Ba năm trước, Văn Việt và cha của anh trên đường về nước gặp tai nạn xe nghiêm trọng, cha anh không may qua đời, còn Văn Việt dù may mắn sống sót sau vụ tai nạn nhưng đôi chân của anh không bao giờ có thể đứng dậy được nữa.

Trong ba năm, Văn Việt trải qua vô số lần giải phẫu, bệnh viện đứng đầu trong ngoài nước đều đã đi qua nhưng kết quả đều giống nhau, mỗi lần trị liệu đều chỉ mang lại cho Văn Việt sự tuyệt vọng sâu sắc.

Chung lão tuổi tác đã cao, về hưu nhiều năm sống một cuộc sống vui vẻ với con cháu và chăm sóc hoa cỏ, nếu không phải Văn lão gia đích thân đến nhà mời, ông cũng không dễ dàng ra ngoài như vậy.

Một châm cuối cùng rút ra, Chung lão nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Văn Việt thở dài.

Hành nghề y 60 năm, dạng bệnh nhân nào ông đều đã gặp qua, người bệnh giống như Văn Việt càng là nhiều không đếm xuể. Tới tình trạng này, nỗi đau về mặt tinh thần không hề nhẹ so với nỗi đau về mặt thể xác.

Ông đem ngân châm thu lại, quay đầu đi rửa tay.

“Con người cả đời cũng không chỉ sống dựa vào đôi chân.”

Tuổi tác Chung lão so với Văn lão tiên sinh còn lớn hơn nửa thế hệ, đã trải qua nhiều gian khổ nhìn thấu thế gian, đối với đám hậu bối cũng chỉ có thể bất đắc dĩ hận sắt không thành thép.

“Ông nội của cháu đã già như vậy, nhưng vì cháu mà chống quải trượng tới nhà ông nhất định phải kéo ông tới xem bệnh cho cháu. Vì đám hậu bối các cháu, ông ấy vẫn phải chạy nhảy bên ngoài ở độ tuổi đáng lẽ phải tận hưởng tuổi già. Cháu nói xem có phải cháu đã cô phụ tâm ý của ông nội mình hay không?"

Sau nhiều cuộc phẫu thuật lớn chịu đựng cả sự tra tấn về thể xác lẫn tinh thần, những năm gần đây Văn Việt càng ngày càng ít nói. Anh ngồi trên xe lăn, thân hình gầy gò luôn mang theo sự chán nản dai dẳng.

Tâm tình Văn Việt vẫn không chút gợn sóng, “Ngài vất vả rồi.”

Chung lão tức giận vì khuyên nhủ không thành, nhưng cũng bất lực xoay người rời khỏi phòng giải thích tình hình của Văn Việt với người nhà họ Văn.

Sau mỗi lần điều trị, người Văn gia vẫn luôn tránh nói về tình trạng bệnh của Văn Việt trước mặt anh, nhưng càng che che giấu giấu thì càng giấu đầu lòi đuôi.

Trong lòng Văn Việt đều biết rõ tất cả mọi chuyện.

Thay vì liên tục thất vọng thì chi bằng không ôm bất cứ hy vọng nào nữa.

Ngay khi Chung lão rời đi, Minh Vi xuất hiện ở cửa, đứng đó một lúc rồi mới đi vào phòng.

“Thế nào?”

Văn Việt ngồi trên xe lăn, vẻ mặt lạnh nhạt điều khiển xe lăn đi đến cửa sổ, “Vẫn như trước.” Nói xong, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Minh Vi, “Tôi nghe nói Tống Vãn Huỳnh lại gây chuyện với em?”

Minh Vi nghe vậy cười lạnh, “Tiểu đánh tiểu nháo, không phải chuyện lớn gì, nhưng thật ra anh,” Cô uốn gối ngồi xổm xuống, tay đặt lên đầu gối Văn Việt, “Thật sự không có một chút cảm giác nào sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play