Sau giờ trưa, làn gió hè lười biếng thổi qua, mang theo hương hoa thoang thoảng, khiến người ta dễ dàng thiếp đi.

Trên bục bảo vệ tốt nghiệp, Phong Yểu đang chậm rãi trình bày luận văn của mình, giọng điềm đạm nhẹ nhàng.

Giọng nữ mềm mại như tơ, chậm rãi mà êm dịu, tựa như một khúc ru ngủ, khiến mí mắt ba vị giám khảo dưới bục đều trĩu nặng, chỉ có thể khẽ gật đầu như đang thôi miên chính mình.

Phong Yểu đương nhiên hiểu rõ, đây là khoảng thời gian lười biếng và uể oải nhất trong ngày. Cũng chính vì thế, khi chọn thời gian bảo vệ, cô cố ý chọn khung giờ này.

Mặc dù với năng lực và thành tích của cô, việc vượt qua buổi bảo vệ luận văn không hề là vấn đề, nhưng đã mang danh là "chuyên gia lách luật lâu năm", thì nguyên tắc là: có thể lách được chỗ nào thì lách, tránh mọi khả năng xảy ra tình huống ngoài dự tính.

Dù có lách không thành cũng chẳng sao, luận văn là do cô tự nghiên cứu, tự viết, ứng phó với buổi bảo vệ chẳng phải chuyện gì khó. Mà kết quả, cũng đúng như cô tính toán.

Quả nhiên, ba vị giám khảo hoàn toàn không còn tâm trạng làm khó dễ, gắng gượng tập trung tinh thần hỏi hai câu lấy lệ, rồi hào phóng cho cô điểm cao thông qua.

Phong Yểu khẽ cúi người chào cảm ơn các thầy cô.

Cuộc sống đại học khép lại, nhưng duyên phận giữa cô và Khánh Đại vẫn chưa kết thúc. Cô đã nộp đơn tiếp tục học cao học tại đây, định bụng lấy xong bằng tiến sĩ sẽ ở lại giảng dạy.

Trường Đại học Khánh Bắc là một trong những trường hàng đầu, đãi ngộ của giảng viên cực tốt, kinh phí nghiên cứu dồi dào, có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè dài dằng dặc, nhà ăn thì đầy món ngon đa dạng, đến cả dì bếp cũng chưa từng đảo muôi[1] ——

[1] Đảo muôi hay lật chảo (颠勺): chỉ việc khi múc đồ ăn, cố tình lắc/đảo muôi để bớt xén. Từ ngữ này bắt nguồn từ việc, trong nhiều trường đại học Trung Quốc, sinh viên hay nói đùa là các cô/dì múc cơm "đảo muôi" để làm đồ ăn trông nhiều nhưng thực ra múc rất ít.

Thế gian này, liệu còn nơi nào hoàn mỹ hơn tòa tháp ngà này, nơi lý tưởng nhất để sống an nhàn cả đời?

Phong Yểu bước nhẹ nhàng rời khỏi bục giảng, mùa hè tươi đẹp đang vẫy gọi phía trước. Cô sắp được về nhà bà ngoại, được làm một con “cá mặn” nằm ườn cả ngày cùng Cát Ưu, sống cuộc đời vô lo vô nghĩ, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn…

“—— CMN! Mau nhìn sân thượng bên kia kìa!”

Vừa bước ra khỏi phòng học, một tiếng hét đột ngột vang lên. Trong chớp mắt, hành lang vốn yên ắng lập tức rộn ràng, đám sinh viên đang xếp hàng chờ bảo vệ lập tức hét lớn, ùa ra phía lan can.

Tòa nhà bên cạnh cách đây khoảng hai, ba chục mét, là tòa nhà Xương Mậu của học viện mỹ thuật. Được tập đoàn Tông thị, do doanh nhân vĩ đại Tông Xương Mậu gây dựng, thường xuyên hào phóng quyên góp xây dựng các công trình trường học, gần như trường nào trong cả nước cũng có một toà nhà mang tên Xương Mậu.

Dưới ánh nắng chói chang, Phong Yểu hơi nheo mắt. Cô trông thấy một nam sinh đang ngồi vắt vẻo trên mép sân thượng đối diện, hai chân thả lửng bên ngoài.

