Thật ra cũng không phải không có cảm giác gì.
Thời điểm Chung lão ghim châm tựa hồ có cảm giác được một tia đau đớn, nhưng cơn đau đó chỉ thoáng qua, phảng phất chỉ là ảo giác của anh.
Cũng không thể khẳng định đó có phải ảo giác hay không thì cần gì phải nói ra nữa.
Ngoài phòng bỗng truyền đến tiếng ồn ào.
Thanh âm bi phẫn đan xen của Tống Vãn Huỳnh trong phòng khách truyền rõ ràng đến lỗ tai của hai người.
“Con…… Con không có thai! Lúc trước vì gả cho Văn Nghiên mới nói bản thân mang thai, con biết chuyện này là con sai, con cũng biết Văn Nghiên anh ấy không thích con, tất cả mọi chuyện đều là con một bên tình nguyện! Là con tự làm tự chịu tự mình chuốc lấy cực khổ! Con đã sai quá nhiều, không mong cầu mọi ngươi có thể tha thứ cho con, ngày mai, ngày mai con sẽ đi tìm luật sư, con sẽ chuẩn bị giấy thỏa thuận ly hôn, ly hôn với Văn Nghiên!”
Toàn bộ quá trình từ lúc xuống lầu đến lúc quỳ gối khóc lóc, đều vô cùng liền mạch lưu loát.
Tống Vãn Huỳnh khóc đến gọi là tình ý chân thành, tâm như đao cắt.
Sao lại không phải đao cắt chứ?
Cô vốn dĩ là một người làm công bình thường có thể sung sướng mà lười biếng đi làm, hiện tại lại vì một tên cẩu nam nhân mà mất hết mặt mũi!
Cô tình nguyện hiện tại bản thân đang ngồi trong phòng hội nghị nghe báo cáo dài dòng nhàm chán của ông chủ còn hơn việc phải liếc mắt nhìn tên khốn Văn Nghiên đó một cái!
Vốn dĩ mọi người còn đang chìm trong lo lắng cho bệnh tình của Văn Việt thì sau những tiếng khóc nức nở của Tống Vãn Huỳnh, tất cả đều im lặng.
Vẫn là Văn phu nhân tỉnh táo lại đầu tiên, bà vô cùng khiếp sợ mà kéo Tống Vãn Huỳnh đang ngồi quỳ trên mặt đất lên, vẻ mặt khó có thể tin, “Vãn Huỳnh, con vừa nói cái gì?”
Tống Vãn Huỳnh vừa khóc vừa không nhịn được khụt khịt, “Con…… Con nói con không có thai, lúc trước vì gả cho Văn Nghiên mới nói dối bản thân mang thai.”
Ánh mắt Văn phu nhân dừng trên bụng nhỏ của cô, lẩm bẩm nói: “Khó trách bụng con nhìn nhỏ như vậy, bốn tháng, một chút thịt cũng không có, thì ra là không có thai, mẹ còn tưởng rằng con bị bệnh, còn tốt còn tốt, không phải bị bệnh……”
Tựa hồ ý thức được chính mình vừa nói sai điều gì, Văn phu nhân xấu hổ nói tiếp: “Ý của mẹ là, mang thai giả còn hơn là bị bệnh.”
Không ai nói chuyện.
Không tính đến thiên vị, chuyện này hoàn toàn là Tống Vãn Huỳnh sai, Văn phu nhân nhìn về phía Văn lão tiên sinh vẫn luôn trầm mặc, “Ba, con biết chuyện này xác thật là Vãn Huỳnh không đúng, nhưng con bé vẫn chỉ là đứa trẻ, tuổi còn nhỏ, làm việc không đúng mực khó tránh khỏi……”
“Đứa trẻ ba tuổi hai trăm năm mươi tháng.”
Tiếng nói trào phúng truyền đến, Tống Vãn Huỳnh quay đầu nhìn lại.
Văn Việt ngồi trên xe lăn đang được Minh Vi đẩy đến phòng khách.
Ngồi xe lăn ba năm, tàn tật ba năm, tính cách của Văn Việt không thể nói là tốt lắm. Là nam chính trong tiểu thuyết, anh có thể lý trí nhìn thấu sự giả tạo và âm mưu của Tống Vãn Huỳnh, đối với Tống Vãn Huỳnh luôn là thái độ rõ ràng, chưa bao giờ có sắc mặt tốt, một lòng muốn đem cô đuổi ra khỏi Văn gia.
Sở dĩ sau này “Tống Vãn Huỳnh” phải vào tù và chịu mức án nặng nề, trong đó cũng có bút tích của Văn Việt.
Văn phu nhân liếc nhìn đứa con trai lớn ngồi trên xe lăn với vẻ trách móc nói, “Ý của mẹ là đứa nhỏ này không có ý xấu, chính là quá thích Văn Nghiên, cô bé mới biết yêu lần đầu, tuổi trẻ khí thịnh chui rúc vào sừng trâu làm ra chuyện cực đoan thì về mặt tình cảm vẫn có thể tha thứ.”
