Người phụ nữ lười nhác ngồi thả người trên ghế, tư thế chẳng ra dáng đoan trang chút nào. Khuỷu tay cô đặt lên tay vịn, phần thân trên hơi nghiêng về phía trước, dáng ngồi ấy lười biếng mà lại lộ ra nét mềm mại, uốn lượn một cách tự nhiên, vô tình tạo nên đường cong vừa quyến rũ vừa mê hoặc.

Trong đầu Tông Diễn chợt lóe lên câu cảm thán đầy ẩn ý của Đỗ Cảnh Minh hôm trước.

Phong Yểu, đầy đặn, yểu điệu, thon thả…

…Dừng lại!

Cái tên khốn Đỗ Cảnh Minh không đứng đắng kia, trong đầu toàn mấy thứ nhảm nhí không đứng đắn!

Tông Diễn lập tức dằn lại suy nghĩ, ép bản thân quay về chuyện chính. Lúc nãy cô vừa nói gì… anh không… không biết cái gì cơ?

…Dao động?

“Chưa từng nghe qua!” Thứ chưa từng nghe thấy, chắc chắn không phải thứ gì tử tế, Tông Diễn cười lạnh đầy khinh thường, “Chẳng phải cô cũng không biết sao?”

Phong Yểu nhún vai: “Tôi chỉ là một trợ lý lương 200 tệ một ngày, không biết mấy kỹ năng cao cấp như ‘đọc nhanh bằng sóng giao động lượng tử’ cũng là chuyện thường thôi. Nhưng mà tôi nghĩ…”

Cô kéo dài giọng, cuối câu còn cố ý nâng tông, sóng mắt lấp lánh, môi khẽ nhếch như cười mà không.

Cô nghĩ gì? Cô nghĩ gì chứ ——

“Ai nói tôi không biết?” Tông Diễn bị ánh mắt cô nhìn đến mất kiên nhẫn, buột miệng phản bác, “Ngay cả việc đơn giản như vậy mà còn không biết, tôi thực sự nghi ngờ cô làm cách nào xin được công việc này.”

Vừa dứt lời, anh chợt khựng lại.

Như thể vừa thoát khỏi một làn sương mù mê hoặc, lý trí dần quay trở lại. Tông Diễn ngả người tựa lưng vào sau, ánh mắt lạnh đi vài phần khi nhìn cô.

“Ai phái cô đến?”

Câu hỏi này anh đã hỏi từ hôm qua. Cô đừng tưởng cứ giả ngây giả ngô là qua mặt được anh.

Ánh mắt anh lạnh lẽo, nhìn thẳng vào cô, ép hỏi: “Trả lời tôi.”

…Lại bắt đầu nữa rồi.

Thấy anh cứ bám riết không buông, rõ ràng không có ý định bỏ qua khi chưa moi được câu trả lời, Phong Yểu thản nhiên đáp: "Mẹ tôi."

Sắc mặt Tông Diễn lạnh hẳn đi: "Cô thấy mình hài hước lắm à?"

"Tôi chưa từng nghĩ vậy." Phong Yểu thừa nhận bản thân chẳng có bao nhiêu năng khiếu chọc cười người khác, nhưng chọc người khác nổi giận thì đúng là rất có năng khiếu —— ví dụ sống sờ sờ ngay trước mắt đây còn gì.

Cô rõ ràng đang cố tình vòng vo. Tông Diễn chợt nhớ đến hôm đó ở Khánh Đại, khi tình cờ nghe được vài lời đồn thổi, nói cô được một ông già giàu có bao nuôi, thỉnh thoảng còn được siêu xe đến tận cổng trường đón về...

Loại phụ nữ như vậy, trong miệng làm gì có câu nào thật lòng. Rõ ràng cô rất biết cách ứng phó với đàn ông, thủ đoạn cũng không phải dạng vừa. Ngay cả anh… chẳng phải suýt nữa cũng bị cô mê hoặc chỉ trong chớp mắt đó sao.

