“Nếu là tặng cho cháu thì cháu cứ nhận lấy, không phải chuyện lớn gì đừng để ở trong lòng, đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ, lại mang thai, cháu là chị dâu sau này cần bảo ban con bé nhiều hơn.”

Làm người đứng đầu của Văn gia, điều Văn lão tiên sinh muốn chính là gia hòa vạn sự hưng, vừa không cho phép có người gây sóng gió, cũng không cho phép chuyện bé xé ra to, nhưng chuyện liên quan đến Tống Vãn Huỳnh thì vẫn luôn có sự bất công.

Minh Vi hiểu rõ, đây là bởi vì trong mắt Văn lão tiên sinh, tích cách của Tống Vãn Huỳnh cực kỳ giống Văn lão phu nhân đã mất sớm kia.

Yêu ai yêu cả đường đi, khó tránh khỏi bất công.

Minh Vi bất đắc dĩ: “Ông cứ chiều cô ta đi.”

“Tê —— đau!” Tống Vãn Huỳnh hai mắt đẫm lệ mông lung mà ngồi trên sô pha được dì giúp việc của Văn gia bôi thuốc cho.

Dì Trần cẩn thận dùng tăm bông tẩm ướt cồn i-ốt bôi lên cái trán sưng đỏ của Tống Vãn Huỳnh, “Bị rách da, kiên nhẫn một chút a, sắp xong rồi.”

Tống Vãn Huỳnh rưng rưng gật đầu.

Có lẽ là ngụy trang đến quá hoàn hảo, trong tiểu thuyết người Văn gia đối với Tống Vãn Huỳnh vô cùng chiếu cố, so sánh trên dưới cả nhà, chỉ có người chồng trên danh nghĩa của “Tống Vãn Huỳnh” là vẫn luôn đối xử với cô không nóng không lạnh, từ lúc kết hôn thường xuyên lấy lý do công việc mà không về nhà.

Anh ta có thể xem như là người thứ ba nhìn thấu bản tính của “Tống Vãn Huỳnh” ngoài nam nữ chính, đối với Tống Vãn Huỳnh chưa từng cho sắc mặt tốt.

So với cốt truyện cưới trước yêu sau của nam nữ chính thì hôn nhân của “Tống Vãn Huỳnh” không có người yêu đồng hành có thể nói là vô cùng bi ai.

Cùng ở dưới một mái hiên, nam nữ chính càng ân ái thì “Tống Vãn Huỳnh” càng ghen ghét.

Cô ta ghen ghét đến phát điên, một người từ nhỏ đến lớn bề ngoài đơn thuần vô hại che giấu một tâm hồn vặn vẹo bên trong như cô ta đương nhiên cho rằng, người khác có chính mình cũng phải có, chính mình không có, người khác cũng không được có.

Điều này cũng trở thành nguyên nhân quan trọng nhất khiến cô ta nơi nơi khó xử hãm hại nữ chính.

Tống Vãn Huỳnh cạn lời.

Chị gái nhỏ xinh đẹp không ôm, lại mặt nóng dán mông lạnh với tên cẩu nam nhân kia, cô gái “Tống Vãn Huỳnh” này nghĩ như thế nào vậy?

Đối với một người không thích mình, tìm mọi cách gả cho anh ta, tình yêu thực sự vĩ đại đến vậy sao?

Hay là nói Văn Nghiên lớn lên đẹp như thiên tiên?

Tiếng bước chân vang lên đánh gãy suy nghĩ của Tống Vãn Huỳnh.

“Đây là làm sao vậy?”

Dì Trần ngẩng đầu, đối với cái nhìn tràn đầy nghi hoặc của Văn phu nhân cười nói: “Phu nhân, Vãn Huỳnh đụng vào đầu, tôi đang bôi thuốc cho con bé.”

Tiếng bước chân tới gần, còn không đợi Tống Vãn Huỳnh kịp phục hồi tinh thần, một đôi tay ôn nhu nâng mặt cô lên, Tống Vãn Huỳnh đột nhiên không kịp phòng ngừa ngẩng đầu đối diện với một đôi mắt tràn ngập lo lắng.

“Ai nha!”

Tống Vãn Huỳnh run run nghĩ trong lòng: “Làm mình sợ muốn chết.”

Văn phu nhân khom người nhìn vết thương trên trán cô, “ Đang êm đẹp sao lại đâm thành như vậy? Trầy da rồi! Dì Trần, dì đi kêu tài xế chuẩn bị một chút, chúng ta đi bệnh viện.”

Đi bệnh viện? Tống Vãn Huỳnh vội vàng xua tay, “Không đến mức đó không đến mức đó! Với vết thương nhỏ này của con lúc đến bệnh viện thì cũng khép lại rồi, dán cái băng keo cá nhân là được, con không yếu đuối đến mức đó đâu.”