Nguy hiểm thật.

“Không lẽ cậu ấy định nhảy lầu à?”

“Oh my god, lại có người bị áp lực trường học làm cho phát điên rồi……”

Mọi người bàn tán xôn xao, trong nỗi căng thẳng lại xen lẫn chút tò mò kích động khó hiểu. Mọi người dần tụ tập dưới lầu, ai cũng ngửa đầu nhìn lên.

Có người thử hét lên: “Bạn gì ơi, chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi, đừng làm chuyện dại dột!”

Phong Yểu thu mắt lại, xoay người, không định tiếp tục xem nữa.

Cô không quen biết bạn học kia, cũng chẳng hiểu gì về tâm lý học, dù có thương xót cũng chẳng giúp được gì. Đã có giáo viên và bao người nhiệt tình đứng đó, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

“—— Này, Phong Yểu!”

Còn chưa đi được mấy bước, bạn cùng ký túc xá – Phùng Lộ Lộ, đã vội vã chạy đến, kéo lấy tay cô: “Đang tìm cậu đấy! Người kia, không phải là Lưu Đông Húc sao?”

Phong Yểu đành dừng chân, “Lưu Đông Húc?”

Tên nghe quen quen…

“Hình như, từng nghe qua thì phải?”

Phùng Lộ Lộ trừng to mắt: “Cậu ta từng theo đuổi cậu đấy! Cậu quên rồi à? Chính là du học sinh đến từ Học viện Mỹ thuật quốc gia Singapore, người từng điên cuồng đăng lời tỏ tình trên tường, nói cậu là nữ thần Muse của cậu ta. Cậu ta còn kéo violin dưới ký túc xá bọn mình… Kết quả bị cậu mắng một câu, cái câu gì ấy nhỉ?”

Phong Yểu sực nhớ ra, “À…!”

Chuyện đó xảy ra từ đầu xuân năm nay, cũng gần nửa năm rồi.

Phong Yểu vốn có một gương mặt xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, đôi mắt dài hơi xếch như mắt hồ ly, ngập tràn phong tình, vóc dáng yểu điệu, đường cong mềm mại khiến người ta khó rời mắt. Trong trường học, cô chưa bao giờ thiếu người theo đuổi. Thế nhưng trời sinh cô đã lười, mà yêu đương với cô thì vừa tốn sức, vừa phiền phức. Nhẹ thì tổn hao tinh thần, nặng thì là những cuộc "cả nhà leo núi"[2], trong mắt cô hoàn toàn là một mớ phiền toái không cần thiết.

[2] Cả nhà leo núi (全家爬山): là một cách nói trên mạng khá hài hước và châm biếm. Ý chỉ hậu quả nghiêm trọng khi làm việc gì đó.

Bình thường, với những người theo đuổi, cô luôn giữ phép lịch sự mà từ chối, tránh được thì tránh. Nhưng hôm đó, một buổi sáng đẹp trời đầu xuân, đúng lúc cô đang ngủ ngon trong chiếc chăn ấm, lại có người cứ khăng khăng phá giấc mơ ngọt ngào của cô, cô bị tiếng ồn ào của bạn cùng phòng đánh thức. Tâm trạng khi rời giường, không tránh khỏi hơi cáu kỉnh.

Lúc ấy cô đẩy cửa sổ ra, nhìn xuống nam sinh đang say mê kéo đàn violin dưới lầu, lạnh nhạt nói: “Bạn học, cách cưa gái này… hơi ngốc đó.”

…..

Phong Yểu sửa lời: “Tớ không có mắng người.”

Phùng Lộ Lộ liếc cô bạn cùng phòng có gương mặt quá mức xinh đẹp này, hạ giọng nói: “Cậu nói xem… có khi nào vì cậu mà cậu ta mới lên đó không?”

“Thời gian phản ứng của cậu ta lâu đến thế à?” Phong Yểu bật cười.

“…… À.”

Phùng Lộ Lộ bỗng như sực nhớ: “Đúng rồi! Hình như tớ nghe nói sau đó cậu ta có bạn gái mới?”

— Biết ngay mà.

Lúc này trên dưới tòa nhà đã chen kín người, ai cũng vươn cổ nhìn lên. Các thầy cô và lãnh đạo trường cũng nhanh chóng có mặt, khẩn trương lên sân thượng bên kia để khuyên giải.

