Tống Vãn Huỳnh biết rằng mỗi quyết định mà Văn Nghiên đưa ra đều được suy nghĩ kỹ lưỡng, không dễ dàng thay đổi.
Kể từ khi đã gửi thư từ chức đến hộp thư của mỗi thành viên hội đồng quản trị thì không có lý do gì để thu hồi.
Cô đứng bên cạnh Văn Nghiên, quay sang nói với Tống Chính Huy: "Bố, người ngoài không biết nhưng bố và Văn Nghiên đã làm việc cùng nhau lâu như vậy mà vẫn không hiểu anh ấy sao? Nếu đã quyết định rồi thì bố khuyên anh ấy cũng không có tác dụng đâu."
Tống Chính Huy nào không hiểu điều này, Văn Nghiên có tài có đức, trẻ tuổi đã thành công, chỉ là ông không hiểu là trong một gia đình lớn như vậy, một công ty lớn như vậy lại không thể chứa nổi một Văn Nghiên?
"Bố, bố nghĩ xem," Tống Vãn Huỳnh nhìn ra nỗi lo của Tống Chính Huy, bước tới vỗ tay ông, kéo ông sang một bên rồi thấp giọng nói: "Bố biết Văn Việt trước đây xuất sắc như thế nào rồi phải không? Văn Nghiên cũng vậy, bố cũng biết hiện tại Văn Thị là do Văn Nghiên làm chủ, vậy Văn Việt quay lại công ty, vị trí đó cuối cùng là Văn Nghiên xuống hay là Văn Việt lên? Dù làm thế nào đều không ổn, huống hồ bố cũng biết, ông nội luôn đánh giá cao Văn Việt, luôn mong Văn Việt khỏe lại để quay lại công ty làm việc, con nói thật với bố, ông nội phải nhập viện là vì chuyện Văn Việt không muốn quay lại công ty làm việc nên bị tức giận, mặc dù là hai anh em nhưng anh em ruột vẫn phải phân rõ ràng, nếu không giải quyết tốt thì hai anh em sẽ thành kẻ thù."
Tống Chính Huy nhíu mày nhìn sang Văn Nghiên, "Văn Nghiên từ chức chẳng phải là nhượng bộ sao?"
Nếu không muốn làm khó mình thì Văn Nghiên phải lật bàn, nói rõ ràng với ông nội rằng vị trí đó là của anh, không ai có thể cướp đi, nhưng làm vậy sẽ dẫn đến con đường chết trong tiểu thuyết.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play