Văn phu nhân bất đắc dĩ nói: “Cái gì gọi là vết thương nhỏ, trầy da rồi này con nhìn xem, lỡ như bị uốn ván thì làm sao bây giờ, đi bệnh viện kiểm tra vẫn hơn, đúng lúc mẹ giúp con hẹn kiểm tra thai sản, chúng ta thuận tiện làm kiểm tra luôn.”

Tống Vãn Huỳnh trong lúc nhất thời không phản ứng lại, cười gượng nói: “Con chỉ bị rách da, không cần thiết kiểm tra thai sản đi? Này cũng quá chuyện bé xé ra to.”

“Cái gì chuyện bé xé ra to, bốn tháng, bụng của người mang thai mà một chút động tĩnh cũng không có, vẫn là đi bệnh viện kiểm tra thử, đã sắp phải làm mẹ rồi mà sao còn bất cẩn như vậy?”

Tống Vãn Huỳnh như bị sét đánh, trong khoảnh khắc như bị đả thông kỳ kinh mạch toàn thân.

Cô theo bản năng vuốt bụng nhỏ của mình, cốt truyện bị cô bỏ sót đột nhiên lóe lên trong đầu.

Vì gả cho Văn Nghiên, “Tống Vãn Huỳnh” thiết kế đem Văn Nghiên chuốc say rồi ngủ cùng trên một chiếc giường, lấy lý do mang thai để bức hôn.

Sau khi thuận lợi gả đến Văn gia, mắt thấy chuyện sắp bị phát hiện, vì giải quyết tai hoạ ngầm này cũng vì vu hãm nữ chính, “Tống Vãn Huỳnh” bí quá hoá liều ở trước mặt Minh Vi lăn xuống cầu thang, thuận lợi bị đưa vào bệnh viện mà cô ta đã sớm chuẩn bị, thành công “xoá sạch” đứa nhỏ.

Đương nhiên, vai phụ chuyên hãm hại so với nữ chính có thực lực tuyệt đối thì chỉ là hổ giấy.

Sau khi “Tống Vãn Huỳnh” suy yếu xuất viện, Minh Vi tra được chứng cứ “Tống Vãn Huỳnh” giả mang thai bày ra trước mặt mọi người, trả lại trong sạch cho bản thân.

Chứng cứ phạm tội bày ra trước mắt, “Tống Vãn Huỳnh” hết đường chối cãi chỉ có thể phát huy tác phong nhất quán của tiểu trà xanh, khóc như hoa lê đái vũ, nghẹn ngào nhận sai liên tục bảo đảm, từ đó thành thật được một đoạn thời gian.

Văn phu nhân nhìn chiếc bụng nhỏ vô cùng tinh tế của Tống Vãn Huỳnh, không nhịn được đem tay mình ra so sánh, “Bụng của con thoạt nhìn chỉ to bằng bàn tay của mẹ, gầy đến độ lõm vào đi.”

“Thời điểm mẹ mang thai hai hỗn trướng Văn Việt và Văn Nghiên kia, cũng là bốn tháng nhưng so với bụng này của con thì lớn hơn một chút, lúc đi bệnh viện kiểm tra thì bác sĩ nói dinh dưỡng không đủ, bụng của con……” Bà càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp, “Không được, vẫn là đến bệnh viện kiểm tra thử xem, gầy như vậy có thể là dinh dưỡng không đủ.”

Tống Vãn Huỳnh chột dạ đột nhiên đứng dậy

Cô che lại bụng nhỏ nói: “Mẹ đừng lo lắng, bác sĩ nói con mang thai mới bốn tháng, bảo bảo còn chưa phát triển bao nhiêu, hơn nữa vốn dĩ con đã gầy, thai không lộ rõ rất bình thường, lại qua một hai tháng nữa là có thể nhìn ra.”

“Việc nào ra việc đó, từ sau khi con mang thai mẹ còn chưa từng cùng con đến bệnh viện kiểm tra lần nào, lòng mẹ không yên ổn, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay mẹ sẽ cùng con đi bệnh viện kiểm tra thật kỹ.”

Tống Vãn Huỳnh muốn khóc.

Hiện tại cô vẫn chưa làm tốt công tác chuẩn bị việc giả mang thai bị vạch trần.

Tưởng tượng đến cảnh sau khi bị vạch trần mang thai giả, “Tống Vãn Huỳnh” bị mọi người trong Văn gia phán xét bàn tán, cô liền khó chịu đến mức ruột gan cồn cào.

Quá mất mặt!

Tống Vãn Huỳnh cô từ nhỏ chính là học sinh ba tốt trong mắt thầy cô, trước nay chưa từng phạm lỗi lớn gì, càng chưa bị thầy cô nói một câu nặng lời nào, hai năm đi làm ngoài việc bị ông chủ vô lương tâm bới lông tìm vết thì chưa từng có ai nói lời lạnh nhạt với cô, huống chi là trường hợp bị mọi người phê phán “Hành vi phạm tội” này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play