Yến Thanh Khê hơi phiền não bĩu môi, "Anh nói người Giang gia này rốt cuộc bị gì vậy chứ? Có phải bây giờ bọn họ có quyền có thế, có gia nghiệp lớn, nhà chúng ta lại bình thường, cho nên họ xem thường nhà chúng ta, nói cái gì mà Giang Mặc Thần thích con trai, không thích con gái, nói không đành lòng gạt em, cho nên hôn ước lúc trước, muốn đổi từ em thành anh, để anh và Giang Mặc Thần kết hôn, đây là muốn làm gì? Anh ta thích nam hay nữ mấy năm trước còn không nhìn ra được sao? Tại sao phải chờ đến lúc này mới nói. Còn nói cái gì muốn cho anh trai là anh đi, cố ý làm nhục nhà chúng ta sao?"
Vậy em thực sự hiểu lầm hắn rồi, Yến Thanh Trì thầm nói. Việc Giang Mặc Thần thích nam lúc trước đúng là hắn không phát hiện ra, sở dĩ tuổi này mới phát hiện, hoàn toàn là vì tới tuổi này rồi hắn mới gặp tiểu bạch liên, tình yêu chớm nở.
Tiểu bạch liên tất nhiên là thụ của quyển sách này, tiểu bạch liên thụ này thân thể mềm mại dễ vỡ, động một chút liền khóc hu hu. Thụ thích học trưởng của mình lúc còn đi học, đáng tiếc học trưởng này là một thẳng nam. Lúc thụ ôm lấy trái tim nhỏ bé của mình đáng thương đuổi theo phía sau, nhưng "bẹp" một tiếng bị dẫm nát, vừa lau nước mắt vừa lượm nhặt mảnh vỡ trái tim định dán lại, đúng lúc bị Giang Mặc Thần bắt gặp.
Giang Mặc Thần xuất thân hào môn, bản thân cũng đủ ưu tú, lúc đi học là học bá kiêm giáo thảo nổi tiếng một thời ở trường. Sau khi tốt nghiệp tiến vào giới giải trí, dựa vào bối cảnh và thiên phú diễn xuất, giành được Giải thưởng Kim Quế hạng mục Nam diễn viên chính xuất sắc nhất ở tuổi 27, trở thành ảnh đế Kim Quế.
* Ảnh đế: Nam diễn viên chính xuất sắc nhất mảng phim điện ảnh/phim chiếu rạp
Nửa đời trước, hắn từ nhỏ đến lớn gặp đã gặp qua vô số nam nữ, cũng không thiếu em trai em gái tuổi trẻ xinh đẹp theo đuổi, ám chỉ công khai với hắn. Nhưng cố tình Giang Mặc Thần chính là một người mù, thẳng đến khi gặp thụ. Giang Mặc Thần quả thật giống như bị ma xui quỷ khiến, cũng không biết coi trọng thụ ở điểm nào, vội vàng đưa ấm áp sưởi ấm cậu ta. Em không có nhân vật thích hợp, anh giúp em; em không có tài nguyên tạp chí, anh mang em; em không có đại ngôn quảng cáo, anh lấy đại ngôn của mình chia cho em; chỉ thiếu cái không trực tiếp xào CP (Couple) với tiểu bạch liên.
Nhưng bất kể hắn làm gì, thụ chính là bạch liên hoa không hơn không kém, đều thời khắc tuân thủ thiết lập bạch liên hoa của mình, một bên có việc thì nghĩ đến Giang Mặc Thần, không có việc gì thì nhớ học trưởng, một bên khóc la, anh đừng như vậy, em không thể như vậy, em đã có người mình thích, hu hu hu.
Vì thế, liền xuất hiện tiết mục tiểu bạch liên ngàn dặm theo đuổi tình yêu, ra nước ngoài; Giang Mặc Thần rút kinh nghiệm xương máu, kết hôn.
