Lúc dẫn Phong Yểu vào, trong lòng thím Chu lập tức len lén tự thầm: Trợ lý mà lại là một cô gái, còn xinh đẹp nổi bật như vậy, thoạt nhìn là biết không yên phận.

Mà thiếu gia lại cực kỳ ghét kiểu phụ nữ không biết an phận.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, cô gái kia đã bị mời ra ngoài.

Tông Diễn xưa nay không phải người biết thương hoa tiếc ngọc, mắng người ta khóc là chuyện thường tình. Thím Chu vốn định ra an ủi đôi câu, ai ngờ lại thấy vị Phong tiểu thư này chẳng những không khóc lóc gì, khóe môi còn vương nụ cười, dáng vẻ thản nhiên.

Không giống kiểu bị đuổi ra ngoài chút nào.

Thím Chu thoáng hoang mang, lịch sự hỏi: “Phong tiểu thư, có cần tôi sắp xếp phòng cho cô không?”

“Hả?” Phong Yểu khẽ nghiêng đầu, rồi chợt hiểu ra, “À, không cần đâu, tôi không ở lại đây.”

...Vậy sao trông vẫn vui vẻ thế?

Thím Chu đúng là không hiểu nổi người trẻ bây giờ nữa. Thím tiễn Phong Yểu ra cửa, thấy cô kéo hành lý đi được mấy bước lại quay đầu quay lại.

Quả nhiên vẫn chưa cam lòng rời đi.

Đáng tiếc, quyết định của Tông Diễn thì chẳng ai lay chuyển được. Có dây dưa thêm chỉ chuốc lấy bẽ mặt. Thím Chu đã chuẩn bị sẵn tâm lý để khuyên nhủ.

"Xin cho hỏi..." Phong Yểu lễ phép hỏi: “Ở đây có thể đi nhờ xe đưa đón ra cổng không? Đường hơi xa.”

Thím Chu: “……” Là thím sơ suất mất rồi.

Vừa hay đúng lúc đó có một chiếc xe điện nhỏ chạy ngang qua. Nhìn thấy người ngồi trên xe, thím Chu “A” lên một tiếng, vỗ trán như nhớ ra điều gì.

Hôm nay đúng là đầu óc hồ đồ! Suýt nữa thì quên mất, hôm nay là ngày bác sĩ trị liệu tới kiểm tra.

Tuy lần nào đến rồi cũng phải trở về vô ích, Tông Diễn chưa từng hợp tác, nhưng lỡ như thì sao? Nhỡ đâu hôm nay anh chịu hợp tác thì sao?

Thím Chu chẳng còn tâm trí để để ý đến Phong Yểu nữa, vội dặn bác Lục mấy câu rồi dẫn bác sĩ trị liệu vào trong.

“Cô gái, có ai đến đón cô chưa?” Bác Lục đợi Phong Yểu lên xe, vừa hỏi lái xe chầm chậm về phía cổng.

“Cháu gọi xe.” Phong Yểu giơ điện thoại lên.

Cô không ngờ lại có thể rời đi nhanh như vậy. Biết thế lúc nãy bảo tài xế đợi thêm một chút.

“Ôi, chỗ này thì chưa chắc gọi được đâu.” Bác Lục lo lắng nói, “Nơi hẻo lánh thế này, nhiều người còn chẳng định vị ra nổi…”

Quả nhiên, lời ông ấy nói không sai. Trên ứng dụng bản đồ, không hề hiện ra tên khu “Bạn Nguyệt Sơn Trang”. Phong Yểu nhìn chằm chằm vào tín hiệu trên màn hình, là một chấm nhỏ đơn độc giữa mảng xanh mênh mông của núi rừng, không khỏi rơi vào im lặng.

Chấm nhỏ ấy cứ chớp tắt, như đang phát tín hiệu cầu cứu giữa vũ trụ, hy vọng kết nối được với một sinh vật thông minh khác trên Trái Đất nhưng chẳng ai trả lời.

“Chiếc xe cô ngồi lúc đến đây đâu rồi?” Bác Lục đứng chờ trước cổng, nhiệt tình góp ý: “Hay là gọi tài xế đó đến đi, ít ra người ta còn biết đường.”

Xe là do Tô Nhiễm sắp xếp, Phong Yểu lại không có số của tài xế. Cô cảm ơn bác Lục rồi gọi cho Tô Nhiễm.

Điện thoại đổ chuông khá lâu mới được bắt máy: “Có chuyện gì vậy?”

Tô Nhiễm luôn là người rõ ràng, nói đâu ra đó, không thích dài dòng. Phong Yểu cũng không vòng vo, giải thích tình hình, nói mình cần người đón.

Đầu dây bên kia im lặng thật lâu, lâu đến mức Phong Yểu suýt tưởng điện thoại bị ngắt.

“…Mẹ?”

“Mẹ thấy con nên cố gắng thêm chút nữa, tìm cách ở lại đó đi.” Cuối cùng Tô Nhiễm cũng lên tiếng, “Mới đến chưa được bao lâu, sao đã để bị đuổi đi như thế?”

Thì con cũng đang mong được đuổi đi đây này——

Phong Yểu uyển chuyển đáp: “Người ta chỉ cần đàn ông thôi, con không thể đổi giới tính ngay bây giờ được chứ?”

Đầu dây kia vang lên một tiếng cười khẽ.

“Yểu Yểu, để mẹ nói thẳng nhé.” Giọng Tô Nhiễm trở nên nghiêm túc, như thể tiếng cười khi nãy chỉ là ảo giác, “Trâu Mỹ Đình là loại đàn bà vừa ngu xuẩn vừa độc ác, mẹ lo cho sự an toàn của con. Con ở lại Tông... ở lại Bạn Nguyệt Sơn Trang, tay bà ta có dài mấy cũng với không tới.”

“Cả kỳ nghỉ con chỉ ở nhà, có thể xảy ra chuyện gì chứ…”

“Ở một mình thì an toàn à? Con nghĩ mình không bao giờ ra ngoài à? Không có ai phòng trộm được cả ngàn ngày. Lỡ bà ta thuê một đám du côn đến làm nhục con thì sao?”

Phong Yểu giật mình: “Không đến mức phát điên đến thế chứ?”

“Đừng bao giờ dùng giới hạn đạo đức của con để đo giới hạn của người khác. Có những kẻ căn bản không có ranh giới.”

“….”

“Nghe mẹ đi, ở lại đó là lựa chọn tốt nhất. Dĩ nhiên, nếu con thật sự không muốn, mẹ sẽ cho người đến đón con ngay lập tức. Kỳ nghỉ này con theo mẹ đi làm, làm trợ lý cho mẹ.”

Phong Yểu hít vào một hơi thật sâu.

Tô Nhiễm là kiểu người cuồng công việc trầm trọng, trợ lý của bà đều phải chạy theo suốt ngày đêm, gần như 24/7 on call, tuyệt đối không có chuyện "làm chơi".

So với làm trợ lý cho bà, thì… chỗ này vẫn còn nước cứu vãn.

Cúp máy, Phong Yểu quay sang bác Lục, cười ngọt ngào: “Bác, có tiện chở cháu về lại biệt thự không ạ?”

***

Lại một lần nữa thím Chu báo rằng thiếu gia sẽ không gặp anh ta. Trên mặt Trương Bác Khang lộ vẻ lo lắng và tiếc nuối, nhưng trong lòng thì chẳng bận tâm lắm.

Tình cảnh này tuần nào chẳng diễn lại. Anh ta chỉ là người làm công, đến đúng giờ làm đúng việc, hoàn thành đúng quy trình.

Từ lâu đã nghe đồn, vị thiếu gia của nhà họ Tông tính tình nóng nảy, khó lường. Trước đây có một hộ lý xinh đẹp, bị anh ném đồ đến bể cả trán, rồi đuổi thẳng cổ ra ngoài.

Hừ, chẳng qua cũng chỉ là đứa trẻ được sinh ra trong gia đình quyền thế, quen với cuộc sống thuận buồm xuôi gió từ bé. Nghe nói con cháu nhà họ Tông đông vô kể, nhưng Tông Diễn là người duy nhất được đích thân ông cụ Tông mang theo bên người nuôi lớn. Vẫn luôn có lời đồn rằng ông cụ có ý định bỏ qua đời con, giao toàn bộ quyền lực thẳng tay cho đứa cháu đích tôn được cưng chiều nhất này.

Thái tử gia từng cao cao tại thượng, một sớm gặp biến cố thành người tàn tật, tâm lý yếu đuối, chịu không nổi cú sốc, từ đó không còn gượng dậy nổi, tự vùi mình trong núi sâu, buông thả mặc kệ đời.

Thật đúng là kẻ vô dụng chỉ được cái mã bề ngoài! Trong nhà họ Tông, không biết bao nhiêu người mong anh cả đời nằm bẹp, mãi mãi không thể đứng lên…

Trương Bác Khang vừa chửi thầm vừa rời khỏi biệt thự, trên đường quay ra tình cờ chạm mặt Phong Yểu, ánh mắt thoáng dừng lại, chân cũng theo đó mà khựng lại một nhịp.

