Ánh mặt trời như thiêu đốt, hơi nóng hầm hập táp thẳng vào mặt. Hôm nay đi bảo vệ luận văn, Phong Yểu cố tình chọn mặc một chiếc váy liền ôm dáng, mát mẻ vừa phải, tưởng sẽ thoải mái, ai ngờ lại đổ mồ hôi nhễ nhại, dính bết vào người đến khó chịu.
Tuy xưa nay cô vốn điềm đạm dễ chịu, nhưng cũng không khỏi tức giận.
Thật ra người có vấn đề tâm lý đúng là nên được thông cảm. Nhưng cái kiểu ngồi lù lù trên bờ tường, phát ngôn linh tinh, rêu rao đủ chuyện không kiểm chứng, mà còn ở nơi cô đã quyết tâm gắn bó cả đời, bôi nhọ danh dự cô —
Thật quá lố bịch!
“Lưu Đông Húc, bệnh của cậu có thể điều trị được. Chỉ cần cậu chịu xuống trước, ban giám hiệu và thầy cô sẽ giúp cậu…”
“Anh không có bệnh!” Lưu Đông Húc gào lên như mất kiểm soát, “Anh không bệnh! Anh không cần ai giúp hết!”
“Đừng kích động cậu ấy nữa!” Giáo sư Từ lo đến vã mồ hôi. Lưu Đông Húc là du học sinh gốc Hoa từ Singapore đến theo diện trao đổi, lỡ xảy ra chuyện gì thì rắc rối to!
Đám đông xung quanh đồng loạt hít khí lạnh.
“Mẹ nó, cô ta không sợ muốn cậu ấy nhảy xuống thật à?”
“Quá máu lạnh…”
“Vậy cậu muốn gì?” Phong Yểu nhìn chằm chằm vào hai bên thân thể Lưu Đông Húc, dù cậu ta có biểu hiện kích động cỡ nào, tay vẫn nắm chặt mảnh bê tông: “Muốn thế nào, cậu mới chịu xuống?”
“Anh—”
Lưu Đông Húc thở hổn hển, trời thì nóng như đổ lửa, mất nước đến hoa mắt chóng mặt. Cậu ta phải nhanh chóng kết thúc vở diễn này, nếu không sẽ bị ngất vì sốc nhiệt mất…
“Anh chỉ cần em! Anh muốn em yêu anh!”
Cậu ta hét to, giọng khản đặc, ánh mắt đỏ ngầu.
Một câu nói bật lên giữa hơi nóng nặng nề, như tát thẳng vào không trung. Giọng nam khẩn thiết, đậm chất bi thương và yếu đuối, nghe vào tai lại đầy si tình đến lay động lòng người.
Quần chúng xung quanh đều như bị lay động.
Chàng trai si tình thì bao giờ cũng khiến người ta mềm lòng. Còn cô gái đẩy cậu ta vào trạng thái này đương nhiên đáng trách.
Tàn nhẫn, độc ác, chẳng khác gì rắn rết. Đáng lôi ra xử trảm, đáng bị nhốt vào lồng heo trăm lần!
Giáo sư Từ sợ cô lại chọc giận đối phương, vội vàng khuyên: “Cứ tạm đồng ý trước đi!”
Bên dưới sân trường, tấm đệm hơi cứu hộ đã được bơm căng. Đội cứu hỏa cũng đã lên tới sân thượng. Phong Yểu liếc thấy vị trí của họ qua khóe mắt, rồi chậm rãi mở miệng: “Chỉ cần tôi yêu cậu, cậu sẽ chịu xuống?”
Lưu Đông Húc liếm đôi môi khô khốc, kiên định: “Anh chỉ cần em yêu anh!”
Trong lòng cậu ta chắc chắn, cô chỉ có thể gật đầu. Đây là chuyện liên quan tới mạng người, cô làm gì còn lựa chọn?
Chỉ cần cô gật đầu, cậu ta sẽ tự nhiên đi xuống. Và sau này, ai cũng sẽ tin rằng giữa họ có tình cảm dây dưa thật. Dù cô có phủ nhận thì cũng vô ích.
