“Cà phê,” Văn Việt ngồi xuống ghế sofa mệt mỏi xoa xoa trán, “Tối qua cả đêm không ngủ được, buồn ngủ muốn chết.”
Văn Nghiên pha cho anh một tách cà phê rồi mang ra.
Văn Việt uống hai ngụm, gật đầu, “Không tệ.”
“Anh tìm em có chuyện gì?”
“Cậu chắc phải hiểu rõ tôi tìm cậu vì chuyện gì,” Văn Việt đặt tách cà phê xuống, nhìn Văn Nghiên, “Trước đây ở bệnh viện tôi chỉ là nói chuyện qua loa với cậu, hôm nay tôi nói thật với cậu, tôi không có ý định quay lại Văn thị, cậu không cần vội vàng nói gì, nghe tôi nói trước, đừng để ý đến ông nội nghĩ gì, tôi sẽ giải quyết, dạo trước tôi đã đầu tư vào một công ty, Trung Việt, cậu chắc đã nghe qua.”
“Những gì tôi nói trước đây đều là thật lòng, mấy năm qua dưới sự quản lý của cậu, Văn thị làm rất tốt, nếu đổi lại tôi ở vị trí của cậu chưa chắc tôi làm tốt hơn được, nên cậu hoàn toàn không cần phải vì lời ông nội mà rời công ty.”
Văn Nghiên không trả lời trực tiếp mà nhìn xuống đôi chân đã hồi phục của Văn Việt, “Anh, anh có thể kể cho em cảm nhận về vết thương ở chân của anh mấy năm qua không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT