—— Ai mà chẳng muốn mơ đẹp như thế!
Phong Yểu nhìn thấy Tông Diễn không chút phong độ mà xé nát bản hợp đồng, sau đó ngay tại chỗ gọi điện cho người đại diện bên A là thư ký Vương Nguyên Hóa, đem người ra mắng cho một trận máu chó đầy đầu, rồi tức giận ném mạnh điện thoại xuống bàn. Đôi mắt đen lạnh lẽo nheo lại, ánh nhìn sắc như băng đá từ trên xuống dưới dò xét cô.
“Cô muốn ở lại?”
Ờ thì… thật ra là không. Ai lại muốn đi làm thuê chứ? Không phải đều do cuộc sống ép đến đường cùng, không còn lựa chọn nào tốt hơn sao.
Phong Yểu nói: “Hoặc anh có thể trả cho tôi hai tháng lương, tôi lập tức rời đi.”
Tông Diễn cười khẩy, nụ cười chứa đầy khinh miệt không che giấu: Đúng là phụ nữ lòng tham không đáy, còn muốn không làm gì mà đòi tiền?
“Sáng mai 8 giờ đến đúng giờ, nội dung công việc sẽ được gửi vào email của cô.” Giọng anh lạnh như băng, “Tốt nhất cô nên có đủ năng lực đảm nhiệm, nếu không…”
Nếu không, anh sẽ có lý do chính đáng để đuổi cô ra khỏi đây. Phong Yểu gật đầu, “Tôi hiểu rồi.”
“Hiểu thì cút ra ngoài!”
Ừm, thái độ thật đúng là tệ không chịu được.
Rất rõ ràng, tuy cô có thể ở lại, nhưng cũng đã thành công đắc tội với ông chủ mới ngay từ ngày đầu nhận việc. Mấy chiêu kiểu “ông chủ muốn ăn tôi lật bàn”, “ông chủ muốn tăng ca tôi về trước” còn chẳng là gì so với pha chơi lớn của cô hôm nay.
Nhưng cũng chẳng sao cả, dù gì mục đích cũng đã đạt được. Phong Yểu cũng không phải kiểu người chấp nhặt, tỏ ra rộng lượng: “Được thôi, thiếu gia.”
Cô xoay người bước ra cửa, đi tìm thím Chu để nhờ sắp xếp chỗ ở.
“...Thật sao?”
Giọng thím Chu ngạc nhiên đến mức hơi biến âm, rõ ràng không thể tin được rằng cô gái này có thể khiến thiếu gia thay đổi quyết định. Không dám hoàn toàn tin vào lời của một phía, thím Chu vẫn phải đích thân xác nhận lại với Tông Diễn.
Lúc này Tông Diễn vẫn chưa nguôi cơn giận, lại bị hỏi thêm càng bực: “Tùy tiện sắp xếp đi, dù sao cô ta cũng chẳng ở được mấy ngày đâu, rồi sẽ biết điều mà tự mình cuốn gói!”
Anh nhất định phải khiến cô gái tham lam và gian xảo đó, hối hận vì đã bước chân vào nơi này!
****
Giữa cái nóng hầm hập và sự hỗn loạn của đô thị phồn hoa, không khí như bị hun lên bởi ánh nắng gay gắt và khói bụi ngột ngạt.
Trong phòng khách nhà họ Phong, mảnh sứ vỡ trắng xoá vương vãi khắp sàn, bên tai vang lên tiếng la hét sắc lạnh của một người phụ nữ, đầy hỗn loạn và giận dữ: “Nhìn cho rõ đi, đó là sắc mặt của ba con đấy! Vì ả tiện nhân với con nghiệp chủng kia, ông ta còn chẳng cần cái nhà này nữa!”
