chỉ biết khóc, và tất cả những gì tôi nhớ là giọng nói dịu dàng của người đó đã an ủi tôi.

Một hiệp sĩ nào đó thậm chí còn quỳ xuống để ngang tầm mắt tôi, hỏi xem tôi sao vậy.

Cuối cùng, tôi đã khóc nức nở trước mặt anh ta.

<Ồ, lời cha mẹ dặn rất quan trọng.>

Anh ta mỉm cười nhẹ nhàng và tiếp tục.

Anh ta nói rồi rút ví ra.

Đó là cách mà tôi đã đi khắp lãnh địa Seike cùng một hiệp sĩ lạ mặt bên cạnh.

Tôi cảm thấy hơi xấu hổ khi nghĩ về ấn tượng của một hiệp sĩ lẫy lừng về thị trấn nhỏ bé và khiêm tốn này.

Khi chúng tôi quay trở lại sau khi đi dạo một vòng, tôi rất thích hiệp sĩ này. Anh ấy liên tục trò chuyện với tôi về những chuyện linh tinh suốt quãng đường đi.

Nhờ những cuộc trò chuyện bình thường như vậy, tôi đã tạm quên đi những lo lắng của hiện tại.

Anh ấy đáp lại như vậy rồi lục lọi trong ví.

Khi tôi lịch sự từ chối, nói rằng không sao cả, anh ấy lắc đầu và nói:

Nói rồi, anh ấy chỉ lấy ra một vài tờ giấy tờ quan trọng trong ví và đưa toàn bộ ví cho tôi.

Rồi anh ta lấy khăn tay ra, lau mặt cho tôi - chắc hẳn lúc đó tôi trông rất lấm lem - rồi đưa cho tôi.

Rồi anh ta cứ như vậy mà biến mất.

Anh ta rời đi mà không biết tên tôi, không biết bất cứ điều gì về tôi, chỉ đơn giản là đưa cho tôi một chiếc ví đầy tiền.

Chỉ vì một cô gái lạ mặt đang khóc lóc thảm thương.

Tất cả những gì tôi biết về người đó là anh ta có mái tóc đen và là một hiệp sĩ.

Đó là tất cả những gì tôi biết.

Ồ, và tôi cũng biết rằng anh ta cao lớn đến nỗi tôi chỉ với tới ngực anh ta, và anh ta rất tốt bụng khi giúp đỡ một cô gái lạ mặt trong hoàn cảnh khó khăn.

Như anh ta đã nói, tôi đã có thể trì hoãn ngày trả nợ.

Khoản nợ tôi phải trả vẫn còn đó, nhưng mỗi ngày trở nên dễ thở hơn rất nhiều.

Hoàn thành từng nhiệm vụ của hệ thống, kiếm tiền qua những công việc nhỏ nhặt, đồng thời khôi phục lại nhà máy sản xuất rượu.

Dường như mọi thứ bắt đầu dần ổn định theo cách đó.

Số tiền mà người đó đưa cho tôi, nghĩ lại thì không nhiều.

Nhưng với tôi, đó là lần đầu tiên tôi nhận được sự tử tế chân thành trong khoảnh khắc tồi tệ nhất của cuộc đời mình.

Sự tử tế đó đã giúp tôi sống sót.

Chiếc ví mà hiệp sĩ tóc đen trao cho tôi có một huy hiệu gia tộc khắc hình hoa xích linh và một cây giáo, nhưng lúc đó tôi không biết nó thuộc về gia đình nào.

Vì vậy, trong một thời gian dài, tôi gọi người hiệp sĩ đó là "Ngài Violet".

[*Note: hoa xích linh có tên tiếng Anh là “violet”.]

Vài năm sau, khi mọi thứ đã ổn định hơn, tôi mới biết được rằng huy hiệu này thuộc về gia đình Hầu tước Edwin.

Ngay cả khi người đó không nhớ tôi, tôi vẫn muốn nói lời cảm ơn với anh ấy.

Tôi muốn nói với anh ấy rằng nhờ sự giúp đỡ của anh ấy lúc trước mà bây giờ tôi sống rất tốt, rằng đã có lúc tôi thực sự ghét mọi người, nhưng nhờ anh ấy, tôi đã có cái nhìn tích cực hơn về cuộc sống.

Vì vậy, tôi đã hỏi, nhưng trong gia tộc Hầu tước Edwin không có ai là đàn ông tóc đen cả.

Vậy anh ấy có phải là một hiệp sĩ thuộc gia tộc Hầu tước Edwin không?

Tôi nghĩ rằng mình nên tìm lại anh ấy một cách đàng hoàng khi đã trả hết nợ.