Nghĩ đến người đứng sau cô, đối với “lá bài” như cô lại có thể đặt lòng tin mười phần như thế.

Anh vốn nên mở miệng bảo cô này lập tức cút đi, chẳng qua chỉ là một câu nói mà thôi. Ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu, đã lập tức bị một suy tính thú vị hơn thay thế——

Sao không để cô ta ở lại, xem cô còn phát huy thủ đoạn gì?

Anh thật sự muốn nhìn xem, rốt cuộc cô có bao nhiêu chiêu trò. Lại càng muốn tận mắt chứng kiến cảnh khi cô dốc hết toàn bộ “thủ đoạn” mà vẫn phát hiện anh chẳng trúng chiêu nào, bộ dạng xấu hổ vì bất lực, trong mắt anh, chẳng khác gì một gã hề trong gánh xiếc...

Đến lúc đó, biểu cảm của cô sẽ thú vị đến mức nào?

Còn chuyện sau lưng cô là Tông Ngọc Sơn hay Tông Khánh Sơn, hoặc là bất kỳ ai trong nhà họ Tông, anh chẳng để tâm. Giữa chốn núi non buồn tẻ này, được bọn họ “quan tâm” như thế, ít nhất cũng coi như mang đến cho anh chút trò vui giết thời gian.

“Làm sao lại như thế được?” Ý đã quyết, khí thế áp bức quanh người Tông Diễn liền thu lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười hứng thú, cất giọng thản nhiên: “Trợ lý Phong lần này đùa cũng không tệ, khá thú vị đấy.”

Phong Yểu: “……Cảm ơn?”

Đúng là lòng người như đáy biển. Vừa rồi còn lạnh lùng đến mức như sắp lật bàn đuổi cô ra ngoài, chớp mắt đã mỉm cười...

Anh vốn đã sở hữu gương mặt cuốn hút mê người, khóe môi khẽ cong lên liền lộ ra vài phần tà mị, pha lẫn vẻ nguy hiểm, dễ khiến người ta lầm tưởng.

Hỉ nộ vô thường, quả nhiên kẻ có tiền thường có tính cách vặn vẹo. Biết đâu chừng còn có những sở thích biến thái mà không ai biết. Tốt nhất vẫn nên tránh xa loại người này một chút, khỏi chuốc phiền toái, giữ an toàn.

“Thiếu gia không có chỉ thị gì thêm, vậy tôi xin phép tiếp tục nghiêm túc làm việc.”

Rất biết diễn trò. Nhưng thời gian còn dài, cô cứ diễn, còn anh thì cứ xem. Dù sao anh cũng chẳng gấp.

“Đây còn mấy bản đề án, cô sắp xếp lại mấy ý kiến tôi đã phê qua, rồi gửi đi.”

Xem trò là một chuyện, nhưng đã nhận lương của anh thì công việc phải làm đủ, không được lơ là. Đó gọi là tận dụng đúng chỗ.

“Vâng, thiếu gia.” Phong Yểu gật đầu đáp.

Anh không nhắc đến chuyện phải nộp báo cáo trong nửa tiếng nữa, thì cô cũng chẳng ngu gì mà tự mình nhắc lại. Dù sao qua được cửa này là ổn rồi.

....

Tựa như một lãnh chúa đi tuần lãnh địa, Tông thiếu gia thong thả dạo quanh thư phòng một vòng, sau đó ngồi xe lăn rời đi.

Theo quy định trong hợp đồng, thời gian làm việc là từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều. Phong Yểu nghiêm túc tuân thủ đúng bổn phận, đến đúng giờ, làm việc không nhanh không chậm, tan ca cũng đúng 5 giờ, không ở lại thêm lấy một giây.

Việc thì làm không bao giờ hết, nhưng giờ làm thì có giới hạn.

Cả buổi bận rộn, giờ bụng đã réo. Phong Yểu rời khỏi thư phòng, xuống lầu tìm gì đó lót dạ.