Phong Yểu khẽ nhếch môi: “Ồ, tôi từ chối.”
“……”
Tiếng xì xào vang lên bốn phía.
Phong Yểu thản nhiên quay sang Phùng Lộ Lộ, người nãy giờ vẫn cầm điện thoại quay lại toàn bộ sự việc: “Quay hết rồi chứ?”
Phùng Lộ Lộ gật đầu.
Phong Yểu quay lại nhìn thẳng vào Lưu Đông Húc, giọng điềm tĩnh, rõ ràng từng chữ: “Bạn học Lưu, tôi chưa từng hẹn hò với cậu, cũng chưa từng nhận bất cứ thứ gì từ cậu. Tôi càng không phải lý do khiến cậu chia tay bạn gái. Trong vòng 1 phút, nếu cậu tự giác xuống khỏi đó, tôi sẽ cân nhắc không truy cứu trách nhiệm vu khống.”
Nói xong, cô mở điện thoại, bật đồng hồ đếm ngược. “Quá thời gian, tự chịu hậu quả.”
Toàn bộ người xung quanh sững sờ.
Chẳng phải đang khuyên can một chàng trai si tình định nhảy lầu sao?
Sao tự nhiên thành... uy hiếp rồi?
Lưu Đông Húc không ngờ cô lại dám từ chối, nhất thời chết đứng tại chỗ.
Người con gái này… thực sự không xem tính mạng của cậu ta ra gì!
Cơn giận bốc lên, Lưu Đông Húc nghiến răng ken két: “Yểu Yểu, sao em có thể phủ nhận tình cảm của chúng ta…”
“Còn 50 giây.” Phong Yểu vẫn điềm nhiên.
Ai quen biết cô đều hiểu, càng bình tĩnh như vậy, nghĩa là cô thực sự đã nổi giận.
Muốn nói cô máu lạnh cũng được, vô tình cũng xong. Nhưng tính mạng hay sống chết của cậu ta chẳng liên quan gì đến cô cả.
Cô đã chịu đủ trò rối loạn này rồi.
“45.”
“Ôi… rốt cuộc có nhảy không vậy?” Có người trong đám đông hóng chuyện bắt đầu tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
“Không thấy tên này có gì đó sai sai à? Nói mãi không xong, cứ lượn qua lượn lại, nhìn chẳng giống muốn nhảy, chỉ như đang ép buộc con gái người ta thôi, thật hèn hạ!”
“Nhưng chẳng phải cô gái kia chơi đùa tình cảm cậu ta trước sao?”
“Có bằng chứng không? Mới chỉ nghe mỗi bên cậu ta nói, sự thật là gì chưa chắc đã rõ đâu!”
“Đúng vậy, Phong Yểu cũng phủ nhận thẳng mặt mà. Nếu thật có tật giật mình, cô ấy đâu thể bình tĩnh đến vậy…”
Trong đám đông bắt đầu xuất hiện nhiều tiếng nói khác nhau. Lưu Đông Húc đổ đầy mồ hôi, bắt đầu cảm nhận được cái cảm giác “đã leo lưng cọp rồi không xuống được”.
Nhảy? Cậu ta không đời nào nhảy thật! Dù bên dưới có đệm cứu hộ, cậu ta cũng chẳng dám liều.
Nhưng không nhảy… thì biết ăn nói thế nào?
“35 giây.”
Âm thanh đếm ngược đều đều, lạnh như máy móc, vang lên giữa trưa hè bỏng rát, từng chữ như đóng búa vào não. Phong Yểu trước mặt chẳng khác gì một cỗ máy vô cảm, càng khiến đầu óc Lưu Đông Húc rối tung.
Mà đúng lúc đó — trong khi cậu ta bị cô thu hút hoàn toàn sự chú ý, một lính cứu hỏa đã lặng lẽ tiếp cận từ phía sau.
Ngay khoảnh khắc ấy, lính cứu hỏa đã áp sát được cậu ta rồi.
“30.”