Phong Gia Nguyệt có gương mặt trái xoan trắng trẻo, dáng vẻ mong manh yếu đuối. Cô ta nhẹ nhàng khuyên can mẹ mình, giọng nói mềm mỏng: “Mẹ, mẹ đừng giận nữa... Mẹ càng kích động, người khác càng thấy hả hê.”
Nhưng cơn giận này nào dễ tiêu. Trâu Mỹ Đình nghiến răng ken két: “Thật sự... mẹ nằm mơ cũng không ngờ được! Trước giờ nghe người ta bàn tán nhà này nhà kia đàn ông nuôi tình nhân, có con riêng bên ngoài, mẹ toàn coi như trò cười. Ai ngờ—ai ngờ…”
Phong Gia Nguyệt tránh né những mảnh sứ vỡ dưới chân, rót cho mẹ và bản thân mỗi người một chén trà nóng.
Bất kỳ ai sống suốt hai mươi mốt năm, bỗng một ngày phát hiện ra mình có một người chị cùng cha khác mẹ, lại còn lớn hơn mình một tuổi, phản ứng đầu tiên chắc chắn là không thể chấp nhận nổi.
Tuy ba mẹ cô ta không phải vợ chồng ân ái gì, nhưng trong giới thượng lưu đầy thứ bẩn thiểu, máu chó,.. gia đình cô ta vẫn được xem là hòa thuận nhất.
Ai ngờ sau lớp vỏ bọc bình yên đó, lại là một cơn bão ngầm đã âm thầm tích tụ từ lâu?
Mà khi cơn bão đã bùng nổ, càng vùng vẫy trong thất vọng và phẫn nộ, chỉ càng tạo cơ hội cho kẻ khác lợi dụng. Thay vì thế, chi bằng giữ vững lý trí, bình tĩnh đối mặt, và trước tiên, phải nắm lấy vị trí đạo đức tối cao.
“Đã có vấn đề, thì phải tìm cách giải quyết nó. Không giải quyết được một lần, thì chậm rãi giải quyết.”
Phong Gia Nguyệt bưng tách trà, điềm đạm nói tiếp: “Ba đâu có nói là không cần cái nhà này nữa. Chính cách mẹ bùng nổ cảm xúc, mới là đang đẩy ông ấy ra xa.”
“Vậy là mẹ sai à?! Mẹ gọi nó là nghiệt chủng thì có gì sai? Vốn dĩ cái thứ thấp hèn không nên tồn tại!”
Phong Gia Nguyệt chỉ muốn thở dài.
Vừa nãy Phong Quý Đồng nổi giận, ngoài chuyện Khánh Đại bị bại lộ, ông ta cầm chứng cứ đến chất vấn Trâu Mỹ Đình, hơn nữa, Trâu Mỹ Đình liên tục gọi người kia là “tiện nhân”, chẳng phải ông ta càng tức giận hơn sao?
Trong mắt đàn ông, đó là máu mủ ruột thịt, là con ruột của họ, nghe người khác chửi con mình “tiện nhân”, chẳng phải cũng đang sỉ nhục luôn chính mình sao?
“Nếu mẹ muốn ông bà nội đứng về phía mình, tốt nhất đừng nói mấy từ như thế trước mặt họ.”
Dù biết rõ Trâu Mỹ Đình hơn phân nửa chẳng thèm nghe lọt tai, Phong Gia Nguyệt vẫn không thể không nhắc nhở: “Mẹ, con chỉ bảo mẹ cho người đi gây chuyện, dựng hiện trường nhảy lầu giả thôi, hiệu quả đã đạt được là được rồi. Sao mẹ còn thuê cả thủy quân phát tán chuyện lên mạng nữa làm gì?”
Tuy tình huống không diễn ra đúng như dự liệu, khi Phong Yểu phủ nhận trước mặt bao người cũng khiến hiệu ứng bị giảm đi ít nhiều, nhưng tin đồn vốn dĩ là thứ không cần căn cứ, một khi đã dính vào thì đừng mong rửa sạch.
Vậy mà Trâu Mỹ Đình vẫn cảm thấy chưa đủ, quay đầu lại thuê thêm thủy quân, dự định phổi phồng vụ bê bối của nữ sinh Khánh Đại liên quan đến scandal tình ái…
Tại sao bà ta không nghĩ đến? Tô Nhiễm đã lăn lộn trong giới giải trí nửa đời người, chuyện thuê thủy quân dẫn dắt dư luận này chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ?
Hành động thừa thãi như vậy chỉ khiến bản thân lộ ra sơ hở, để Tô Nhiễm dễ dàng túm được chứng cứ phản đòn.
Huống hồ, Khánh Đại từ trước đến nay cực kỳ coi trọng danh dự, kiểm soát dư luận rất gắt gao, tuyệt đối không để tin tức tiêu cực bị lan rộng, không thấy hôm đó trong trường học náo loạn như vậy, mà trên mạng lại yên ắng đến lạ thường sao?
Bởi vì sau lưng Khánh Đại… chính là nhà họ Tông.
“Muốn đánh nó thì đánh thôi, hợp tình hợp lý, cần phải quan tâm đến thủ đoạn gì chứ?”
Trâu Mỹ Đình chỉ thấy con gái chỉ toàn thích chống đối mình, thực ra không đứng cùng một chiến tuyến với bà ta, “Em trai con thì sao rồi? Khi nào mới liên lạc được?”
Em trai Phong Gia Văn vừa tham gia giải đua thuyền buồm vòng quanh thế giới. Việc không có kết nối Internet trong vài tuần giữa đại dương mênh mông là điều thường tình.
Huống hồ cậu ta đang trong tuổi bồng bột, tính cách lại nóng nảy y như mẹ mình, làm nên việc thì ít, phá hoại thì nhiều. Nhưng điều đó chẳng ngăn được Trâu Mỹ Đình mỗi lần có chuyện là lập tức nghĩ đến con trai đầu tiên, coi cậu ta như chỗ dựa duy nhất.
Phong Gia Nguyệt đặt ly trà xuống, sắc mặt bình thản, làn da trắng ngần như ngọc, giọng điềm tĩnh: “Mẹ, trước đây con đã nói rồi mà, danh tiếng của người phụ nữ kia – đó vừa là lợi thế, cũng là điểm yếu chí mạng của bà ta. Chỉ cần một vụ bê bối động trời, đủ để hủy hoại bà ta hoàn toàn, khiến bà ta không bao giờ ngóc đầu lên nổi.”
Vụ Khánh Đại chỉ là màn dạo đầu. Đợi đến khi tin đồn một nữ minh tinh chen chân vào gia đình người khác, còn giấu cả con riêng bị phanh phui, rồi khui lại vụ Khánh Đại… Ai nghe xong mà chẳng gật đầu xác nhận một điều: À, mẹ thế nào, con thế ấy. Cùng một loài cả.
“Không được!” Trâu Mỹ Đình gần như phản xạ gào lên phản đối: “Chuyện này tuyệt đối không thể để bị lộ! Chỉ cần có một chút tin phong phanh, là thiên hạ ai cũng biết. Vậy chẳng phải đang giúp ả tiện nhân đó dọn đường à. Chẳng phải để cả thế giới đến cười vào mặt mẹ sao?!”
Bà ta rõ ràng hết sức bất mãn với con gái: “Con có hiểu rõ tình hình hay không? Ả đàn bà kia thì mong muốn được công khai còn không kịp, ba con cũng muốn đường đường chính chính đưa đứa con hoang kia về nhà. Con thì sao? Con cũng góp tay xúi giục?! Phong Gia Nguyệt, con có phải đang muốn nịnh nọt ba con không? Mẹ nói cho con biết, con khốn kia, chẳng khác nào mẹ nó – đều là hồ yêu tinh quyến rũ người! Nếu để nó vào cái nhà này, thì không chỉ ba con, ngay cả tất cả những gì con có, nó cũng sẽ dần dần cướp sạch!”
Phong Gia Nguyệt cụp mắt xuống, ánh nhìn tối sầm lại.
Tuy đầu óc mẹ cô ta không mấy rõ ràng, nói năng thì rối rắm lộn xộn, nhưng câu cuối cùng kia… lại đúng đến mức không thể phản bác.
Cô ta là thiên kim duy nhất của nhà họ Phong, là người thừa kế tương lai của Phong thị. Đến cả em trai ruột, cô ta còn không muốn nhường, nói chi đến một "chị gái" từ đâu đột nhiên xuất hiện. Cô ta tuyệt đối không thể để điều đó xảy ra.
****
Phòng của Phong Yểu nằm ở phía đông tầng hai, diện tích vừa phải, bài trí đơn giản mà tinh tế.
Vén rèm lên, trước mắt là dãy núi trập trùng kéo dài, ánh chiều tà lặn dần về tây, ráng đỏ phủ kín bầu trời như được dệt bằng gấm. Từng cơn gió nhẹ phả vào mặt, mang theo hương vị riêng biệt của núi rừng, mát lành, trong trẻo, khiến lòng người thư thái dễ chịu.
Đến bữa tối, Phong Yểu cũng có cơ hội làm quen với những "đồng nghiệp" trong căn biệt trang này.
Thím Chu là người phụ trách chính trong nhà, vai trò tương đương quản gia, kiêm luôn nữ đầu bếp chuyên phụ trách phục vụ thiếu gia. Ngoài thím ra, biệt thự còn có bác Lục lo chuyện mua sắm và vận chuyển, chú Minh phụ trách bếp núp, đội ngũ dọn dẹp chăm sóc trong ngoài, thợ vườn, người trồng hoa, thêm vào đó là cả nhóm bảo vệ, vệ sĩ, mấy chục con người phối hợp vận hành nơi này, tất cả chỉ để phục vụ một mình vị thiếu gia kia.
Còn vị trí trợ lý tạm thời như cô, trước đây đã thay người không biết bao nhiêu người. Không lần nào ngoại lệ, làm chưa được bao lâu là bị đuổi thẳng vì chọc giận thiếu gia.
Nhìn tình hình này thì có vẻ cũng chẳng ai dám trực tiếp đến tìm thiếu gia đòi bồi thường, cao lắm chỉ cử người đại diện đến đàm phán hộ.
À đúng rồi, rốt cuộc cô cũng biết được tên đầy đủ của thiếu gia là Tông Diễn.
Biết thêm một mẩu thông tin vô dụng nữa rồi đấy.jpg
Đêm trong núi yên tĩnh, thi thoảng có tiếng ếch kêu, côn trùng rả rích. Phong Yểu ngủ sớm, hôm sau dậy rất đúng giờ, 8 giờ sáng bước vào thư phòng.
Ánh nắng sớm xuyên qua cửa kính hắt vào, trong thư phòng vẫn chưa thấy bóng người.
Ở góc xa nhất, bên cửa sổ sát đất, là một chiếc bàn nhỏ, bên trên đặt một chiếc máy tính. Có vẻ như đó chính là vị trí làm việc của cô.
Phong Yểu kéo ghế ngồi xuống, vừa mở máy, hòm thư liền lập tức bật thông báo dồn dập.
Thư chưa đọc: 999+
… Lạc quan mà nói, chắc toàn thư tồn kho từ bao nhiêu năm trước.
Cơm thì phải ăn từng miếng, việc thì phải làm từng bước, không vội được. Dù sao làm không xong cũng đâu đến mức bị cắt cơm.
Phong Yểu không nhanh không chậm, từ từ bắt đầu xử lý từng cái một.
Công việc trợ lý, nói dễ thì đúng là không khó, chủ yếu là mấy việc lặt vặt như sắp xếp email, xử lý tài liệu. Nhưng gặp lúc “được yêu cầu” mấy chuyện kỳ quái thì lại thành phiền toái vô cùng — ví dụ như yêu cầu cô phải tra soát mấy thông tin vụn vặt nằm rải rác đâu đó trong đống tài liệu mấy trăm trang.
Y như chơi trò tìm điểm khác biệt trong game.
Phong Yểu không thích dùng ác ý để phán xét người khác. Nhưng mà…
Đây rõ ràng là cố tình.
.....
Buổi chiều, sau khi Tông Diễn cho cá chép ăn ở trong sân thì tự điều khiển xe lăn quay vào nhà, đi thẳng đến thư phòng.
Có lẽ nghe tiếng động, cô gái ngồi ở góc nhỏ khẽ ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh.
Cô có một đôi mắt rất quyến rũ, hôm trước ở Khánh Đại, anh đã chú ý rồi. Mỗi lần nhìn người ta, ánh mắt cô đều có vẻ lơ đãng mà liếc nhẹ qua, sóng mắt chao đảo như cố ý lại như không. Giống như có một bàn tay vô hình, gảy nhẹ lên dây thần kinh trong lòng người ta, nhè nhẹ, ngưa ngứa.
… Đồ ngốc, thấy anh vào mà cứ ngồi đực ra đó, không biết đứng lên chào hỏi một tiếng, mông dính vào ghế luôn rồi sao!
“Báo cáo chỉnh sửa bên khu nghỉ dương đã làm xong chưa?” Giọng Tông Diễn lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.
Phong Yểu thành thật trả lời: “Vẫn chưa.”
Cô đang tra lại, nhưng còn chưa kịp xem đến.
“Cái gì?!” Tông Diễn nheo mắt lại, giọng căng như dây đàn: “Tối qua tôi gửi cho cô rồi, đến giờ mà vẫn chưa làm xong?”
Phong Yểu gõ nhẹ bàn phím, tìm lại email tài liệu kia. Lướt mắt nhìn thời gian gửi, hơn 3 giờ sáng.
Chậc, kiểu này không hói đầu mới lạ.
“Thiếu gia, nếu anh cần gấp, tôi đề nghị sau này trong tiêu đề hoặc nội dung email ghi chú rõ, như vậy tôi có thể ưu tiên xử lý.”
Tông Diễn nhướng mày, “Cô đang dạy tôi làm việc đấy à?”
“Không dám, chỉ là một lời góp ý.”
Anh hừ lạnh, ngón tay gõ cộc cộc lên tay vịn xe lăn, “Nửa tiếng. Tôi muốn thấy bản chỉnh sửa hoàn chỉnh trong vòng nửa tiếng.”
“Tôi e là không kịp.” Phong Yểu lắc đầu, “Hơn cả trăm trang bảng biểu và tài liệu, nửa tiếng đọc còn chưa xong chứ đừng nói xử lý. Tôi đâu có biết đọc nhanh bằng sóng dao động lượng tử.”[1]
“...Đọc nhanh gì?” Tông Diễn chưa từng nghe qua.
“Sóng dao động lượng tử.”
Phong Yểu chớp mắt, đột nhiên vỗ tay một cái, kinh ngạc nhướng mày: “Không thể nào không thể nào, thiếu gia đừng nói là đến cả đọc nhanh bằng sóng dao động lượng tử mà cũng chưa từng nghe qua chứ?”
[1] Đọc nhanh bằng sóng dao động lượng tử hay còn gọi là Đọc siêu tốc lượng tử: là một phương pháp đọc sách gây tranh cãi ở Trung Quốc, được cho là không có cơ sở khoa học, dùng để chỉ một phương pháp "đọc siêu tốc" mà người học chỉ cần liếc qua trang sách là đã nắm được nội dung, được quảng bá dưới danh nghĩa ứng dụng “nguyên lý lượng tử”.