Thân là một trợ lý nhỏ, lại còn là nhân viên thời vụ, phần việc cô xử lý đều là các công văn vụn vặt. Thế nhưng, từ lúc gặp Tông Diễn, vị thiếu gia ẩn cư nơi núi sâu kia, cô mới nhận ra người này không hề là loại thiếu gia ăn chơi vô dụng, chỉ biết sống dựa vào gia thế. Dưới tay anh, bản đồ thương nghiệp trải rộng khắp nhiều ngành nghề, quy mô phát triển đến mức khiến người ta không thể coi thường.

Cũng chính nhờ mấy văn kiện thừa lại kia, Phong Yểu mới chợt nhận ra,  “Tông” trong Tông Diễn... thì ra là vị “Tông” kia ——

Người được vẽ thành bức chân dung treo giữa hội trường trường học, người thường xuyên được các nữ sinh bàn tán ngưỡng mộ khí chất nho nhã cao quý, tiếc nuối kiểu “chàng sinh ta chưa sinh, ta sinh chàng đã quy thiên”. Tên của người đó còn được khảm vàng lấp lánh bên ngoài cổng toà nhà chính, chính là ngài Tông Xương Mậu kia!

Tính ra tuổi tác, Tông Diễn chắc là đời cháu, hoặc thậm chí là chắt của ông ấy?

Tiền Phú Quý: [Ôi trời! Người nhà họ Tông á? Mà còn sống???]

Yêu Yêu Linh Bất Linh: [Mặc dù đang ngồi xe lăn không tính là đi đứng linh hoạt gì, nhưng rõ ràng vẫn còn thở.]

Bất chấp sự khác biệt về mạng lưới, lệch cả múi giờ, nhưng Tiền Xu vẫn có thể cảm nhận được ngọn lửa tin tức đang bùng lên.

Tiền Phú Quý: [Cậu mà muốn tám chuyện này thì tớ tuyệt đối không biết mệt đâu nha! Nhà họ Tông ấy à, chính là cái gia tộc ngựa giống nuôi sống không biết bao nhiêu paparazi và báo lá cải đó! Chỉ riêng ông cụ Tông Xương Mậu thôi, cái thời đại đó mà, cậu hiểu rồi đấy – vợ lớn vợ bé đầy nhà, nghe nói con cháu đông tới mức chính ông ấy cũng không nhớ nổi. Có lời đồn, một hôm ông ấy đi ngang hậu viện gặp một đứa nhỏ, đứa bé ngoan ngoãn chào ‘Ba’, ông cụ cũng gật đầu theo bản năng, xong mới hỏi lại: ‘Mẹ con là ai thế?’]

Tiền Phú Quý: [Mẹ con họ gì.gif]

Phong Yểu: […Cụ ông trên tàu điện ngầm nhìn điện thoại.jpg][1]

[1] là một meme phổ biến trong văn hóa mạng Trung Quốc, thường được dùng để biểu đạt tâm trạng ngơ ngác, cạn lời, không biết nói gì.

Bỗng một giọng nói vang lên bên cạnh: “Ơ, Phong tiểu thư, sao cô lại ở đây?”

Phong Yểu ngẩng đầu, thấy thím Chu đang từ trên cầu thang bước xuống, tay bưng một khay đồ. Cô mỉm cười lễ phép chào: “Chào thím Chu. Cháu vừa tan ca ạ.”

“Sớm vậy sao?” Thím Chu có vẻ ngạc nhiên.

Ngày hè dài, 5 giờ chiều mà mặt trời còn đang chói chang, ăn tối có vẻ còn hơi sớm. Chẳng lẽ chú Minh vẫn chưa bắt đầu nấu ăn?

“Vâng ạ.” Phong Yểu đợi thím đến gần, liếc thấy trên khay đặt mấy chiếc đĩa nhỏ xinh, cùng một ly cà phê rỗng. Đĩa điểm tâm phần lớn đã thiếu một hai miếng, chỉ có bánh bạch ngọc đặt trong khay tre hình chữ nhật kia là vẫn còn nguyên, chưa đụng đến.