“Không!” Lưu Đông Húc nghiến răng, căng cả người mà hét lên, “Vì em, anh đã đánh đổi quá nhiều, đến cả mạng sống anh cũng có thể không cần, anh—”
Chưa dứt lời, lính cứu hỏa bất ngờ lao tới, một cánh tay mạnh mẽ kẹp lấy cổ cậu ta, kéo giật mạnh về phía sau. Hai người ngã sõng soài xuống nền sân thượng.
Tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc.
Hành động quá bất ngờ khiến cả hiện trường như bị ai đó bấm nút “tạm dừng”, không khí nhất thời im lặng như tờ.
Vài giây sau, âm thanh hít thở, tiếng hét kinh ngạc và những câu hỏi đầy nghi hoặc bắt đầu dậy sóng, đợt này nối tiếp đợt kia. Không ít người reo hò vỗ tay.
“Trời ơi, đỉnh thật! Mới nhích một chút thôi đã bị kéo lại rồi!”
“May quá, người không sao là tốt rồi. Haha, cô gái kia thất vọng lắm!”
“Tôi thấy Phong Yểu lúc nãy là cố tình làm cậu ta rối trí, để anh lính cứu hỏa có cơ hội hành động đó!”
“Đừng đẩy hết công lao về cô ta chứ, cô ta mà thông minh như vậy á? Tôi không tin!”
“Kia không phải Mã Ngọc Linh sao? Không biết giờ cô ấy thấy sao nhỉ……”
Tình huống nguy hiểm đã được kiểm soát, đội cứu hỏa bắt đầu thu dọn thiết bị, còn đám sinh viên thì vẫn sôi nổi bàn tán không dứt.
Lưu Đông Húc xui xẻo bị say nắng rồi ngất đi, được đưa về phòng y tế, bạn gái cũ Mã Ngọc Linh cũng đi theo chăm sóc. Còn người trong cuộc, Phong Yểu, thì bị đồn là máu lạnh, hoàn toàn thờ ơ… đủ kiểu tin đồn nhanh chóng lan khắp khuôn viên trường.
Thật ra Phong Yểu không hề thờ ơ. Việc đầu tiên cô làm là bảo Phùng Lộ Lộ gửi lại đoạn video đã quay lại toàn bộ sự việc.
“Cái này có tác dụng gì vậy?” Phùng Lộ Lộ khó hiểu hỏi.
Hành lang ký túc xá vẫn có người qua lại, nhưng cứ ngang qua phòng này là ai cũng như có hẹn, bước chân bỗng chậm lại. Sau cánh cửa là tiếng trò chuyện khe khẽ, tuy nghe không rõ, nhưng cũng không khó để đoán họ đang chỉ trỏ bàn tán điều gì đó.
Con gái trong vòng xoáy dư luận vốn đã thiệt thòi, chỉ cần một bức ảnh làm điểm xuất phát, người ta cũng có thể thêu dệt ra đủ loại “giai thoại phong tình” có đầu có đuôi. Huống hồ lần này là Lưu Đông Húc leo lên tận sân thượng, có khác gì lấy tính mạng ra để tạo kịch bản ầm ĩ đâu?
Hiện giờ bên ngoài đồn thổi cái gì cũng có. Ngay cả hai cô bạn cùng phòng trước đây đã chuyển ra ngoài từ lâu cũng không bỏ qua cơ hội tham gia buổi bày tỏ bất bình: Nào là “Biết người biết mặt chẳng biết lòng”, nào là “Hóa ra cổ vương lại ở ngay bên cạnh mình”.
Phùng Lộ Lộ đặt mình vào hoàn cảnh của Phong Yểu, nghĩ thôi cũng thấy nghẹt thở.
Tuy rằng Phong Yểu thỉnh thoảng được xe sang đưa đón, lúc về còn xách theo mấy túi hàng hiệu đời mới, cô ấy cũng từng thắc mắc vài lần. Nhưng bảo là có mối quan hệ yêu đương bí mật với Lưu Đông Húc thì…
Cô gái mỗi ngày đều như ngủ không đủ giấc, chưa bao giờ buồn đi giao lưu bạn bè, lời mời hẹn hò của nam thần trong trường cũng chẳng buồn quan tâm, lười tới mức độ đó thì còn sức đâu mà đi diễn kịch lừa dối tình cảm?
Có điều, kiểu lý do “Cô ấy lười quá nên không yêu đương” mà nói ra thì ai tin cho nổi…
“Bằng chứng phỉ báng.” Phong Yểu vừa tắm rửa xong, thay chiếc áo phông mỏng cùng quần ống rộng bằng vải cotton, cả người lập tức nhẹ nhõm dễ chịu hẳn.
“Không phải cậu nói nếu cậu ta bước xuống thì sẽ cân nhắc không truy cứu nữa sao?”
“Thì tớ nói là ‘sẽ cân nhắc’ mà.” Phong Yểu thản nhiên đáp, “Tớ đang cân nhắc đây.”
Cô đâu có hứa là cân nhắc xong sẽ tha.
Phùng Lộ Lộ: “……” Trình độ lươn lẹo ngôn ngữ đã đạt tới cảnh giới nghệ thuật.
Lúc này điện thoại Phong Yểu reo lên, một tin nhắn hiện ra: [Cổng Đông, 15 phút.]
Câu từ ngắn gọn như một tín hiệu ám mật.
Phùng Lộ Lộ vô tình liếc qua, sắc mặt thoáng hiện chút phức tạp. Lại là cái người… “kim chủ” kia.
Phong Yểu thì chẳng phát hiện gì, dù sao cũng đã bảo vệ luận văn xong xuôi, trong trường không còn chuyện gì cần lo nữa. Đồ đạc đều đã được đóng gói sẵn, lát nữa có thể quay lại lấy. Cô cầm túi, rút cây dù nhỏ rồi nói: “Tớ đi trước đây.”
“Hả?” Phùng Lộ Lộ sửng sốt, “Đi luôn á? Lỡ đâu trợ lý giảng viên tìm cậu thì sao? Với cả, hình như tớ vừa thấy Mã Ngọc Linh kéo nguyên hội chị em định tìm cậu gây chuyện đấy…”
Phong Yểu: …Chạy là thượng sách!
…..
Tiếng ve kêu từ trong tán cây vọng ra inh ỏi, như thể đang gào lên chống lại cái nắng chói chang. Cây cỏ trong bồn hoa thì héo rũ cả xuống vì bị nung nóng suốt cả ngày trời.
Phong Yểu che dù, thong thả đi tới cổng Đông của trường, ai ngờ đi nhanh quá nên đến sớm.
Khánh Đại là ngôi trường trong mơ của vô số sinh viên, lúc nào cũng có khách tham quan đứng trước cổng chụp ảnh. Cô chọn một góc râm dưới gốc cây, để tránh lỡ chen vào khung hình người khác.
Bên cạnh có mấy nữ sinh đang túm tụm nói chuyện:
“Trời ơi, quảng cáo của Đát Kỷ nương nương lần này đẹp muốn xỉu luôn! Hôm qua tớ còn đặt mua cây son màu giống y vậy, cả ngày hôm nay refresh 800 lần rồi vẫn chưa thấy giao hàng nữa!”
“Tớ! Cũng! Muốn! CMN, người đó ăn chất bảo quản thay cơm hả? Hồi nhỏ tớ đã thấy chị ấy đẹp như vậy rồi, tớ học lên cấp ba rồi mà chị ấy chẳng thay đổi chút nào. Điều này có khoa học chút nào không?”
“Bữa trước tớ thấy một bài bóc phốt trong nhóm hóng hớt, nói Tô Nhiễm chính là hồ ly tinh thật đó! Năm xưa đóng vai Đát Kỷ là bản chất thật chứ không phải diễn xuất! Bảo vì thế nên đến giờ vẫn độc thân, không yêu đương, không dính dáng gì đến đàn ông. Phân tích rành mạch đến mức tớ suýt nữa tin thật luôn đó!”
