Tống Vãn Huỳnh cảm thấy bản thân gần đây thật sự xui xẻo vô cùng.

Một giây trước cô còn đang ở trong phòng hội nghị mở họp, đối diện là ông chủ đang hừng hực khí thế phát biểu quyết sách cùng khát vọng kinh doanh to lớn của công ty, nghe đến mức mơ màng sắp ngủ, giây tiếp theo đột nhiên nháy mắt bừng tỉnh.

Phanh ——

“Tê ——”

Thái dương truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, cô mơ màng đưa tay che lại cái trán, hít hà một hơi, tâm trạng cuối tuần bị bắt tăng ca nháy mắt chạm xuống đáy cốc.

Đúng là người xui xẻo thì uống nước cũng sặc mà.

Không phải chỉ là ngủ gật trong giờ làm thôi sao, ngủ còn có thể ngã xuống gầm bàn.

Không đúng!

Cô nhớ bản thân còn đang ở phòng họp mở họp, ngủ thôi không nói, lại còn ngủ tới mức lăn xuống dưới gầm bàn luôn rồi.

Xong rồi xong rồi!

Cô che lại cái trán rồi đột nhiên đứng lên.

Đông ——

“A ——”

Tống Vãn Huỳnh giơ một cái tay khác lên che đỉnh đầu, biểu tình vặn vẹo xoa xoa một lúc cho đến khi đau đớn biến mất mới thật cẩn thận từ chân bàn dịch ra ngoài, vừa nhấc đầu lên thì sững sờ tại chỗ.

Đây là một cái nhà ấm trồng hoa được làm bằng pha lê, diện tích còn không nhỏ.

Nhìn quanh bốn phía, trong nhà ấm trồng hoa không chỉ gieo trồng vô số hoa cỏ quý giá mà còn sắp xếp khéo léo, không có lấy một con côn trùng nào, mặt đất cũng không có cành khô lá rụng, có thể nhìn ra gian nhà ấm trồng hoa này được chuyên gia xử lý.

Đây là nơi nào?

Là đang nằm mơ sao?

Tống Vãn Huỳnh nhớ rõ chính mình một giây trước còn đang mơ màng ngủ gật nghe ông chủ lải nhải ca thán, như thế nào ngủ một giấc tỉnh dậy liền đến cái nơi xa lạ này?

Còn không đợi Tống Vãn Huỳnh biết rõ ràng là chuyện gì đang xảy ra, bên ngoài nhà ấm trồng hoa bỗng truyền tới tiếng bước chân.

Một lúc sau, một cô gái có dáng người cao gầy đứng cạnh cửa phòng, ánh mắt thanh lãnh nhìn cô từ trên xuống dưới.

Làm việc tại một công ty thường xuyên có hợp tác với giới giải trí, Tống Vãn Huỳnh tự hỏi bản thân cũng đã gặp qua không ít những minh tinh được cho là nhan sắc đỉnh cấp, nhưng khi cô nhìn thấy cô gái trước mắt này thì vẫn có chút kinh ngạc.

Xinh đẹp.

Quá xinh đẹp.

Liếc mắt một cái liền kinh diễm.

Cô gái trước mặt nhan sắc phải nói là thuộc về cấp bậc nữ thần, chính là kiểu liếc mắt một cái liền khó có thể xem nhẹ sự tồn tại của cô, khuôn mặt sắc sảo cùng đôi mắt sáng trong, minh diễm lại vô cùng khí chất nhưng biểu cảm khuôn mặt quá mức lạnh nhạt, tạo cho người ta cảm giác xa cách, vừa thấy chính là không dễ ở chung, khó có thể trèo cao.

Mỹ nữ có khí chất thanh cao lạnh lùng như vậy, trong giới giải trí mà thẩm mỹ xuống cấp hiện nay quá ít thấy.

Chỉ là cô nhìn người vô số, không khó nhận ra cô gái trước mắt khi nhìn về phía cô trong ánh mắt xa cách mang theo đề phòng, thậm chí còn có chút phản cảm cùng phiền chán.

Tống Vãn Huỳnh tự hỏi, chính mình ở công ty tuy rằng không phải hạt dẻ cười nhưng cũng là người có năng lực xã giao không tồi, những người tiếp xúc với cô đều nói cô cười lên rất thân thiết, ở chung rất thoải mái, không có ai tỏ ra không thích cả.

Cô chưa gặp qua ai chán ghét mình như vậy.

Chưa từng có!

…… Ít nhất bên ngoài miệng không có.

“Hello chị gái nhỏ.”

Tay hung không đánh mặt cười, Tống Vãn Huỳnh thanh âm nhẹ nhàng, khóe miệng cùng hai mắt phối hợp tạo ra một nụ cười tươi tắn lại thân thiết.

“Tống Vãn Huỳnh, cô lại có ý đồ xấu xa gì?

“A?”

“Có việc thì nói, không có việc gì tôi đi trước.”

Tống Vãn Huỳnh đắm chìm trong nhan sắc xinh đẹp cùng giọng nói trong trẻo lạnh lùng của cô gái, trong đầu toàn là suy nghĩ nếu có thể làm quen với chị gái xinh đẹp này thì tốt quá.

Cô đi vài bước đến gần chị gái xinh đẹp, ân cần nắm lấy tay cô ấy.

Thật trơn, thật mịn màng, thật trắng……

Một loạt tính từ phát ra từ tận đáy lòng.

Trong lúc nhất thời Tống Vãn Huỳnh cũng tự cảm thấy chính mình thật đáng khinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play