Văn Việt nhàn nhạt nói: “Mẹ, con nhắc nhở mẹ một câu, bị lừa hôn chính là Văn Nghiên, mẹ đây là thay mặt Văn Nghiên tha thứ cho cô ta sao?”
Lời này nói ra khiến Văn phu nhân á khẩu không trả lời được.
Mắt thấy bầu không khí dần dần xấu hổ, Tống Vãn Huỳnh đúng lúc khóc lóc lên tiếng, “Mẹ, mẹ không cần thay con nói chuyện, sai chính là sai, làm sai thì phải tiếp nhận trừng phạt, mẹ cùng ông nội đối tốt với con như vậy, con lại mặt dày vô sỉ mà lừa hôn, con thực xin lỗi Văn Nghiên, con không xứng làm vợ của anh ấy, càng không xứng làm con dâu của mẹ! Con không có mặt mũi ở lại Văn gia nữa, dì, dì yên tâm, con sẽ mau chóng thương lượng chuyện ly hôn với Văn Nghiên, con…… con hôm nay sẽ dọn ra ngoài!”
“Nói bậy gì đó! Vãn Huỳnh! Vãn Huỳnh!”
Tống Vãn Huỳnh thoát khỏi tay của Văn phu nhân, khóc lóc chạy lên lầu.
Đại vai ác gây chuyện muốn tìm chết thì liên quan gì đến một người vô tội như cô!
Hôm nay cô nhất định phải cắt đứt mọi quan hệ với đại vai ác, rời khỏi nhà họ Văn, cô có tay có chân, còn có thể chết đói trong xã hội phồn vinh hưng thịnh này chắc!
Cuộc sống tốt đẹp đang chờ phía trước.
Khuôn mặt của Văn Nghiên đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Tống Vãn Huỳnh vừa bước lên bậc thang cuối cùng của tầng ba, mắt thấy bản thân sắp đâm đầu vào lồng ngực của Văn Nghiên, động tác cơ thể của cô còn nhanh hơn cả phản ứng của đại não, sắc mặt hoảng sợ như nhìn thấy ma, đôi chân giữa không trung đột nhiên xoay về một hướng, cơ thể xoay 90 độ cố gắng tránh né vị ôn thần này.
Trong khoảnh khắc nhìn như rất khó có thể tránh né vừa nãy, Tống Vãn Huỳnh thế nhưng tựa như bị kiện tướng thể thao nhập vào người, nghiêng cơ thể dựa vào tường một cách vững vàng, chỉ cách Văn Nghiên đúng một bậc thang.
Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đụng trúng rồi.
Cô nhìn Văn Nghiên đang đứng chắn trước mặt mình, tiếng khóc đầy nghẹn ngào “Chuyện lừa hôn tôi đã thẳng thắn với mọi người rồi, tôi biết anh chán ghét tôi, hôm nay tôi sẽ dọn ra ngoài, chuyện ly hôn anh tới xử lý so với tôi sẽ càng chuyên nghiệp hơn, anh yên tâm, tôi không phải loại người mặt dày vô sỉ, không phải của tôi thì tôi không cần, anh báo luật sư chuẩn bị giấy thỏa thuận ly hôn, tôi nhất định sẽ phối hợp, sẽ không lại quấn lấy anh không bỏ.”
Trong tầm mắt từ trên cao nhìn xuống của Văn Nghiên, đáy mắt Tống Vãn Huỳnh còn đang rưng rưng, nói đến chém đinh chặt sắt, toàn thân tràn ngập sự kháng cự với anh.
“Tống Vãn Huỳnh, cô……”
“Tôi không cùng anh chơi trò dục cự còn nghênh!”
“Tôi……”
“Tôi thật sự hạ quyết tâm muốn ly hôn với anh!”
“……”
“Từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi, không còn quan hệ gì nữa!”
Quan trọng là khí thế!
Khí thế đủ mới không dễ dàng bị người khác bắt nạt.
Tống Vãn Huỳnh tức giận nhấc chân lên, giây tiếp theo dưới chân vừa trượt, cả người mất đi cân bằng ngã về phía sau, thời điểm sắp ngã xuống cầu thang thì dục vọng sống mãnh liệt khiến cô hoảng loạn duỗi tay chộp về phía trước, ngay lúc cô sắp bắt được góc áo của Văn Nghiên thì trơ mắt nhìn anh ta nghiêng người 90 độ, miếng vải tuột khỏi tay cô.
Tống Vãn Huỳnh kinh hoảng thất thố khua tay giữa không trung nhưng không nắm được gì.
“Cứu cứu cứu cứu cứu cứu…… Cứu!”