Tống Vãn Huỳnh dùng ánh mắt bắt bẻ đánh giá ảnh chụp của Văn Nghiên.

“Tống Vãn Huỳnh a Tống Vãn Huỳnh, cô thật là chưa thấy qua trai đẹp mà, ánh mắt thiển cận như vậy, đẹp trai chỗ nào chứ, cũng chỉ có thế thôi, hiện tại nhìn còn có hình dạng con người, vừa đến trung niên liền bắt đầu dầu mỡ béo phì, rụng tóc hói đầu, ỷ vào việc trong tay mình có chút tiền liền ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, Tống Vãn Huỳnh, cô thật đáng thương, thế nhưng phải chấp nhận một người đàn ông như vậy.”

Sau một phen tẩy não, Tống Vãn Huỳnh rốt cuộc đem Văn Nghiên thuận mắt kia thành nhìn không thuận mắt.

“Hừ, sớm muộn tôi cũng đá anh!”

Vừa quay đầu lại.

“A a a ——” Tống Vãn Huỳnh bị người đàn ông dựa vào cửa dọa sợ, giống như nhìn thấy ma vậy. Cô nhìn anh ta, lại quay đầu nhìn người trong đàn ông trong ảnh, hai khuôn mặt giống nhau như đúc, độ tương tự 100%. Lúc này cô mới lấy lại tinh thần.

Là Văn Nghiên đã về.

Dựa vào cửa, cũng không biết đã nghe bao lâu, nghe được bao nhiêu.

Cứu mạng.

Không có gì xấu hổ hơn so với việc nói xấu sau lưng người ta còn bị đương sự bắt được.

Tống Vãn Huỳnh hít một hơi thật sâu, mỉm cười giả tạo, “Anh đã về rồi?”

Văn Nghiên để áo khoác trên khuỷu tay, trên cổ tay buông thõng là một chiếc đồng hồ tinh xảo đơn giản.

Anh mới vừa kết thúc chuyến công tác hai ngày một đêm, có lẽ là bởi vì liên tục hai ngày không ngủ, ngũ quan sắc bén lạnh lùng thâm trầm đè nặng một tia mỏi mệt cùng không kiên nhẫn, cẩn thận quan sát có thể thấy được cái lạnh buốt giá được ẩn giấu bên dưới đôi mắt.

Văn Nghiên không nói gì, mặt không biểu cảm đi vào phòng thay đồ, thản nhiên đặt chiếc áo khoác trên tay lên ghế sofa.

Cô nhón mũi chân lặng lẽ đi đến cửa phòng thay đồ, yên lặng quan sát nhất cử nhất động của Văn Nghiên.

Trong tiểu thuyết, Văn Nghiên đối với “Tống Vãn Huỳnh” chính là một chút cảm tình cũng không có, anh cực kỳ phản cảm với cuộc hôn nhân được sắp đặt này, không bao giờ cho “Tống Vãn Huỳnh”, người luôn lấy lòng anh một sắc mặt tốt.

Dù sao ngẫm lại cũng đúng.

Bị thiết kế cùng ngủ trên một chiếc giường, lại bị lấy cớ mang thai ép kết hôn, không ai có thể chấp nhận cuộc hôn nhân như vậy. Làm sao có thể đối tốt với người bạn đời như vậy chứ?

“Anh…… về từ lúc nào vậy?” Cô có chút chột dạ, đáy lòng thầm cầu nguyện Văn Nghiên không nghe được những lời nói tẩy não kia của cô.

Văn Nghiên với khuôn mặt tái nhợt, “Thời điểm cô nói lấy được cô là niềm vui to lớn nhất đời tôi.”

“……” Tống Vãn Huỳnh cảm thấy vận số chính mình năm nay khẳng định là không may mắn, phạm Thái Tuế, bằng không vì cái gì chuyện xấu một vụ lại tiếp một vụ phát sinh ở trên người cô?

Văn Nghiên cởi đồng hồ trên tay xuống rồi xoay người lại, mặt không biểu cảm nhìn cô, “Tống Vãn Huỳnh, cưới cô, đây hẳn là niềm vui to lớn nhất cuộc đời đúng không?”

Tống Vãn Huỳnh rất muốn đáp lại anh ta một câu “Còn gì nữa? Anh còn không biết à”.

Nhưng nói xấu sau lưng người khác thực sự là không chiếm lý, cô chỉ có thể đem lời này nuốt xuống, ý đồ nói sang chuyện khác nhằm giảm bớt xấu hổ, “Công việc không phải rất bận sao? Sao lại đột nhiên trở về?”

Văn Nghiên cười lạnh, “Nếu không đột nhiên trở về thì làm sao có thể biết trong lòng cô tôi lại đáng thương như vậy, vô liêm sỉ chiếm đoạt một người đàn ông như tôi, rồi lại một lòng nghĩ khi nào đá tôi.”

“……” Chuyện này vẫn chưa xong đúng không.

Tống Vãn Huỳnh cong môi, ánh mắt khinh thường dõi theo động tác của Văn Nghiên.

Hàm dưới khẽ kéo, đường nét rõ ràng sắc bén, một tay nới lỏng cà vạt cởi cúc áo sơmi làm lộ ra một đoạn eo thon chắc nịch cùng đôi chân dài thẳng bên dưới quần tây, cơ bụng rõ ràng.

Văn Nghiên liếc mắt nhìn cô một cái, “Đi ra ngoài.”

Sự thấu hiểu, đồng cảm và thương hại của Tống Vãn Huỳnh trong nháy mắt tan thành mây khói, cô trợn mắt trắng.

Tính tình thối tha như vậy, có mấy khối cơ bụng, ai thèm nhìn chứ?

Cô xoay người bước về phía cửa.

Cửa phòng đột nhiên mở ra một giây trước khi cô kịp hành động.

“Mẹ?”

Văn phu nhân xuất hiện ở cửa, dường như sắc mặt không tốt lắm, thấy Tống Vãn Huỳnh thì lấy lại tinh thần cố gượng cười, “Vãn Huỳnh, Chung lão đang chờ con ở dưới lầu, mẹ đã nhờ ông ấy bắt mạch cho con rồi.”

“Mẹ, mẹ sao vậy? Sắc mặt tệ quá, tình hình của anh cả thế nào rồi?”

Văn phu nhân cười khổ lắc đầu, “Chung lão đã khám qua rồi, chân của anh cả con vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp nào.”

“Sao có thể thế được!” Tống Vãn Huỳnh nghi hoặc: “Có nhầm lẫn gì không? Chung lão chính là lão trung y 60 năm, sao lại không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp?”

Trong tiểu thuyết, bước ngoặt hai chân của Văn Việt rõ ràng chính là sự xuất hiện của Chung lão, Chung lão diệu thủ hồi xuân, dưới sự trị liệu của ông ấy, đôi chân tàn tật ba năm của Văn Việt lần đầu tiên có tri giác, sao lại như vậy được?

Chẳng lẽ Văn Việt muốn giả heo ăn thịt hổ, giả vờ nằm ​​liệt giường nhưng lại âm thầm phục hồi sức khỏe để khiến mọi người kinh ngạc?

"Thôi bỏ đi, tạm thời không nói chuyện này nữa. Đi theo mẹ, để Chung lão bắt mạch cho con, đừng để ông ấy đợi lâu quá."

Trong đầu Tống Vãn Huỳnh có chút hoảng loạn, “Mẹ, con…… Con không đi.”

“Sao vậy?”

Văn Nghiên từ phòng thay đồ bước ra.

“Ngày mai! Con đã hẹn khám thai vào ngày mai rồi, con muốn đi cùng Văn Nghiên!”

Tống Vãn Huỳnh chắp tay trước ngực, biểu tình khẩn cầu nhìn Văn Nghiên.

Văn phu nhân thấy dáng vẻ ấy của cô thì còn có gì mà không hiểu nữa.

Tống Vãn Huỳnh thích Văn Nghiên là điều mọi người đều biết, nhưng Văn Nghiên vẫn luôn có thái độ lãnh đạm với cô, thường xuyên lấy cớ công việc không về nhà, thật vất vả mới có một cơ hội ở riêng với anh, sao cô có thể bỏ qua.

Văn phu nhân mặt đầy u sầu rốt cuộc lộ ra một chút ý cười, bất đắc dĩ nói: “Được, nếu ngày mai Văn Nghiên cùng con đi bệnh viện vậy thì cùng nó đi đi, Văn Nghiên, ngày mai phải chiếu cố Vãn Huỳnh thật tốt, nghe thấy chưa?”

Văn Nghiên nghe vậy nhìn lướt qua Tống Vãn Huỳnh, ánh mắt dừng lại ở bụng nhỏ của cô.

Tống Vãn Huỳnh cứ cảm thấy ánh mắt kia của Văn Nghiên quá mức ý vị thâm trường, nhìn đến mức làm cô nổi cả da gà.

Văn Nghiên quả nhiên không làm Văn phu nhân thất vọng, “Mẹ yên tâm.”

Lúc này Văn phu nhân mới rời đi.

Trong phòng xấu hổ trầm mặc, Tống Vãn Huỳnh đem ánh mắt nhìn về phía Văn Nghiên, “Anh ngày mai thật sự muốn cùng tôi đi bệnh viện kiểm tra thai sản sao?”

Lấy tích cách của Văn Nghiên mà nói, ngày mai tuyệt đối sẽ không cùng Tống Vãn Huỳnh đi bệnh viện kiểm tra.

Cho nên cô vô cùng tri kỷ nói: “Tôi biết anh rất bận, ngày mai anh không cần đi cùng đâu, một mình tôi đi là được, tôi sẽ không nói gì với mẹ đâu, anh yên tâm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play