Theo nguyên tác, nguyên chủ từ chối Giang Mặc Thần. Mặc dù Giang Mặc Thần không có tình cảm với nguyên chủ, nhưng liên tiếp chịu nhục ở chỗ tiểu bạch liên và nguyên chủ, nhất thời buồn bực cáu kỉnh. Sau khi say rượu tìm kiếm an ủi, liên hệ với tiểu bạch liên. Tiểu bạch liên biết Giang Mặc Thần định kết hôn, vừa nói kết hôn cũng tốt, dù sao ai cũng muốn có mái ấm của riêng mình. Một bên lại nói mình sắp kiên trì không nổi nữa, có thể cả đời này cậu ta cũng không có mái ấm thuộc về mình.
Giang Mặc Thần không đành lòng nhìn người trong lòng khổ sở như vậy, lập tức tỏ vẻ sẽ không, chỉ cần tiểu bạch liên muốn, mình có thể cho cậu ta một mái nhà. Tiểu bạch liên ở bên kia điện thoại cười cười, không nói gì nữa.
Yến Thanh Trì thở dài, người biết đây là nam chính, người không biết còn tưởng đây là nam phụ đó.
Yến Thanh Trì cảm thấy mình thật là quá thảm, đang ngủ ngon lành, khi không lại xuyên đến đây, cậu chỉ muốn an ổn làm tiểu thái tử gia tộc, tại sao phải lựa chọn người không có chí tiến thủ, không có tham vọng như cậu chứ!
"Anh, anh đang nghĩ gì vậy?" Yến Thanh Khê thấy cậu vẫn không nói gì, chọt chọt cậu một cái.
Yến Thanh Trì quay đầu nhìn cô, "Ba mẹ đâu?"
Yến Thanh Khê chỉ vào phòng ngủ chính, "Ở bên trong thương lượng nên làm thế nào."
"Anh đi xem." Yến Thanh Trì đứng lên, đi qua.
Qua cánh cửa, mơ hồ nghe được tiếng cha mẹ Yến nói chuyện, Yến Thanh Trì đứng nghe, nghe thấy mẹ Yến nức nở nói, "Đều tại ông, tôi đã nói bạn học kia của ông không thể tin, ông càng muốn tin, bây giờ phải làm sao? Năm ngàn vạn đâu, chúng ta làm gì còn? Giang gia lại nói không thể cưới Tiểu Khê, chúng ta lấy đâu ra năm ngàn vạn (~175 tỷ)?"
"Hay là chúng ta hỏi mượn bọn họ, mọi người không thành thông gia, có thể làm bạn bè cũng được, dù sao quan hệ của ba và ông cụ Giang gia tốt như vậy."
"Nếu Giang lão gia còn sống, lời này của ông còn được, nhưng ông cụ đã đi từ lâu rồi, ngay cả chuyện quan trọng nói về hôn ước như hôm nay mà ba mẹ cậu ta cũng không đến, chỉ có một mình Tiểu Thần đến. Ông cảm thấy nhà bọn họ muốn làm bạn với chúng ta sao?"
"Vậy chúng ta phải làm sao, cũng không thể để Tiểu Trì kết hôn được, Tiểu Trì lại không thích nam sinh, để nó gả cho Tiểu Thần, còn không phải là làm khó con sao."
"Ai." Ba Yến thở dài, "Để tôi nghĩ cách, xem còn cách nào khác không."
Mẹ Yến hình như đang khóc, tiếng nức nở đứt quãng từ trong phòng truyền ra tới, "Phải làm sao bây giờ đây, sao lại xảy ra chuyện này chứ?"
Yến Thanh Trì lúc này mới nhớ tới, đúng rồi, cậu đã quên, trong nguyên tác, cha mẹ nguyên chủ còn đang nợ tiền. Cậu bất đắc dĩ thở dài trong lòng, còn có thể làm sao, kết hôn không thể nghi ngờ là con đường đơn giản nhất cũng là con đường nhanh nhất. Năm ngàn vạn đó, lại không phải năm ngàn tệ (~17,5 triệu), sao có thể nói có là có. Nếu như không có, thật sự phải chờ kẻ thù tới cửa, đấu trí đấu dũng với đối phương sao? Đương nhiên bản thân cậu không có vấn đề gì, nhưng lỡ như đối phương xuống tay với Yến Thanh Khê thì sao? Yến Thanh Trì nghĩ đến đây, cảm thấy vẫn nên kết hôn thì hơn. Sau khi kết hôn, cậu hỏi mượn Giang Mặc Thần năm ngàn vạn, giải quyết chuyện trong nhà, cũng giải quyết chung thân đại sự của mình.
Mắt nguyên chủ mù, cậu lại không mù. Giang Mặc Thần muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tiền có tiền, trừ bỏ nhất thời bị ma quỷ ám, mắt mù, cũng không có khuyết điểm gì. Hơn nữa, nếu cậu và Giang Mặc Thần kết hôn, vậy cốt truyện của tiểu thuyết có thể hoàn toàn bị lệch đường ray, như vậy, mình có thể xem nơi này thành một thế giới chân thật khác, sống một cuộc sống tốt đẹp.
Yến Thanh Trì nghĩ vậy, xoay người gõ cửa phòng.
Dưới sự kinh ngạc của cha mẹ Yến cậu đẩy cửa ra, nhìn vẻ mặt khiếp sợ vẫn chưa tản đi của hai vợ chồng, nhìn đôi mắt đỏ hoe của mẹ Yến, cười tươi nói, "Con nghe Tiểu Khê nói, đối tượng kết hôn của em ấy không muốn kết hôn với em ấy, muốn kết hôn với con?"
Mẹ Yến đứng lên, mất tự nhiên nói, "Con nhỏ Tiểu Khê này chỉ biết nói bậy, con đừng, đừng nghe nó."
"Vậy sao?" Yến Thanh Trì dựa vào khung cửa, "Con còn đang định đồng ý đây, ba mẹ, lúc trước con sợ dọa hai người, nên vẫn luôn không nói với hai người, thật ra con vẫn luôn thích con trai, con không có hứng thú với con gái."
Mẹ Yến sửng sốt một lúc, cha Yến không thể tin được hỏi cậu, "Con nói cái gì?"
"Con nói, nếu con vừa vặn cũng thích con trai, Giang Mặc Thần cũng vậy, vậy không bằng cứ làm theo lời anh ta, chúng con kết hôn. Dù sao, điều kiện của anh ta cũng không tệ, con cũng không thiệt."
Cha Yến kinh sợ.
"Con nói nghiêm túc?" Mẹ Yến cẩn thận hỏi.
Yến Thanh Trì gật đầu, "Đúng lúc, con cũng đủ tuổi kết hôn, cũng có thể kết hôn."
Cha mẹ Yến ngơ ngẩn nhìn cậu, cũng không biết nên nói gì mới thích hợp.
Yến Thanh Trì vẫn mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh, ấm áp, thản nhiên nói, "Hai người nói chuyện tiếp đi, con đi xem phòng bếp có đồ ăn gì không, mấy ngày trước ghi hình chương trình học được vài món, muốn cho mọi người nếm thử tay nghề." Nói xong, cậu chu đáo đóng cửa lại.
Cha mẹ Yến nhìn cửa đóng lại, hai mặt nhìn nhau, "Ông nói, Tiểu Trì có phải đã nghe được hay không, sợ chúng ta khó xử, cho nên mới nói vậy."
Cha Yến nghĩ nghĩ, lộ ra vẻ mặt khó xử, "Nhưng mà con trai chúng ta, không giống người hiểu chuyện như vậy."
Mẹ Yến nghe vậy, gật đầu, "Đúng vậy, nó không làm lớn chuyện là tốt rồi, sao có thể vì lo lắng cho chúng ta, để mình chịu thiệt chứ. Vậy, nó thật sự thích con trai sao? Lại cảm thấy điều kiện của Tiểu Thần cũng khá tốt, nên mới đồng ý?"
Cha Yến thở dài, "Ai mà biết được, cứ xem thế nào đã, nếu nó thật sự đồng ý, vậy, vậy.…" Cha Yến thở dài một hơi, bất đắc dĩ ngồi xuống, "Vậy thì cứ quyết định như vậy đi. Dù sao điều kiện của Tiểu Thần cũng không có gì bắt bẻ, cũng coi như một lựa chọn tốt."
Mẹ Yến không nói gì, có chút khổ sở lau nước mắt, "Đây đều là chuyện gì chứ." Bà nói xong lại bắt đầu lặng lẽ khóc.