Phong Yểu nhẹ nhàng rút tay khỏi tay Phùng Lộ Lộ: “Cậu cứ từ từ xem đi, tớ đi trước—”

“—— Phong Yểu! Tôi muốn nói chuyện với… với Phong Yểu của khoa Văn học!”

Lúc này Lưu Đông Húc dường như đã được thuyết phục nên mới mở miệng.

Một tiếng gào khàn khàn run rẩy như ép ra khỏi cổ họng. Như thể một giọt nước nhỏ rơi vào chảo dầu đang sôi, hiện trường lập tức nổ tung.

Phùng Lộ Lộ theo phản xạ túm lấy tay Phong Yểu lần nữa, trợn tròn mắt nhìn cô. Ánh mắt của mọi người xung quanh như đèn pha đồng loạt đổ dồn về phía Phong Yểu.

Trường Khánh Đại tuy lớn, sinh viên tuy đông, nhưng “Phong Yểu, khoa Văn học”, chỉ đích danh, không thể nhầm vào đâu được.

Ngay lập tức, giáo sư Từ đang chủ trì buổi bảo vệ, vừa nghe điện thoại vừa gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, cô ấy đang ở đây… Vâng, chủ nhiệm, tôi hiểu rồi…”

Giáo sư Từ vẫy tay gọi gấp: “Phong Yểu, mau tới đây! Nhanh lên, khuyên cậu ấy xuống!”

Mọi người như Moses tách biển đỏ[3], đều tự động né sang hai bên nhường đường. Phong Yểu hoàn hồn từ trong đám đông đang hoảng loạn, vẻ mặt khó xử: “Nhưng mà… em với bạn học kia gần như chẳng quen biết gì cả, em thật sự không biết phải khuyên kiểu gì.”

[3] Moses được tôn thời là người được Thiên Chúa mời gọi dẫn dắt dân tộc Do Thái thoát khỏi ách nô lệ Ai Cập. Câu chuyện “Moses tách biển đỏ”: theo Kinh Thánh Công Giáo kể lại Moses đã thực hiện phép tách biển đỏ để đoàn người Do Thái có thể băng qua, sau đó nhấn chìm truy binh Ai Cập. 

Lỡ đâu khuyên không được, người ta nhảy thật thì sao? Có phải cô gánh hết không?

“Không quen thì sao cậu ấy lại chỉ đích danh gọi em lên?” Đừng nói là thầy không tin, mấy người xung quanh nhìn cái biểu cảm kia là biết, không ai tin cả. Chắc chắn là… một vụ tình cảm!

“Thôi được rồi, em mau lên đây trước!” Tình huống khẩn cấp, giáo sư Từ không rảnh đôi co nữa, “Chuyện này liên quan đến tính mạng! Cậu ấy nói gì thì em cứ tạm đồng ý trước, miễn sao kéo được người ta xuống đã!”

Cái mũ “liên quan tính mạng” úp xuống, Phong Yểu cũng không còn lựa chọn, chỉ đành lê bước trong ánh nắng gay gắt về phía vòng chắn an toàn, hắng giọng.

“Bạn học ——”

Vừa cất lời, đối diện đã thấy Lưu Đông Húc đột ngột ngồi thẳng dậy, thân thể lắc lư, khiến một đám người xung quanh hốt hoảng kêu lên. Phong Yểu cũng sợ đến tim nhảy dựng: “…Cẩn thận!”

“Yểu Yểu! Cuối cùng em cũng chịu gặp anh rồi!”

Lưu Đông Húc gào lên như khóc như kể lể: “Anh cứ tưởng là mình đã mất em rồi……”

Dưới ánh nắng gay gắt như thiêu đốt, hơi nóng bốc lên khiến không khí cũng méo mó, biến khuôn mặt vốn có chút si tình kia trở nên vặn vẹo quái dị.

Phong Yểu lạnh cả sống lưng.

—— Đây là bệnh thần kinh thật chứ không đùa?

