Văn Nghiên ung dung ngồi trên sô pha, “Tống Vãn Huỳnh, tôi phát hiện cô còn rất biết giả vờ, khám thai? Tôi dám đi, cô dám kiểm tra sao?”

“?”

Ánh mắt Văn Nghiên dừng trên bụng nhỏ của Tống Vãn Huỳnh, khóe miệng nhếch lên mỉa mai, “Nói thật, tôi cũng rất chờ mong bảy tháng sau trong bụng cô có thể sinh ra thứ gì, rốt cuộc ngày đó tôi có chạm vào cô hay không, chính cô còn rõ ràng hơn tôi.”

“Anh nói cái gì?” Trong lòng Tống Vãn Huỳnh lộp bộp một tiếng, không thể tin tưởng mà nhìn Văn Nghiên, “Anh đều đã biết?”

“Cô thật sự cho rằng chuyện mình làm không có ai biết?”

Cô muốn nói lại thôi, khó hiểu hỏi: “Nếu anh đã biết tôi không có thai, vừa rồi hoàn toàn có thể vạch trần tôi ở trước mặt mẹ, khiến mọi người đều biết lúc trước là tôi oan uổng anh không phải sao?”

“Sao tôi phải vạch trần cô? Diễn xuất tốt như vậy, sao tôi có thể không phối hợp với cô tiếp tục diễn chứ? Hơn nữa, ông nội và mẹ đều thích cô như vậy, sao tôi có thể làm bọn họ thất vọng được.”

Mí mắt Tống Vãn Huỳnh giật giật nhảy dựng.

Quả nhiên, giây tiếp theo cô nghe thấy Văn Nghiên nói: “Cô yên tâm, về sau trong nhà sẽ không có bất kỳ bác sĩ nào xuất hiện nữa, đứa trẻ trong bụng cô mà tất cả mọi người đều vô cùng chờ mong cũng sẽ bình yên vô sự mà lớn lên cho đến ngày sinh, tôi rất chờ mong đứa trẻ cô sẽ sinh ra vào bảy tháng sau, đến lúc đó, nhất định vô cùng đặc sắc.”

Giết người tru tâm.

Quả nhiên là đại vai ác.

Ở phương diện tra tấn người khác còn rất có thủ đoạn.

Thà một đao dứt điểm còn hơn giày vò từng nhát.

Trong tiểu thuyết, mỗi một ngày sau khi giả mang thai, “Tống Vãn Huỳnh” đều nơm nớp lo sợ, cô ta lâm vào khủng hoảng bị vạch trần nhưng lại không thể làm gì, sự tra tấn tinh thần liên tục gần như khiến cô ta phát điên, cho đến khi bí quá hoá liều tự mình lăn xuống cầu thang ba tầng rồi thuận lợi sinh non.

“Cho nên, anh muốn dùng đứa bé không tồn tại trong bụng tôi để khống chế tôi? Uy hiếp tôi? Xem trò cười của tôi?”

Tống Vãn Huỳnh cố kìm tức giận hơi mỉm cười, “Ngại quá, người như tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp.”

Dưới ánh mắt hơi trầm xuống của Văn Nghiên, cô thấy chết không sờn đi xuống lầu.

Người nhà họ Văn ngồi trong phòng khách đang lo lắng sốt ruột nói chuyện kết quả Chung lão khám chân cho Văn Việt hôm nay.

Tống Vãn Huỳnh vẻ mặt đưa đám chạy vội vào phòng khách, quỳ xuống trước mặt Văn lão tiên sinh, còn chưa kịp nói gì mà nước mắt đã chảy xuống.

“Đây là làm sao vậy?”

Tống Vãn Huỳnh há mồm, gào khóc, “Ông nội! Mẹ! Con thực sự xin lỗi mọi người! Con có một chuyện muốn nói cho mọi ngươi biết từ lâu rồi, nhưng mỗi lần nghĩ đến việc mọi người đối xử tốt với con như vậy thì sau đó không biết nên nói như thế nào.”

Văn lão tiên sinh cùng Văn phu nhân liếc nhau, “Đừng vội, trước lên đứng dậy rồi chậm rãi nói.”

Tống Vãn Huỳnh lắc đầu, “Từ sau khi con gả cho Văn Nghiên, ông cùng mẹ đối xử với con như người thân ruột thịt, mọi ngươi đối với con tốt như vậy, nhưng con lại vẫn luôn lừa gạt mọi người!”

“Lừa gạt chúng ta?”

Tống Vãn Huỳnh nghẹn ngào cắn môi dưới, dường như khó có thể mở miệng, thật lâu sau mới bi phẫn đan xen nói: “Con…… Con không có thai! Lúc trước vì gả cho Văn Nghiên mới nói bản thân mang thai, con biết chuyện này là con sai, con cũng biết Văn Nghiên anh ấy không thích con, tất cả mọi chuyện đều là con một bên tình nguyện! Là con tự làm tự chịu tự mình chuốc lấy cực khổ! Con đã sai quá nhiều, không mong cầu mọi ngươi có thể tha thứ cho con, ngày mai, ngày mai con sẽ đi tìm luật sư, con sẽ chuẩn bị giấy thỏa thuận ly hôn, ly hôn với Văn Nghiên!”

Vợ chồng như chim liền cánh, tai vạ lan đến tôi...phi phi phi!

Cái gì nam nữ chính, cái gì đại vai ác, cái gì ở tù mọt gông.

Đều không thắng nổi tôi, 36 kế chạy là thượng sách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play