“À…”

Tôi lặng lẽ nhìn chiếc khăn tay trong tay.

Nhưng Cassis Luwin lại có một chiếc khăn tay với huy hiệu gia tộc Hầu tước Edwin.

Và Cassis Luwin cũng có mái tóc đen.

Tôi im lặng và suy nghĩ.

Có lẽ tôi đang đi quá xa rồi.

Nhưng…

Tôi rời khỏi căn phòng, chiếc khăn tay vẫn còn trong tay.

"À, thưa tiểu thư."

Tôi ngẩng đầu lên để xác nhận người đàn ông đang đứng trước mặt.

Đó là Cassis.

"Ngài đến đây rồi. Tôi cũng vừa định đi tìm ngài."

Tôi phải ngẩng đầu khá cao để nhìn thẳng vào mắt anh ấy.

Đầu tôi chỉ chạm tới ngực anh.

"Tiểu thư có khỏe không?"

Tôi cẩn thận quan sát khuôn mặt của Cassis.

Mái tóc đen của anh ấy che phủ hơn một nửa trán, và làn da trắng đặc trưng của người phương Bắc dường như sáng bóng hơn hẳn nhờ mái tóc đen huyền.

Trên khuôn mặt ấy là đôi mắt đẹp như rượu vang làm từ nho đỏ Laelgro đã trải qua một mùa hè nóng bức đặc biệt.

"Tiểu thư Seike?"

“...Ngài.”

“Tôi đây.”

Anh nghiêng đầu và hỏi.

Tôi nhớ lại khuôn mặt mà tôi đã ngước nhìn trong lúc khóc rất lâu về trước.

Tôi không nhớ rõ nữa.

Có thể người này chính là người đó lúc ấy không nhỉ?

Tôi vụng về giơ tay lên và đưa ra thứ mình đang cầm.

Cassis nhướn mày nhìn chiếc khăn tay trong tay tôi, rồi hạ xuống.

"Tôi muốn trả lại cái này cho ngài."

"Cảm ơn cô."

Anh ấy mỉm cười nhẹ nhàng.

Nhìn nụ cười đó, tôi chợt nhớ đến hiệp sĩ mà tôi hầu như không thể nhớ rõ, và tôi cảm thấy một cảm xúc dâng trào.

"Cái... huy hiệu đó, nó có phải từ gia tộc Edwin không?"

"Vâng, đó là kỷ vật của mẹ tôi."

Tôi hiểu rồi.

“..Vậy hắn nó rất quý giá nhỉ.”

“Cũng không hẳn. Nhưng nếu mất thì tôi sẽ buồn lắm.”

Sau khi do dự một lúc, cuối cùng tôi cũng hỏi lại:

"Trước đây, tôi từng gặp một quý tộc trẻ của gia tộc Hầu tước Edwin, và tôi thấy rất thú vị khi nhìn thấy huy hiệu gia tộc được khắc trên ví hoặc bút máy."

Tôi hy vọng giọng mình không quá run rẩy.

Cassis gật đầu trước lời nói của tôi.

"Người trong gia tộc Edwin thường rất gắn bó với gia đình. Tôi có một chiếc ví mà mẹ tặng, nhưng tôi đã làm mất nó ở đâu đó và không tìm thấy nữa."

Trái tim tôi như thắt lại.

Cassis cố tỏ ra bình tĩnh, nói rằng "Thật đáng tiếc, nhưng biết làm sao được?", nhưng tôi không thể làm vậy.

Vậy ra, hiệp sĩ Violet đó chính là Cassis Luwin.

Tôi ngẩng đầu lên và quan sát kỹ lại Cassis.

Vẻ mệt mỏi và hình bóng dưới mắt anh ấy đã thu hút sự chú ý của tôi.

'Ôi, tôi muốn khóc quá.'

Nam chính, anh hùng của thế giới này, Đại Công tước gia tộc Luwin, tất cả những điều đó đều không quan trọng.

Điều quan trọng là anh đã đưa tay ra giúp đỡ tôi vào thời khắc tồi tệ nhất trong cuộc đời, và người đó chính là Cassis Luwin.

Lòng tôi dấy lên những cảm xúc hỗn loạn.

'Anh có nhớ tôi không?'

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tôi muốn hỏi Cassis nhiều lần xem anh ấy có nhớ tôi không.

Nhưng tôi quyết định không làm vậy.

Tôi không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của anh ấy bằng cách nói rằng tôi nhớ anh ấy từ trước.

Tôi biết điều đó bởi vì tôi đã từng trải qua.