“Bạn học, cậu… cậu đang nói gì vậy? Tôi đâu có quen cậu……”

“Không quen?” Nam sinh bật cười thê lương: “Em nói gì anh cũng nghe theo! Em không muốn công khai, anh liền cắn răng giấu kín quan hệ của chúng ta, không dám hé nửa lời với ai…”

Dưới nền bê tông hừng hực nắng, ánh sáng chói chang hòa với mồ hôi khiến mắt đau rát. Lưu Đông Húc lau mặt một cái rồi lập tức chống chặt tay bám lấy lan can sân thượng, sợ chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ bị ngã xuống thật——

Đùa kiểu gì vậy! Cậu ta còn muốn trở thành “Rodin đương đại”[4], sinh mạng còn quý giá đến thế, sao cậu ta có thể vì một cô gái mắt mù từng từ chối mình mà nhảy lầu thật?

[4] Auguste Rodin (sinh năm 1890 - mất năm 1917) là một họa sĩ/nhà điêu khắc người Pháp chuyên điêu khắc các bức tượng bằng đồng và đá cẩm thạch xa hoa, được một số nhà phê bình coi là họa sĩ chân dung vĩ đại nhất trong lịch sử điêu khắc .

Chỉ là… có người ra giá quá hấp dẫn. Mà yêu cầu hôm nay là: diễn một màn thật “đỉnh” ngay lúc bảo vệ luận văn tốt nghiệp.

Theo đúng “vai diễn” được giao, cậu ta nên xuất hiện đúng lúc Phong Yểu đang bảo vệ luận văn, vừa gây rối vừa phá hoại buổi bảo vệ của cô.

Chẳng qua đứng dưới nhìn thì thấy không cao, nhưng đến khi thật sự trèo lên, Lưu Đông Húc mới phát hiện mình sợ đến chân run. Định rút lui, nhưng nhớ đến lời hứa hẹn “về nước sẽ có tương lai sáng lạn”, cậu ta lại cắn răng chịu đựng.

Chỉ là… chậm trễ chút thời gian, buổi bảo vệ của cô chắc hẳn vẫn chưa kết thúc...

Lưu Đông Húc bắt đầu tưởng tượng đến tương lai rực rỡ không xa, khi đó sẽ có gấp trăm, gấp ngàn lần ánh mắt dõi theo cậu ta, sùng bái cậu ta… Cảm giác phấn khích như có dòng điện chạy dọc sống lưng khiến giọng nói của cậu ta run rẩy biến dạng, y hệt một kẻ đang vì tình yêu tuyệt vọng mà phát điên: “Em muốn son, muốn túi xách, anh đều mua cho em! Em nói ghét Mã Ngọc Linh, anh lập tức chia tay với cô ta… Em rõ ràng nói yêu anh, vậy tại sao em lại lạnh nhạt với anh như thế?!”

Quá nhiều thông tin. Quá nhiều tình tiết!

Đám đông vây xem lập tức bùng nổ:

“Phong Yểu hả? Biết chứ! Hoa khôi của khoa Văn học, nghe nói giống Tô Nhiễm. Quả nhiên là cổ vương[5] đó! Tên kia chắc bị PUA[6] rồi, thảm thật…”

[5] Cổ vương: chỉ kiểu người có năng lực ‘giữ chân’ nhiều người theo đuổi.

[6] PUA (Pick-up Artist): ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai cải thiện kỹ năng giao và tự tin hơn trong việc bắt chuyện với phụ nữ, nhưng sau này lại dần dần đi lệch hướng và đặc biệt với nam giới trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm, thao túng tâm lý của người khác để đạt được mục đích của bản thân, đặc biệt là quan hệ t.ình d.ụ.c. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên "nghệ sĩ tán tỉnh".

“Xì! Tô Hoàng nhà tôi vừa mới đoạt Ảnh hậu ở Cannes, mà loại trà xanh rửa chân như cô ta cũng có mặt mũi đóng vai nạn nhân? Ghê tởm ai vậy trời?”

"Nhìn chiếc túi Dior thêu tay trên vai cô ta chắc chắn là Lưu Đông Húc tặng! Linh Linh sau khi chia tay đã khóc mấy ngày trời, tụi mình còn tưởng là vì Lưu Đông Húc sắp về nước nên mới... Ai ngờ là bị cắm sừng. Thật vô liêm sĩ! Đồ tiện nhân, chết đi cho rồi!"