Ngày đầu đi làm, không phải nên tích cực một chút sao? Vậy mà lại tan làm sớm thế này?

“Thiếu gia vừa dùng xong trà chiều, giờ vẫn đang bận.” Thím Chu khéo léo nhắc nhở, hàm ý rõ ràng, ngày còn dài, ông chủ còn đang vùi đầu làm việc, cô đã rảnh rang tan ca, là định làm trò gì.

Đáng tiếc, Phong Yểu hoàn toàn không hiểu rõ lời ám chỉ, cô chỉ nghe được một ý: Có trà chiều!

Vậy sao cô lại không có phần? Là vì cô không xứng à?

“Những món điểm tâm này đều do thím Chu làm sao? Đẹp quá.” Phong Yểu chủ động đón lấy khay, cùng thím Chu đi vào bếp. Trong lòng cô đã âm thầm tính toán, lát nữa nhất định phải hỏi chú Minh về việc chuẩn bị trà chiều sau này.

Biệt thự rộng rãi sáng sủa, sàn đá cẩm thạch sáng bóng đến mức có thể soi gương được, phản chiếu ánh sáng từ chiếc đèn chùm pha lê lớn trên trần. Hai người đi ngang qua phòng khách rộng như sảnh triển lãm và hành lang dài tít tắp, cuối cùng mới tới được gian bếp phía sau.

“Đúng vậy, thiếu gia chỉ ăn đồ tôi nấu thôi.” Thím Chu không giấu được vẻ tự hào, nhưng lại không nhịn được than nhẹ một câu: “Cậu ấy kén ăn lắm. Cô xem cái bánh bạch ngọc này đi, tôi phải thử đi thử lại biết bao nhiêu lần mới làm ra được đẹp mắt như vậy. Ấy thế mà chỉ vì trên vỏ bánh có dính một lớp bột nếp, cậu ấy chẳng thèm động vào.”

Quy trình làm bánh bạch ngọc làm rất công phu, muốn ra được vẻ ngoài mịn màng, tinh xảo thì càng phải tỉ mỉ từng chút một. Phong Yểu đặt khay lên bàn, cảm thán: “Thiếu gia thật sự là quá khó chiều rồi.”

“Phong tiểu thư muốn nếm thử không?” Thím Chu hỏi.

Phong Yểu hơi ngập ngừng.

Dù gì cũng là Tông đại thiếu gia, chắc không đến mức có thói xấu khạc nhổ vào đồ ăn mình không ăn chứ?

Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng kia, chắc không phải người làm mấy chuyện mất vệ sinh như vậy đâu. Cô cảm ơn thím Chu, rồi lau tay sạch sẽ, rồi nhón một miếng bạch ngọc nhỏ xinh bỏ vào miệng.

Lớp vỏ mỏng mềm, dẻo dẻo, vị béo mát của kem tươi hòa quyện, lớp bánh mềm như mây tan trong miệng, lớp nhân phong phú làm nổi bật hương thơm của nguyên liệu, vị mát lạnh lan từ đầu lưỡi xuống tận dạ dày…

Thật hạnh phúc.

“Cả đời này chắc không có cái bánh bạch ngọc nào ngon hơn cái này đâu.” Phong Yểu nói với vẻ trịnh trọng: “Thím Chu, thím đúng là thần đấy.”

Thím Chu cười rạng rỡ như hoa nở: “Không dám không dám, tôi cũng chỉ làm theo công thức mà thôi…”

“Cháu dám cá là người viết ra công thức cũng chưa chắc làm ngon bằng thím.” Bánh bạch ngọc trắng noãn mềm mại, Phong Yểu tranh thủ chụp hình gửi cho Tiền Xu – cô bạn thân đang ăn kiêng sống bằng rau củ, bạn tốt là để làm khổ nhau mà. Rồi cô ung dung ăn nốt bốn cái còn lại trong một hơi.

Ăn sạch đồ ăn là lời khẳng định lớn nhất của người nấu ăn, thím Chu đã cười tít cả mắt: “Cô thích thì lần sau tôi dạy cô làm nhé!”

