Tống Vãn Huỳnh tức giận đến đấm ngực dậm chân, vừa rồi một phen nói năng hùng hồn đều vô ích!
Cô liền biết nữ phụ ác độc sẽ không có kết cục tốt.
Một người từ trước đến nay luôn nhằm vào mình đột nhiên có một ngày đối với mình vẻ mặt ôn hoà, đừng nói nữ chính, dù là ai cũng sẽ cảm thấy không thể hiểu được.
Hơn nữa với ánh mắt ý vị thâm trường của công nhân nhà ấm trồng hoa kia, rất khó để không nghi ngờ hai người là một giuộc.
Lại không phải mù.
Ai cũng nhìn ra được, tiểu trà xanh Tống Vãn Huỳnh nào có quyết tâm sửa đổi gì, rõ ràng là có ý xấu hãm hại người ta.
Tống Vãn Huỳnh cùng công nhân nhà ấm trồng hoa giao lưu ánh mắt tự cho là kín đáo kia đều bị Minh Vi thu hết vào đáy mắt.
Kỳ thật loại hãm hại cấp thấp giống như hôm nay trước đó không phải chưa xảy ra, chẳng qua đều là một ít tiểu đánh tiểu nháo, lại cùng ở dưới một mái hiên, người một nhà, không cần thiết nháo đến quá khó coi, hơn nữa người Văn gia cũng không phải người mù kẻ điếc hồ đồ, ai đúng ai sai, trong lòng mọi người đều rành mạch, cho nên chỉ cần Tống Vãn Huỳnh không quá phận, Minh Vi cũng đều sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.
Chỉ là Minh Vi không so đo cùng Văn gia không truy cứu lại khiến Tống Vãn Huỳnh được một tấc lại muốn tiến một thước.
Minh Vi đi đến trước mặt Văn lão tiên sinh, đem hoa quỳnh trong tay đưa cho ông, thấp giọng tạ lỗi, “Ông nội, cháu xin lỗi.”
Tuy trong tiểu thuyết chỉ nhắc sơ qua đến thành tựu huy hoàng của Văn lão tiên sinh trong quá khứ nhưng cũng tạo ra ấn tượng về một truyền kỳ trong lòng người đọc.
Ông sinh ra ở tầng đáy của xã hội, từ nhỏ lớn lên ở viện phúc lợi, tuổi nhỏ cơ cực nhưng không lạc lối, khi trưởng thành lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, từng chút từng chút tạo nên cơ nghiệp của Văn gia bây giờ.
Người đã trải qua gió tanh mưa máu, ánh mắt thấu triệt đó không dễ lừa dối như vậy.
Không đợi Văn lão tiên sinh nói chuyện, Tống Vãn Huỳnh thở sâu, một bước tiến lên, “Không phải! Hoa quỳnh là cháu hái!”
Lời này của Tống Vãn Huỳnh thật ra làm Văn lão tiên sinh rất ngoài ý muốn, nhưng ông vẫn giữ sắc mặt nghiêm túc, ngữ khí cũng không hòa ái, thậm chí có chút ý tứ truy cứu ở bên trong, nhìn về phía Tống Vãn Huỳnh nghiêm túc nói: “Cháu hái?”
Ánh mắt nhìn quét lại đây khiến Tống Vãn Huỳnh chột dạ và bất an không dám ngẩng đầu.
Ấn tượng của cô đối với Văn lão tiên sinh vẫn dừng lại ở miêu tả trong tiểu thuyết.
Trong tiểu thuyết ông là một trưởng bối hòa ái dễ gần, chỉ ở thời khắc mấu chốt mới xuất hiện bảo vệ Văn gia, nhưng hiện tại khuôn mặt ít khi nói cười ấy đứng ở trước mặt cô không thấy hòa ái chút nào, trong lòng Tống Vãn Huỳnh vô cùng lo lắng bồn chồn.
Cô mang tâm trạng thấp thỏm gật đầu.
“Là, là cháu hái, buổi chiều đi nhà ấm trồng hoa tưới hoa cháu nhìn thấy hoa quỳnh nở liền nghĩ bản thân chưa tặng quà sinh nhật cho chị dâu, cho nên liền hái xuống, thực xin lỗi, chưa trải qua sự cho phép của ông liền hái hoa quỳnh là cháu sai, mong ông tha lỗi cho cháu.”
Tống Vãn Huỳnh ủ rũ cụp đuôi chuẩn bị tiếp thu trách mắng, cũng không biết đợi bao lâu, đợi đến khi tâm trạng sắp bùng nổ mới chờ được tiếng cười sang sảng của Văn lão tiên sinh, “Không sao, muốn hái thì hái, đừng lo lắng, ông sẽ không trách cháu.”
Tống Vãn Huỳnh trừng lớn hai mắt: “Thật sự không trách cháu sao?”