Cô gái này, diện mạo quá mức quyến rũ. Khi mới nhìn thấy, anh ta cũng chẳng nghĩ gì nhiều.

Nhưng gần đây có người ngầm dò hỏi anh ta, muốn biết liệu Tông Diễn sau khi bị liệt thì ở phương diện kia… có phải cũng hoàn toàn tàn phế.

Anh ta ra vào biệt thự này không ít lần, tuy chưa từng thật sự tiếp xúc được với Tông Diễn, nhưng cũng để ý thấy xung quanh anh không hề có bóng dáng một người phụ nữ nào có thể "hầu hạ trên giường". Với đám thiếu gia con nhà giàu, kiểu phụ nữ như vậy không thiếu, nếu không phải có vấn đề, sao có thể sống thanh tâm quả dục như thế?

Thì ra… cũng không phải là không có phụ nữ.

……

Phong Yểu chẳng hay biết người khác đang toan tính gì, mà dù có biết, cô cũng không để tâm. Điều cô quan tâm bây giờ, là phải thuyết phục được thím Chu, rồi tìm cách gặp được vị “Thiếu gia” kia một lần.

“… Chuyện này dù sao cũng quan trọng, chi bằng để anh ta tự mình quyết định thì tốt hơn, đúng không?”

Lúc bác Lục đưa cô về đã tỏ ra rất do dự, có lẽ là sợ chọc giận thiếu gia. Còn thím Chu nhìn thấy cô lúc đầu cũng có chút bất ngờ, nhưng cuối cùng vẫn dẫn cô đến đây, giao quyền quyết định cho thiếu gia.

Từ đó cũng có thể thấy, trong biệt thự này, tính cách vị thiếu gia kia dù có khó chịu đến đâu thì vẫn là người có tiếng nói tuyệt đối. Phong Yểu đoán thím Chu chắc chắn sẽ không dám tự tiện làm chủ.

Thím Chu do dự chốc lát, rồi thở dài: “Thôi được, cô đi theo tôi. Có điều…”

Những lần trước bác sĩ trị liệu đến, thiếu gia đều nổi nóng dữ dội. Huống hồ lần này lại là một cô gái trẻ, thím gần như có thể đoán trước được cô sẽ bị mắng đến phát khóc. Không nhịn được, thím khẽ dặn dò trước: “Nếu lát nữa thiếu gia nổi cáu, nói năng khó nghe, cô đừng để bụng, tính cậu ấy là vậy chứ không phải cố ý.”

Phong Yểu chắc chắn sẽ không để bụng, chỉ là mấy lời khó nghe thôi mà. Con người ta, có hai cái lỗ tai, chẳng phải một cái để nghe, một cái để ra sao.

Lần này cô không bị dẫn đến chỗ ao cá như trước, mà được đưa thẳng lên lầu.

—Cũng phải thôi, thiếu gia có rảnh cũng chẳng thể cả ngày ngồi cho cá ăn. Cá ăn mãi cũng no mà chết chứ.

Sau một hồi vòng vèo quanh co, thím Chu dừng lại trước cánh cửa dày, giơ tay gõ nhẹ: “Thiếu gia, Phong tiểu thư nói có chuyện quan trọng, muốn gặp cậu.”

“Bảo cô ta cút đi.” Ba chữ lạnh như băng truyền ra từ bên trong, không mang theo chút cảm xúc nào.

Thím Chu ngượng ngùng nhìn Phong Yểu cười trừ, ý bảo nếu thiếu gia đã không chịu gặp, thì thật sự bó tay.

Phong Yểu trong lòng trừng mắt: đúng là tên đàn ông thô lỗ không có giáo dưỡng.

Cô cất cao giọng: “Tôi đến đòi lương! Anh còn nợ tôi hai tháng tiền lương, hôm nay nhất định phải thanh toán cho rõ ràng!”

Thím Chu sững sờ.

Vừa rồi Phong tiểu thư chỉ nói là hợp đồng có chút vấn đề muốn thương lượng, đâu có nhắc đến chuyện đòi lương đâu!

Không rõ có phải bị khí thế của tầng lớp vô sản áp bức làm cho chấn động hay không, bên trong im lặng mấy giây, sau đó mới lạnh lùng truyền ra một câu: “Vào đi —”

Giọng nói âm trầm lạnh buốt, như thể rít qua kẽ răng mà ra, lạnh lẽo đến mức khiến người ta phải rùng mình, giống như lời triệu hồi của ác quỷ từ địa ngục, sẵn sàng vặn đầu bạn nếu bước vào.