"Nhưng mà trước giờ chẳng phải đã có lời đồn rồi sao, nói Phong Yểu được ông già giàu có bao nuôi? Cứ thấy mấy chiếc xe sang tới đón trước cổng trường suốt. Mấy nam sinh chúng ta mới theo đuổi không lại là đúng rồi!."

"Thế thì không trách được cái anh chàng kia vừa chia tay bạn gái xong thì bị cô ta trở mặt. Treo người ta làm lốp dự phòng, móc câu bén như Câu Giảo Thâm[7], kết quả bị lật thuyền rồi ~ Nhìn cái mặt cô ta và dáng người cũng đủ biết, chắc chắn là bị chơi đến..."

[7] Câu Giảo Thâm (钩剐深): là cách chơi chữ, ví von người phụ nữ dụ dỗ đàn ông khéo léo, "câu sâu móc bén".

Nắng đổ lửa, ánh mặt trời chiếu rọi lên ba chữ to “Tòa nhà Xương Mậu” bên ngoài tòa nhà, sáng chói đến mức loá mắt. Bên dưới bóng râm rậm rạp từ những tán cây Hương Chương phủ lên lối đi, nhưng không thể nào che nổi khuôn mặt tái xanh của hiệu trưởng Ngu của trường Khánh Đại đang đứng một bên, trán đổ đầy mồ hôi.

...Sao cứ phải chọn đúng hôm nay để làm ầm lên đòi nhảy lầu, mà còn không chọn chỗ nào khác, lại cứ nhằm vào tòa nhà này!

Trường Khánh Đại vốn có lịch sử lâu đời, tiền thân là Thư viện Khánh Bắc, được khởi dựng từ thế kỷ trước nhờ nguồn vốn tài trợ của nhà họ Tông, một gia tộc quyền quý thời đầu thế kỷ. Ngày nay, trên khắp cả nước có hàng ngàn tòa nhà Xương Mậu, nhưng tòa nhà của Khánh Đại này, mới là tòa đầu tiên, là nơi mang ý nghĩa biểu tượng nhất!

Mà giờ khắc này, bên cạnh hiệu trưởng là bốn vệ sĩ cao lớn vạm vỡ đang bao quanh và người chàng trai ngồi trên xe lăn — chính là cháu cố của ngài Tông Xương Mậu, Tông Diễn.

Cũng là thành viên trẻ tuổi nhất nhưng có tiếng nói nhất trong hội đồng giáo vụ.

“Thối không chịu nổi.” Chàng trai mặc đồ đen từ đầu đến chân. Gương mặt đẹp đẽ mà lạnh lùng của anh phủ đầy vẻ sắc bén,  “Đây mà là trình độ của Khánh Đại? Hiệu trưởng Ngu là người gom rác à?”

Đàn ông nhà họ Tông từ trước đến nay đều có ngoại hình đẹp, mà Tông Diễn lại càng xuất chúng. Lông mày rậm kéo dài, sống mũi cao thẳng, đường nét sắc sảo như được điêu khắc, cả gương mặt tựa như thanh bảo kiếm rút ra khỏi vỏ, khí chất sắc bén đến mức khiến người ta không dám nhìn gần.

—— Giờ phút này, mọi sự chú ý đều đổ dồn lên sân thượng. Nếu không, chỉ riêng gương mặt này thôi cũng đủ khiến cả trường náo loạn vì si mê.

Năm ngoái anh bị tai nạn xe nghiêm trọng, phải phụ thuộc vào xe lăn. Tính cách cũng trở nên thất thường, khó đoán.

Từ sau tai nạn, anh rất hiếm khi lộ diện. Lần này xuất hiện, là vì đến thăm người trợ lý thân cận, người bị thương nặng cùng vụ tai nạn với anh, đến giờ vẫn còn nằm trong ICU của bệnh viện trực thuộc Khánh Đại. Khả năng tỉnh lại gần như bằng không, khiến tâm trạng anh càng thêm tồi tệ đến cực điểm.

May là hội đồng nhà trường báo cáo rằng đội cứu hỏa đã đến nơi. Hiệu trưởng Ngu lau mồ hôi giải thích: “Đệm hơi đã chuẩn bị xong, tầng này cũng không quá cao, sẽ không có vấn đề nghiêm trọng. Về phần hai sinh viên gây ra chuyện này, sau khi kết thúc sẽ xử lý nghiêm khắc…”

“Không đúng, khoan đã.”

