Tô Nhiễm sinh Phong Yểu năm 19 tuổi. Cùng năm đó, bộ phim truyền hình 《Truyền kỳ Thương Trụ》 do bà đóng chính được phát sóng, bất ngờ gây sốt chỉ sau một đêm, thu hút đông đảo khán giả.

Cũng trong năm ấy, ba ruột của Phong Yểu, Phong Quý Đồng, cưới tiểu thư nhà họ Trâu.

Việc sinh con khi chưa kết hôn, đến bây giờ vẫn là đề tài bị dị nghị, huống hồ là chuyện xảy ra cách đây hai mươi năm. Sự tồn tại của Phong Yểu, từ đầu đã bị giấu kín. Từ khi lọt lòng, cô đã được bà ngoại nuôi nấng, sống cùng bà ngoại từ bé cho đến lớn.

Tô Nhiễm bận rộn công việc, cả năm chẳng mấy khi về nhà, còn Phong Quý Đồng thì đã có gia đình riêng, khiến tình hình lại càng thêm rối rắm.

Về sau Phong Yểu thi đậu vào Đại Học Khánh Bắc, bà ngoại vẫn sống một mình ở thị trấn Hạc. Nghỉ hè là dịp hiếm hoi cô được về thăm bà ngoại, mà lý do này thì hoàn toàn chính đáng.

Tô Nhiễm hình như cũng chẳng ép buộc gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “Hay là con thử suy nghĩ lại xem.”

Phong Yểu ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng, con sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

— Rồi cứ thế “suy nghĩ” hai ba tháng, kéo dài đến tận tháng 9 khai giảng. Gần như là… nghĩ xong thật rồi.

Trần Ngọc Phương nghe vậy thì thầm kinh ngạc. Với tính cách mạnh mẽ như Tô Nhiễm, chuyện đã quyết thì chẳng ai lay chuyển nổi. Thái độ nhún nhường như hôm nay đúng là hiếm thấy.

Quả nhiên điểm yếu duy nhất của người phụ nữ mạnh mẽ ấy chính là con cái….

“À đúng rồi mẹ...” Phong Yểu sực nhớ ra chuyện chính, “Mẹ giúp con nói một tiếng luật sư chuyên về kiện tụng danh dự, cho con mượn người dùng một tí nhé.”

Động tác thoa kem dưỡng tay của Tô Nhiễm khựng lại, bà nghiêng đầu nhìn qua: “Sao thế?”

Phong Yểu thở dài, kể lại trò hề hôm nay, kèm cả video quay tại hiện trường.

Trần Ngọc Phương nghe xong liền bốc hỏa: “Cái quỷ gì vậy! Ở đâu ra loại ếch ngồi đáy giếng, nằm mơ giữa ban ngày thế này? Não thiếu oxy hay sao mà dám nghĩ đến chuyện đó...”

Tô Nhiễm khẽ cụp mắt, như đang trầm ngâm điều gì, nhất thời không lên tiếng.

“Là bên đó làm phải không?”

Phong Yểu hỏi một câu chẳng đầu chẳng cuối, nhưng lại khiến Trần Ngọc Phương – người vừa mắng chửi đầy khí thế, như bị bấm nút tắt tiếng, lập tức im lặng.

Ban đầu Phong Yểu tưởng Lưu Đông Húc có vấn đề thần kinh, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này giống như có người đứng sau giật dây. Một người nếu bị từ chối đã nửa năm, khó có chuyện tự dưng quay lại trả thù, nhất là với kiểu người như cô, luôn giúp đỡ người khác, sống hoà nhã với mọi người, thật sự không nghĩ ra ai lại thù ghét mình đến mức ấy.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể là bên đó…

“Bên đó” chính là vợ của Phong Quý Đồng, Trâu Mỹ Đình. Dạo gần đây bà ta mới biết đến sự tồn tại của Phong Yểu, hiện tại đang làm loạn đến mức gà bay chó sủa.

Tô Nhiễm bất ngờ bật cười lạnh, móng tay sơn đỏ rực như mắt mèo lướt mạnh trên màn hình điện thoại, ánh sáng lập lòe phản chiếu đáy mắt lạnh lẽo: “Chuyện này con không cần nhúng tay vào. Loại ngu xuẩn kia, chẳng đáng để phí công.”

Phong Yểu nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.

Không cần cô lo thì tốt quá. Dù sao cô cũng chỉ là một “đứa trẻ 3 tuổi 200 tháng”, chuyện người lớn tốt nhất đừng nhúng mũi vào. Trẻ con nghỉ hè thì cứ nên ăn dưa hấu, nằm điều hòa, sống vui vẻ nhẹ đầu là được.

Tô Nhiễm còn phải tham dự một buổi họp báo, nên trước tiên để tài xế đưa Phong Yểu về Tô Hà Hoa Viên. Căn hộ đó chính là quà sinh nhật tuổi 18 mẹ tặng cô, nguyên một tổ hợp nhà tiêu chuẩn cao cấp, do một tay Tô Nhiễm đứng tên mua đứt.

Mỗi lần gặp nhau giữa hai mẹ con đều ngắn ngủi như thế, Phong Yểu đã sớm quen, không có gì phải buồn. Trái lại là Trần Ngọc Phương, người ngồi ghế lái trước, từ kính chiếu hậu lặng lẽ nhìn cô gái ôm hộp đồ bước đi, trong lòng bỗng dâng lên chút nghẹn ngào.

Đứa nhỏ này… ngoan quá. Từ bé đã như vậy, bị giấu đi như thứ không thể lộ ra ánh sáng, thế mà chẳng oán giận, cũng không phản nghịch, ngoan đến mức khiến người ta xót lòng.

“Mau thật đấy. Mới hôm nào còn tết tóc hai bên, chớp mắt đã tốt nghiệp đại học rồi.”

“Chị đang ngầm nhắc tôi là già rồi hả?” Tô Nhiễm không ngẩng đầu, hỏi một câu.

“Làm gì có!” Trần Ngọc Phương lập tức chuyển đề tài, “Nếu Yểu Yểu không muốn đến Bạn Nguyệt, có cần đổi người không?”

“Nó sẽ đi.”

“…… Ai cơ?”

“Tôi nói, nó sẽ đi.” Tô Nhiễm vẫn không giải thích thêm, chỉ cúi đầu tiếp tục xem kịch bản trong tay.

****

Khánh Thành tựa lưng vào núi, mặt hướng về sông. Phía đông là một dãy núi dài phủ mây mù lảng bảng, khung cảnh mơ hồ như tiên cảnh nơi trần thế.

Xe rời trung tâm thành phố, chạy về hướng đông, xuyên qua khu biệt thự cao cấp nối liền nhau, rồi tiếp tục leo lên núi.

Phong Yểu ngồi ở ghế sau, tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lơ đãng. Cảnh vật ngoài kia lùi dần, núi rừng xanh mướt, gió thổi qua những nhành cây khẽ lay.

Cô đang thấy… không cam lòng.

Ban đầu là muốn về thăm bà ngoại, ai ngờ đâu – bà ngoại lại chạy mất.

… Cũng không hẳn là “chạy”, chỉ là đột nhiên nói đi là đi, ngồi du thuyền hạng sang, khởi hành chuyến du lịch vòng quanh Châu Á-Âu.

Nhưng bà ngoại cô đâu phải kiểu người tùy hứng muốn đi là đi, nhìn kiểu gì cũng thấy rõ ràng là… vết tích của Tô Nhiễm.

Điện thoại trên đầu gối rung lên.

Tiền Phú Quý: [Vậy cậu đi thật à? Không đấu tranh thêm chút nào sao?]

Bạn bè của Phong Yểu không nhiều, người duy nhất có thể gọi là thân thiết thật sự chỉ có Tiền Xu.

Hồi còn tiểu học, từng có mấy đứa bạn học trêu chọc cô không ba không mẹ. Lúc đó, không chỉ Tiền Xu đứng ra bênh vực, mà còn kéo cả anh trai mình, Tiền Hạo đến giúp cô "xử lý" đám kia một trận nên thân.

—— Nghĩ lại mới thấy, Tiền Hạo khi đó đã là người trưởng thành hơn Tiền Xu cả chục tuổi, sắp đi làm đàng hoàng, thế mà lại xắn tay ra đánh học sinh tiểu học… cũng thật chẳng biết ngượng ngùng là gì.

Khi ấy trong mắt Phong Yểu, anh trai cao lớn mạnh mẽ ấy như anh hùng bước ra từ truyện tranh, khiến trái tim bé bỏng lần đầu rung động mãnh liệt, sau đó… bị hiện thực đập vỡ tan tành.

Thôi, chuyện cũ nghĩ lại mà giật mình. Nói chung, cô và Tiền Xu học cùng lớp suốt từ tiểu học đến hết cấp ba. Sau khi tốt nghiệp, Tiền Xu ra nước ngoài du học, từ đó mỗi đứa một phương trời.

Yêu Yêu Linh Bất Linh: [Chỉ cần tớ nằm im trước, thì sẽ không ai có thể quật ngã tớ.]

Tiền Phú Quý : […Thật khí chất .jpg]

Chiếc xe uốn lượn theo con đường quanh co giữa núi, đến một khúc cua ở lưng chừng, tiếp tục đi thêm một đoạn ngắn, cuối cùng dừng lại trước cánh cổng lớn sắt đen khắc hoa tinh xảo.

Bên trong cổng có vệ sĩ đứng gác, an ninh nghiêm ngặt.

Phong Yểu xuống xe, nói rõ mục đích đến. Một người vệ sĩ cầm điện thoại xác minh xong thì nói: “Mời cô theo tôi.”

Cô kéo va li xuống xe, đi theo vệ sĩ, lên một chiếc xe điện chở khách.

Chiếc xe điện chậm rãi lăn bánh, ánh nắng rải khắp mặt đất, đài phun nước dỉdu khắc lấp lánh, khu vườn rực rỡ sắc hoa, bãi cỏ xanh mướt như nhung. Lác đác những con đường đá phiến ngoằn ngoèo chồng chéo nhau, kéo dài vào sâu bên trong khu rừng, thi thoảng còn nghe thấy tiếng nước róc rách chảy.

Phong Yểu nhìn không rời mắt.

Ngay khoảnh khắc cô sắp tưởng mình đang vào khu nghỉ dưỡng cao cấp ngắm cảnh thư giãn, thì giữa hàng cây canh tốt hiện ra một biệt thự cao cấp.

Đó là một căn biệt thự ba tầng mang phong cách Địa Trung Hải, tường sơn trắng hồng nhạt, mái vòm cong cong, hành lang kéo dài hơn trăm mét như vô tận, đến cuối mới ngoặt khúc, hàng cột đá liên tiếp chống đỡ từng vòm cong nối tiếp nhau, tạo nên cảm giác trang nghiêm mà tao nhã.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, mái ngói đỏ ánh lưu ly lấp lánh chói mắt, xuyên qua khung vòm chạm rỗng, ánh sáng dội xuống mặt hồ bơi trong vắt như sapphire, phản chiếu từng đợt sóng gợn nhẹ nhàng.

Đẹp quá mức tưởng tượng…

Phong Yểu nhớ lại mấy khu biệt thự cao cấp mà lúc nãy cô đi ngang qua, so với căn biệt thự trước mắt này, thì đúng là kém xa mấy bậc.

Xe đưa đón dừng lại trên đường lát đá, từ biệt thự bước ra một người phụ nữ khoảng năm mươi sáu mươi tuổi, ăn mặc giản dị sạch sẽ, vẻ mặt hiền hòa.

Người đó hình như có chút bất ngờ, lẩm bẩm: “Là… con gái?”

Sau đó mới cất tiếng gọi: “Tôi họ Chu, mời theo tôi, tôi sẽ dẫn cô đi gặp thiếu gia.”

“Chào thím Chu, cháu là Phong Yểu.” Phong Yểu để lại vali ở cửa, bước nhanh theo sau thím Chu.

Dọc theo hành lang quanh co, xuyên qua nhiều gian phòng, đi mãi mới tới được khu chính. Biệt thự này rộng đến mức khiến Phong Yểu không nhịn được phải thở dài cảm thán đầy tinh thần giai cấp vô sản: “Quét dọn nơi này chắc mệt lắm.”

Thím Chu liếc nhìn cô một cái: “Cũng không đến mức đó. Đã có người chuyên phụ trách vệ sinh và chăm sóc vườn.”

Vậy thì phải thuê bao nhiêu người mới đủ? Không hổ là "thiếu gia", đúng là chịu chơi.

“Đến rồi.”

Trước mắt là một sân vườn hình vuông. Giữa sân là một hồ nước nông, trong vắt đến mức nhìn thấy tận đáy. Dưới bóng cây bên hồ, một người đàn ông đang ngồi xe lăn, lười biếng thả thức ăn xuống mặt nước, đàn cá chép béo mập tranh nhau ngoi lên, vây đuôi phấp phới, mặt nước gợn sóng lấp loáng như ánh vàng vỡ vụn.

Vị này… hẳn chính là “Thiếu gia”.

Nhận được ánh mắt ra hiệu từ thím Chu, Phong Yểu bước lên theo lối lát đá đỏ sẫm, đi đến bên cạnh xe lăn rồi dừng lại cách chừng hơn một mét.

“Chào anh, tôi là—”

Nhưng khi ánh mắt vừa rơi lên khuôn mặt người đàn ông kia, trong khoảnh khắc ấy, Phong Yểu cảm thấy tất cả cảnh đẹp mà cô vừa ngắm dọc đường đều trở nên nhạt nhòa vô nghĩa.

Lúc Thượng Đế tạo ra người đàn ông này, hẳn là đã đổ cả trái tim vào từng đường nét. Gương mặt gần như hoàn mỹ, đường viền rõ ràng, góc cạnh sắc sảo, đẹp đến chói mắt. Nhất là đôi mắt kia, sâu thẳm như màn đêm, ánh sáng phản chiếu như vì tinh tú chuyển động trong vũ trụ. Chỉ một cái nhìn thôi, người ta cũng có thể lạc vào đó...

“—Nhìn đủ chưa?”

Giọng nói trầm thấp, có từ tính rất cuốn hút, nhưng lạnh đến mức khiến người ta rùng mình, như băng vụn trút xuống. Rõ ràng là đang tức giận vì bị nhìn chằm chằm.

Nhìn người ta chằm chằm đúng là hơi thất lễ thật, Phong Yểu lập tức thu lại ánh mắt, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, tại gương mặt anh thật sự…”

Với gương mặt xuất sắc thế kia, dùng từ “đẹp trai” hay “ưa nhìn” đều cảm thấy như sỉ nhục. Khóe mắt cô liếc qua hồ cá đầy sắc màu bên cạnh, linh cảm chợt lóe lên: “Trầm ngư lạc nhạn.[1]”

[1] Trầm ngư lạc nhạn: chim sa cá lặn.

Tông Diễn sững lại một chút, sau đó lửa giận lại càng dâng lên: Cô gái mê trai nông cạn này đúng là không biết tự trọng!

“Cô chán sống rồi à?”

Thì ra một người đẹp thực sự, ngay cả khi tức giận trừng người ta, cũng đẹp đến không chịu nổi. Phong Yểu thưởng thức xong ánh mắt sắc lạnh của anh, đáp nhẹ: “Không có đâu.”

Cô lấy hợp đồng trong túi ra, đưa đến trước mặt anh, tiếp tục lời giới thiệu còn dang dở: “Tôi tên là Phong Yểu, là trợ lý tạm thời mới được sắp xếp cho anh. Đây là hợp đồng đã ký.”

Cô gái này, yêu diễm nhưng không tục, thần thái bình tĩnh đến lạ thường.

Vài ngày trước còn có người vì cô mà nhảy lầu tự tử, vậy mà nhìn biểu hiện bây giờ của cô, dường như chẳng hề để tâm chút nào.

Ánh mắt Tông Diễn lạnh lùng, giọng nói cao ngạo đầy cảnh giác: “Cô là người của ai?”

“Người của ai?” Phong Yểu nhíu mày khó hiểu, “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”

Giả ngây ngô. Đúng như dự đoán.

Từ khi anh đến nơi này dưỡng bệnh, đã có không ít người tìm đủ mọi cách để chen chân vào, thủ đoạn nào cũng có.

Tiếc là… tất cả đều uổng công.

Bên cạnh anh không cần loại mỹ nhân rắn rết chuyên dựa vào sắc đẹp để quyến rũ người khác.

“Người phái cô đến không nói với cô sao? Tôi chưa bao giờ dùng phụ nữ.”

Ồ hô, ý là bên cạnh tôi chỉ có đàn ông——

Phong Yểu một lần nữa liếc nhìn vị “thiếu gia” tuấn mỹ đang ngồi trên xe lăn trước mặt, trong đầu không kìm được suy diễn: Chưa bao giờ dùng phụ nữ… vậy chắc là… bên giường cũng chỉ dùng đàn ông thôi sao?

“Xin lỗi đã làm phiền.”

Cô dứt khoát xoay người, bỏ đi luôn.

Cô còn tưởng ít nhất phải làm được vài ngày, rồi mới tìm cơ hội bị “đuổi việc” một cách tự nhiên. Vì vậy, cô đã cẩn thận nghiên cứu hẳn một bộ bí kíp "kỹ năng thất nghiệp" mỗi ngày, chẳng hạn như: ông chủ gắp đồ ăn thì cô lật bàn, ông chủ hát karaoke thì cô phá nhịp, ông chủ tăng ca thì cô về trước, ông chủ uống nước thì cô bỗng dưng… làm đổ ly.

Không ngờ lần này lại thuận lợi đến thế!

Vụ này có thể báo cáo thành tích cho mẹ được rồi, lý do không thể tiếp tục công việc: Giới tính không phù hợp.

Cái này thật sự đâu thể trách cô….

Gió nhẹ thổi qua, tán cây lay động. Mãi cho đến khi bóng lưng người con gái ấy khuất hẳn sau vòm cửa chạm khắc, Tông Diễn vẫn chưa hoàn hồn lại.

… Đây gọi là “lạt mềm buộc chặt” sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play