“Đương nhiên, cháu có thể biết sai liền sửa, không đùn đẩy trách nhiệm là tốt, nhưng mà sao ông nhớ là sinh nhật Vi Vi đã qua rồi?” Văn lão tiên sinh trêu chọc nói: “Sinh nhật đã qua mới nhớ tới?”
“……” Tống Vãn Huỳnh chết lặng luôn rồi, khó trách nữ chính khinh thường nhìn lại đối với lời tuyên bố dõng dạc hùng hồn của cô.
“Cháu chính là muốn đền bù cho sinh nhật đã qua!” Nói xong, cô hướng Minh Vi lộ ra một nụ cười hiền lành.
Văn lão tiên sinh làm người hòa giải, “Vi Vi, đây là quà sinh nhật Vãn Huỳnh đưa cho cháu, cháu xem, có muốn nhận hay không?”
Tống Vãn Huỳnh vẻ mặt chờ mong nhìn Minh Vi.
Minh Vi vốn là không để chuyện này ở trong lòng, hơi hơi gật đầu xem như đáp ứng.
Văn lão tiên sinh vừa lòng cười nói: “Mượn hoa dâng phật, cả nhà đều vui, nhưng mà Vãn Huỳnh à, chuyện như vậy không có lần sau, gia hòa vạn sự hưng, đừng vì việc nhỏ mà làm tổn thương người một nhà.”
Tống Vãn Huỳnh nghe được ra ý tứ trong lời nói của Văn lão tiên sinh, đều là người thông minh, nào có lúc hồ đồ chứ.
Cô lập tức liên tục vỗ ngực bảo đảm, “Ông nội ông yên tâm, tuyệt đối sẽ không có lần sau!”
Chú ý tới vết ứ máu trên trán Tống Vãn Huỳnh, Văn lão tiên sinh mày hơi nhíu, “Trán của cháu…… sao lại thế này?”
Tống Vãn Huỳnh sờ sờ cái trán sưng to, hít hà một hơi, “Có thể là vừa rồi đập vào bàn.”
“Sao lại không cẩn thận như vậy, về sau chú ý chút, không thể lại lỗ mãng hấp tấp, nhanh đi bôi thuốc.”
“Vậy cháu đi trước.” Nhìn Minh Vi trầm mặc đứng bên cạnh, Tống Vãn Huỳnh che cái trán rời đi.
Đợi Tống Vãn Huỳnh rời đi, Văn lão tiên sinh bình tĩnh nhìn người công nhân bên cạnh, “Đi ra ngoài trước đi.”
Công nhân nhà ấm trồng hoa giật mình sợ hãi nhanh chóng ra ngoài.
Trong nhà ấm trồng hoa chỉ còn hai người Văn lão tiên sinh cùng Minh Vi.
Người thông minh không cần nhiều lời, chỉ một ánh mắt liền minh bạch chuyện đối phương muốn nói.
“Hôm nay đứa nhỏ này có điểm khác thường, phát sinh chuyện gì?”
Minh Vi lắc đầu, “Cháu cũng không rõ lắm, kêu cháu lại đây liền đem hoa quỳnh nhét vào tay cháu, nói là chúc cháu sinh nhật vui vẻ, ngay cả sinh nhật của cháu là khi nào cũng không nhớ rõ, lại còn chúc cháu sinh nhật vui vẻ. Còn ông thì sao ạ? Sao ông lại đến đây?”
“Này còn không phải đặc biệt dẫn ông lại đây chính mắt nhìn thấy cháu hái hoa quỳnh mà ông thích nhất?”
Hai người đối diện nhau mỉm cười.
Minh Vi đem hoa quỳnh trong tay đưa tới.
Văn lão tiên sinh nhìn hoa quỳnh hơi hơi xuất thần.
Cây hoa quỳnh này thật ra rất có lai lịch.
Năm đó Văn lão tiên sinh chỉ là một tiểu tử nghèo ở viện phúc lợi, lại nhất kiến chung tình với thiên kim nhà giàu từ nhỏ không lo ăn mặc.
Tiểu tử nghèo vừa không muốn cho đại tiểu thư chịu khổ, vừa không muốn bị người ta nói hắn leo lên quyền quý, nên cũng không đâm thủng tầng giấy cửa sổ mỏng manh giữa hai người.
Cuối cùng đại tiểu thư cũng không nhịn được mà tặng bồn hoa quỳnh này cho ông và nói chờ hoa quỳnh nở thì hãy đến cưới bà.
Tiểu tử nghèo ngày đêm che chở, nhưng ai biết bồn hoa quỳnh không chỉ không nở hoa mà còn suýt nữa bị nuôi chết.
Đại tiểu thư vô cùng tức giận, sau đó mặc váy cưới gả cho ông.
Có thể nói cây hoa quỳnh này đối với Văn lão tiên sinh có ý nghĩa vô cùng phi phàm.