Khi những cô gái trẻ từ những gia đình khác, những người đã lớn lên cùng tôi, nhìn tôi với ánh mắt thương hại.

Sự giúp đỡ của họ rất đáng trân trọng, nhưng những vết sẹo nhỏ bé, dài lâu mà nó để lại trong lòng tự trọng của tôi là không thể tránh khỏi.

Tôi muốn tỏ ra bình tĩnh ngay cả trong những tình huống này, nhưng tôi đã không làm được.

Cuối cùng, những vết thương lòng tự ái của tôi đã trở thành một vết sẹo khác.

Chúng không hề mờ nhạt ngay cả sau một thời gian dài trôi qua.

Tôi chỉ đơn giản là giỏi che giấu nó hơn trước mà thôi.

Cassis có thể khác tôi.

Nhưng tôi sẽ không nói điều đó.

Mà thay vào đó...

"Thưa ngài!"

"Có chuyện gì vậy?"

"...Gia tộc Seike không có gì cả. Tất cả những gì chúng tôi có là một núi nợ và một đứa em trai mười lăm tuổi."

Cũng có hệ thống nữa, nhưng cuối cùng, chính tôi là người đã hành động.

Chính tôi là người đã trả hết nợ cho nhà Seike. Tất nhiên, tôi cũng nhận được sự giúp đỡ từ nhiều người, nhưng cuối cùng, chính tôi đã làm được điều đó. Tôi nghĩ mình khá có năng khiếu kinh doanh.

Có thể coi hệ thống như một loại tài năng, nếu bạn nhìn theo cách đó.

Cassis đứng trước mặt tôi, tay cầm kỷ vật của mẹ anh ấy, và nhìn tôi một cách lặng lẽ.

Anh ấy không cười như anh chàng hiệp sĩ lúc trước, nhưng anh ấy đã lắng nghe những lời nói của tôi một cách bình tĩnh.

"Anh có thể cân nhắc việc thuê tôi không?"

Anh ấy im lặng một lúc lâu, rồi thở dài và đi qua tôi.

Khi anh ấy ngồi xuống một cách nặng nề, sắp xếp lại chỗ ngồi, anh ấy bỏ đi vẻ lịch lãm mà anh ấy vẫn luôn thể hiện và ngả lưng ra ghế sofa một cách thoải mái hơn.

"Cô có biết số nợ của nhà Luwin không?"

"Tôi biết con số chính thức."

"Nó còn nhiều hơn thế nữa. Có lẽ còn nhiều hơn cả số nợ của gia tộc Hầu tước Seike đấy."

“...”

Anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi và nói một cách dịu dàng, như thể cố gắng không làm tôi tổn thương.

"Vậy nên không sao đâu. Luwin còn quá nhiều việc phải làm để dựa vào sự thương hại của ai đó."

"Đó không phải là thương hại!"

"Cảm ơn cô."

Cassis cắt ngang lời tôi một cách nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.

Đó không phải là thương hại.

Không phải vì những nhiệm vụ hay bất cứ điều gì tương tự, mà chỉ đơn giản là tôi muốn đền đáp lại sự tử tế mà tôi đã từng nhận được.

Ngay cả khi tôi không thể giải quyết được vấn đề, thì tôi vẫn muốn được giúp đỡ.

Ngay cả khi tôi không thể trả hết nợ, và ngay cả khi đế quốc sụp đổ như hệ thống đã nói, tôi cũng không muốn hiệp sĩ của mình phải gánh chịu tất cả những khoảnh khắc đó một mình.

Nhưng Cassis dường như hiểu được một phần cảm xúc của tôi, khi anh ấy mỉm cười nhẹ nhàng.

"Cô nói em trai của cô kém cô khoảng hai tuổi, đúng không? Có lẽ so với thì em ấy còn quá nhỏ, nên cô đã phải tự mình gánh vác mọi thứ. Và tôi cũng lớn hơn cô hai tuổi, nên cô có thể hiểu được cảm giác đó."

"...Vâng."

"Nhưng đã lâu lắm rồi tôi mới nhận được sự tử tế như vậy. Cảm ơn cô."

Anh ấy từ chối tôi một cách rất lịch sự và nhã nhặn.

Tôi đành phải gật đầu và nhượng bộ.

[Wow, anh ấy thật tuyệt vời!]

[Đúng vậy, ước gì hai người họ có thể hôn nhau nhỉ.]

Tất nhiên, hệ thống chỉ đang nói mấy lời xàm xí thôi.

Cảm thấy như sắp khóc, tôi tạm biệt Cassis và chạy về phòng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play