Phong Yểu: “……”

Bản thân cô thế nào, cô tự biết. So với học cách làm bánh, cô đang có một ý tưởng táo bạo hơn.

Ngoài cửa sổ, những tàu chuối xanh lay nhẹ trong gió, ve sầu kêu râm ran. Phong Yểu rót trà, giả vờ nói chuyện vu vơ: “Thím Chu làm ở đây lâu chưa ạ?”

“Ở đây à?” Thím Chu hơi sững lại, rồi nói, “Thật ra thì… không lâu lắm…”

Phong Yểu trong lòng mừng rỡ. “Không làm lâu” mới tốt, không làm bao lâu, càng dễ “đào người”.

Lúc trước cô chọn ở ký túc xá chẳng qua vì lười dọn dẹp nhà, càng lười tự nấu cơm. Nhưng mà nếu có thể kéo được thím Chu về, giao toàn bộ việc bếp núc với quản lý nhà cửa cho thím… thì chẳng phải cuộc sống độc thân của cô sẽ trở nên mỹ mãn hay sao?

“Tôi theo thiếu gia chuyển đến đây.” Thím Chu không biết Phong Yểu đang tính kế trong bụng, chỉ nhẹ nhàng nói, giọng có phần buồn bã, “Tôi chăm cậu ấy từ lúc mới sinh ra. Thiếu gia đi đâu, tôi đi đó. Aiz, nếu không có tai nạn xe năm đó thì…”

“—— Hai người đang nói chuyện gì thế?”

Phong Yểu còn đang bàng hoàng với câu “Tôi chăm cậu ấy từ lúc mới sinh”, thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng trầm thấp. Cô quay đầu lại, liền bắt gặp một đôi mắt như phủ mây đen, trong ánh nhìn mang rõ ý không vui, đến mức gần như tóe lửa.

“Trợ lý Phong, ai cho cô bỏ việc giữa chừng, chạy đi uống trà tám chuyện?”

Thấy chưa, đã bảo cô đừng tan làm sớm quá rồi mà! Nhìn đi, thiếu gia tự mình bắt quả tang đấy! Thím Chu quay đầu nhìn Phong Yểu bằng ánh mắt… đồng cảm sâu sắc.

Tội nghiệp cô bé, có khi nào bị đuổi việc ngay tại chỗ không đây?

Kế hoạch “đào người” còn chưa kịp nảy mầm đã bị bóp chết từ trong trứng. Giấc mơ về một cuộc sống độc thân tự tại, có người lo cơm nước quản lý nhà cửa, vỡ tan như bong bóng xà phòng.

Phong Yểu chẳng còn tâm trạng, cô đứng dậy, giơ luôn điện thoại về phía gương mặt điển trai của Tông Diễn: “Thiếu gia, tôi tan làm lúc 5 giờ. Hiện tại đã là 5 giờ 47 phút.”

Lúc tắt máy tính đúng 5 giờ, hình như cô thấy hộp thư nhảy lên một thông báo email mới, chỉ lướt qua chưa kịp đọc thì máy đã tắt. Cô tan làm rồi, dĩ nhiên sẽ không mở lại máy để xem tiếp.

Tông Diễn còn chưa kịp mở miệng, thì điện thoại của Phong Yểu rung nhẹ một cái.

Màn hình nhảy ra một tin nhắn mới.

Tiền Phú Quý: [Ầy, cũng chẳng có gì đặc biệt, không bằng ngực cậu. Trắng  mềm, đàn hồi hơn (ˉ﹃ˉ)]

__________

~Zann có lời muốn nói: Nếu bạn thấy những emoji cảm xúc được chèn vào như này: °△° hay :), vân vân. Đó là nguyên văn tác giả chèn vào. Mình hoàn toàn không cố tình thêm vào gì cả nhé.

Ngoài ra với những từ nhạy cảm, tác giả toàn X để lách luật, vì vậy Zann cũng giữ nguyên văn của tác giả luôn nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play