Chẳng lẽ cô chỉ có thể học bộ dáng của nguyên chủ khóc sướt mướt trước mặt mọi người Văn gia rồi chật vật xin lỗi nhận sai mới có thể kết thúc trò khôi hài này sao?

Hoảng hốt xong, Tống Vãn Huỳnh phảng phất thấy được trước mắt chính mình là con đường bị bắt vào tù.

Chuyện ở nhà ấm trồng hoa đối với trái tim yếu ớt bé nhỏ này của cô đã là quá mức chịu đựng rồi, bây giờ lại đến tin tức mang thai giả kích thích này nữa, cô thật sự cảm thấy chính mình cách ngày phải đi dẫm máy may không xa.

Bên ngoài biệt thự truyền đến tiếng bước chân từ xa tới gần.

“Phu nhân, Chung lão tới.”

“Đã tới rồi?” Văn phu nhân kinh hỉ đứng dậy đi hai bước về phía cửa, rồi đột nhiên quay đầu lại nhìn Tống Vãn Huỳnh tựa hồ nghĩ tới gì đó, “Vãn Huỳnh, nếu con không muốn đi bệnh viện thì đợi lát nữa mẹ mời Chung lão bắt mạch cho con.”

Tống Vãn Huỳnh sững sờ tại chỗ, “Chung lão?”

Dì Trần cười giải thích nói: “Chung lão là người lão tiên sinh cố ý mời đến xem bệnh cho đại thiếu gia, lão trung 60 năm rất có danh tiếng.”

Trơ mắt nhìn Văn phu nhân tinh thần phấn chấn mời Chung lão vào nhà, trước mắt Tống Vãn Huỳnh tối sầm.

Có người sống mà như đã chết.

Có người tưởng như đã chết nhưng lại vẫn còn sống.

Tống Vãn Huỳnh sửa sang lại cổ áo cùng ống tay áo nhăn nhúm, nhẹ nhàng nằm xuống.

“Vãn Huỳnh con làm gì vậy?”

Tống Vãn Huỳnh nhắm mắt nghĩ “Sửa sang lại dung nhan trước khi chết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play