Lúc Phong Yểu đẩy cửa bước vào, thím Chu khẽ liếc cô một cái, ánh mắt đầy phức tạp, giống như đang nói: Cầu trời phù hộ cho cô.

Đây là một thư phòng rộng lớn, không gian thoáng đãng tràn ngập ánh sáng. Những chiếc kệ sách được sắp xếp có gu thẩm mỹ, qua khung cửa sổ sát đất rộng mở, có thể nhìn thấy hồ bơi xanh biếc cùng khu vườn ngập tràn sắc xanh ngoài kia.

Tông Diễn tựa người ra sau, đôi chân dài tùy ý đặt ra trước người. Ánh mắt lạnh lùng, dáng vẻ kiêu bạc khiến chiếc xe lăn anh ngồi chẳng khác nào ngai rồng.

“Cô nói đến để đòi lương?”

Chiêu "lạc mềm buộc chặt" của đám phụ nữ, anh đã chứng kiến không ít. Cô quay lại dây dưa, anh cũng chẳng lấy gì làm lạ.

Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên có người dám vòi tiền anh, có phải con rắn xinh đẹp này nghĩ rằng hành động không theo lẽ thường này sẽ khiến anh nhìn cô bằng con mắt khác không?

Thật là ngớ ngẩn!

“Đúng.” Phong Yểu không né tránh ánh mắt mang đầy áp lực từ người đàn ông trước mặt, cô bước lên, đưa bản hợp đồng ra.

“Theo như thỏa thuận, trong thời hạn công tác, nếu bên B chủ động xin nghỉ thì không được yêu cầu bên A chi trả bất kỳ khoản thù lao nào. Nhưng nếu bên A đơn phương chấm dứt hợp đồng không có lý do chính đáng, thì bất kể thời gian làm việc bao lâu, vẫn phải chi trả đầy đủ thù lao cho bên B như một hình thức bồi thường. Thưa anh, phân biệt giới tính, không được xem là lý do chính đáng.”

Mấy chuyện vặt như tạm thời tìm trợ lý, xưa giờ vẫn do thư ký Vương phụ trách. Với các điều khoản cụ thể trong hợp đồng, Tông Diễn vừa không có thời gian, cũng chẳng cần phải hạ mình xem tới.

Anh chỉ thấy nực cười: “Cô lấy đâu ra tư cách để bị đuổi việc. Chỉ dựa vào cô, ngay cả đứng làm đồ trang trí cũng khiến người ta thấy rẻ rúng, còn mơ mộng hão huyền gì nữa?”

Vị thiếu gia này đúng là ngạo mạn đến cực điểm. Hợp đồng đặt ngay trước mặt, anh chẳng buồn liếc mắt lấy một cái, cứ như đang nhìn gà trống hóa nhân sâm[1].

[1] Gà trống: vật rẻ tiền, tượng chưng cho sự tầm thường. Nhân sâm: vật đắt tiền, tượng trưng cho sự quý giá. Cả câu ý chỉ thứ tầm thường như gà trống, vậy mà lại được tâng bốc lên như thể vật quý giá như nhân sâm – ám chỉ sự ảo tưởng, tự cho là ghê gớm.

Phong Yểu chỉ vào điều khoản đầu tiên, đọc cho anh nghe: “Thời hạn làm việc là hai tháng, bắt đầu từ ngày tôi chính thức đến báo danh.”

Cô đâu có ngại khổ, một thân một mình băng rừng vượt núi, đến được cái biệt thự mà trên bản đồ còn chẳng tìm thấy, lễ phép báo danh đàng hoàng.

Đã là đang trong thời gian làm việc, mà chỉ vì cô không phải đàn ông nên bị đuổi đi, như vậy chẳng phải là vô cớ cho nghỉ việc hay sao?

Tông Diễn lạnh lùng cầm bản hợp đồng lên, cúi mắt đọc lướt cực nhanh, càng xem sắc mặt càng đen lại.

Phong Yểu lại thản nhiên thêm dầu vào lửa: “Xin hỏi anh muốn trả tiền mặt, hay chuyển khoản?”

Cô thừa nhận, mình cũng có phần đánh cược, liệu nhà tư bản ngạo mạn có thể chấp nhận để nhân viên cầm tiền vui vẻ rời đi mà chưa làm bất kì công việc gì không? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play