Người đi cùng Tông Diễn là Đỗ Cảnh Minh, ánh mắt găm chặt vào một hướng, nhếch môi nói: “Nam sinh thì đúng là đồ ngốc cần bị xử phạt, cậu ta làm chuyện nhảm nhí sống chết vì tình. Nhưng cô gái họa thủy kia... không đến mức đó chứ?”

Với kinh nghiệm trăng hoa lão luyện của Đỗ Cảnh Minh, anh ta chỉ cần liếc qua cũng biết cô gái trên sân thượng kia là hàng cực phẩm hiếm có.

Cô gái ấy tựa vào lan can, gương mặt xinh đẹp như đóa hồng nở rộ, làn da trắng mịn như phát sáng dịu nhẹ dưới ánh chiều tà. Chiều cao lan can đúng lúc ngang eo, càng tôn lên vòng ngực đẫy đà của cô —

“Ngực đẹp~” Đỗ Cảnh Minh huýt sáo trêu chọc một tiếng, vô cùng lưu manh.

Một mỹ nhân như thế mà lại ẩn mình ở ngôi trường đại học hàng đầu này, chứ không phải mặc bikini mát mẻ làm mẫu bìa tạp chí thể thao… đúng là quá uổng phí.

Lại càng khiến người ta muốn đào sâu tìm hiểu.

“Cũng hơi giống Tô Nhiễm thật đấy, nhưng trẻ trung, mềm mại hơn nhiều… Tên cũng hay nữa..” Đỗ Cảnh Minh gật gù: “Phong Yểu, đầy đặn, yểu điệu, vừa vặn, tuyệt vời… CMN, không biết ai là người có diễm phúc ra tay trước? Nếu không phải tôi bị ông già bắt ra nước ngoài tránh bão…”

Tông Diễn chỉ nhấc mí mắt liếc qua một cái rồi nhanh chóng thu hồi ánh nhìn, cười lạnh, khinh thường: “Loại phấn son thô tục.”

Chỉ là một cô gái biết rõ mình có chút nhan sắc liền đem ra làm vũ khí quyến rũ đàn ông, tưởng rằng đàn ông đều nằm trong lòng bàn tay mình.

Còn cái tên nam sinh đang làm trò lố lăng kia — đúng là gã hề.

“Tốt hơn hết là nhảy xuống cho rồi, kiếp sau nhớ mở to mắt mà chọn đúng chỗ đầu thai.”

Ngón tay thon dài của Tông Diễn không kiên nhẫn gõ nhẹ lên tay vịn xe lăn. Vệ sĩ phía sau lập tức hiểu ý, đẩy xe lăn đi về phía chiếc Bentley đen đang đậu bên đường.

Đỗ Cảnh Minh còn lưu luyến ngoái đầu nhìn thêm vài lần, vừa bước nhanh đuổi theo vừa cợt nhả: “Cậu chướng mắt là tốt nhất, đỡ phải giành với tôi ~ cô gái đó tôi nhớ kỹ rồi. Đợi tôi về nước… ha ha…”

....

Tiếng chất vấn đầy đau đớn của nam sinh vẫn còn văng vẳng trong không khí oi nóng.

Ánh mắt khinh thường, chỉ trích từ bốn phương tám hướng như hàng ngàn chiếc kim sắc nhọn, nếu ánh nhìn có thể trở thành vật thật, thì giờ phút này Phong Yểu hẳn đã biến thành một con nhím đầy gai.

Lưu Đông Húc lại chìm đắm trong cảm giác say mê trước “hiệu quả” mà mấy câu nói của mình mang lại.

Nhìn đi ——

Muốn một cô gái nhận "cái chết xã hội"[8], dễ dàng đến mức nào chứ!

[8] Cái chết xã hội (social death) là một thuật ngữ được sử dụng trong xã hội học để mô tả tình trạng một người bị mất đi bản sắc xã hội, bị loại trừ khỏi các mối quan hệ và vai trò xã hội, hoặc trải nghiệm sự ruồng bỏ, ngay cả khi họ vẫn còn sống về mặt sinh học.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play