“Phụt ha ha ha, thế này là cố tình bôi xấu rồi! Lố quá đi mất…”
Mấy cô gái ríu rít cười đùa. Phong Yểu nhẹ nhàng xoay cây dù trong tay, theo ánh mắt của họ nhìn về phía bên kia đường.
Trên bức tường bên ngoài tòa nhà đối diện là bảng hiệu sang trọng sáng loáng, ngay giữa trung tâm, đập vào mắt là một tấm poster quảng cáo cực to: một nữ minh tinh với làn da trắng như tuyết, môi đỏ rực, ánh mắt lấp lánh đầy mê hoặc, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
“Tớ đoán chắc chị ấy không kết hôn sinh con là sợ ảnh hưởng sự nghiệp thôi, nhiều nữ minh tinh sinh con xong là xuống sắc liền.”
“Đáng tiếc ghê, đẹp như vậy mà không truyền lại gen thì phí quá…”
Phong Yểu chạm nhẹ lên mặt mình.
Chắc… cũng không tính là quá phí đi?
Ngay khoảnh khắc đó, một chiếc Maybach thương vụ đen bóng loáng chậm rãi chuyển làn sang phải rồi từ từ dừng lại bên lề đường.
Phong Yểu tiến lên, thu lại cây dù, kéo nhẹ cửa xe rồi thuần thục chui vào trong. Bên ngoài còn có vài ánh mắt tò mò liếc vào, nhưng cánh cửa lập tức được đóng lại.
Không gian bên trong xe rộng rãi và mát lạnh, khác hẳn với cái nóng bức bên ngoài, như hai thế giới.
Nữ minh tinh trên biển quảng cáo hiện đang nằm nghiêng nhắm mắt trên ghế da, đắp mặt nạ. Bên cạnh là một túi xách hàng hiệu màu bạch kim đang mở hé, bên trong nhét đầy kịch bản, dày đến nỗi như muốn tràn ra ngoài, chi chít những nét gạch bút highlight.
Phong Yểu ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Mẹ.”
Sau đó quay về phía người ngồi ghế phụ, quản lý Trần Ngọc Phương, lễ phép chào hỏi: “Chào dì Phương.”
Trần Ngọc Phương mỉm cười đáp lại. Tô Nhiễm hơi hé mí mắt liếc con gái một cái, giọng ghét bỏ: “Con mặc cái gì vậy, bao tải à?”
Phong Yểu bình thản đáp: “Con mặc bao tải vẫn đẹp. Gen tốt, không cưỡng được.”
Trần Ngọc Phương bật cười, mặt nạ của Tô Nhiễm suýt nữa bong ra. Bà dứt khoát gỡ luôn mặt nạ xuống, cằm hất về phía chiếc hộp màu cam to tướng trên ghế: “Quà tốt nghiệp.”
Tô Nhiễm mê túi hiệu, và cũng rất thích tặng túi. Phong Yểu tháo nơ bướm, mở hộp ra, quả nhiên bên trong là một chiếc túi bạch kim sang chảnh.
Cô xách lên thử, nặng cả vài ký, bên trong còn nhét thêm mấy cuốn sách.
Phong Yểu thu lại, nghĩ bụng tủ đồ lại sắp chật thêm một ngăn, “Cảm ơn mẹ.”
“Còn cái này nữa.” Tô Nhiễm lại tiện tay ném thêm một túi giấy qua.
Quà cũng khá nhiều đấy, cái này là gì nữa, chẳng lẽ là bất động sản? Hay cổ phần công ty? Phong Yểu đoán, rồi lấy ra một xấp tài liệu từ túi.
Liếc một cái, cô lập tức như cầm phải than nóng, vội vàng nhét lại.
Không phải quà!
Là một bản hợp đồng lao động, chính xác hơn là hợp đồng lao động ngắn hạn trong hai tháng, địa điểm làm việc tên gọi là “Bạn Nguyệt Sơn Trang”.
Đi làm là không thể nào, dù là Bạn Nguyệt hay Bạn Sao cô cũng không làm, Phong Yểu từ chối: “Con đã có kế hoạch nghỉ hè rồi, phải về quê chăm sóc bà ngoại.”