Lý Tân Nhiên hoàn toàn không nghĩ tới Yến Thanh Trì sẽ trở về ngay lúc này, cậu luôn rất nghe lời, bảo cậu đi hướng đông cậu đi hướng đông, bảo đi hướng tây, cậu liền đi hướng tây. Tại sao lúc này, cậu vậy mà không nghe lời gã về nhà cha mẹ, ngược lại tới đây?
Gã mở miệng muốn giải thích, "Bảo bối, em nghe anh nói."
Yến Thanh Trì nhìn gã vừa há miệng, nước trong miệng tràn vào lúc nãy vừa mở đã chảy ra, vô cùng buồn cười, không khỏi mang theo chút trào phúng cùng khinh miệt.
"Được rồi, còn giải thích cái gì, mau cút khỏi đây đi."
Vốn dĩ trước khi đến đây cậu còn muốn hành hung đầu chó của Lý Tân Nhiên một trận, nhưng khi gặp được người thật rồi, cậu lại nghĩ, thôi bỏ đi, ra tay với một kẻ cặn bã như vậy, sẽ làm bẩn tay mình mất.
Yến Thanh Trì nói xong, nhường đường ra cửa, "Cút đi, mang theo tiểu tam của anh, từ đâu tới đây, lăn về nơi đó."
Lý Tân Nhiên vội vàng rút ra, mạnh mẽ rút động cơ ra ngoài. Yến Thanh Trì không kịp chuẩn bị nhìn thấy “bảo bối” của người khác, nhất thời chỉ cảm thấy cay mắt, cậu ghét bỏ dời mắt đi, trong lòng phun tào, này cũng chẳng ra gì, nhìn qua còn không bằng mình. Không đúng, cậu rất nhanh ý thức được, là không bằng của mình trước kia, đối với thân thể hiện tại này, Yến Thanh Trì hơi sầu, quyết định chờ giáo huấn tên khốn này xong, phải đi nhìn thử của mình, dù sao, cũng là chuyện liên quan đến cả đời cậu!
Lý Tân Nhiên bò dậy bước xuống giường, đưa tay ra muốn ôm Yến Thanh Trì, kết quả người còn chưa tới gần, đã bị Yến Thanh Trì trực tiếp đá ngã về giường.
"Bảo bối, em nghe anh giải thích." Gã giãy giụa ngồi dậy.
Tiểu tam phía sau gã bọc ga trải giường, run bần bật.
Yến Thanh Trì đút tay vào túi, lạnh nhạt nói, “Đừng giải thích, người đã cởi hết rồi, còn giải thích cái gì? Một hai phải để tôi giật khăn trải giường ra run rẩy đến trước mặt anh, hỏi anh ”Đây là cái gì? Là anh không cẩn thận đổ sữa bò lên sao?" thì anh mới vui vẻ đúng không?"
"Không phải, anh chỉ là nhất thời bị ma xui quỷ khiến, anh không cố ý."
"Ừ, đã biết, cút đi."
"Bảo bối, anh...."
"Anh, mẹ nó cứ dây dưa không dứt!" Yến Thanh Trì nổi nóng, "Tôi nói chuyện tử tế với anh cũng vô dụng đúng không? Một hai phải lải nhải không dứt với tôi có đúng không? Nếu anh không đi, có tin ông đây đánh anh muốn đi cũng đi không được!"
Lý Tân Nhiên sao có thể không hiểu cậu, gã chỉ cảm thấy Yến Thanh Trì đột nhiên phát hiện mình ngoại tình, nên tức giận, mới giống như thay đổi thành một người khác. Nhưng thực tế, Yến Thanh Trì vẫn yêu gã, tuyệt đối sẽ không nỡ đánh gã. Sở dĩ cậu nói như vậy, đơn giản chỉ nói miệng mà thôi, gã chỉ cần sử dụng một chút khổ nhục kế, Yến Thanh Trì liền đau lòng, việc này có thể cứ như vậy mà qua đi.
Vì thế Lý Tân Nhiên vẻ mặt nhu tình nói, "Bảo bối, em đánh anh đi, là anh làm sai, chỉ cần có thể làm em nguôi giận, em đánh chết anh cũng được."
Yến Thanh Trì nhìn vẻ mặt ôn nhu giả dối của gã, không nói nên lời, đây lại là cái gì? Tình thánh sao?
Lý Tân Nhiên thấy cậu đứng bất động, càng kiên định với ý nghĩ của mình, đứng lên nhìn cậu, "Em ra tay đi, anh nhịn được, chỉ cần em không tức giận, anh thế nào cũng được."
Yến Thanh Trì: Đậy thực sự là lần đầu tiên cậu thấy có người háo hức vội vàng tìm đánh như vậy.
"Đánh đi, bảo bối." Lý Tân Nhiên nhắm mắt lại, biểu tình tới gã còn bị chính mình làm cảm động.
Yến Thanh Trì thật sự bị gã làm cho kinh ngạc rồi, "Vậy tôi ra tay thật?"
"Ra tay đi, đánh là thương mắng là yêu, anh biết bảo bối em đánh anh cũng là bởi vì yêu anh."
Yến Thanh Trì cười mỉa mai, "Vậy anh thật sự đã đánh giá sai bảo bối của mình rồi. Cậu ta đánh anh, đơn giản bởi vì anh là cặn bã."
Yến Thanh Trì nói xong, thẳng chân đạp qua, đánh tới một đòn hung.
Lý Tân Nhiên bị một đá này làm cho bất ngờ, đầu óc choáng váng nghĩ, chuyện này không nên như vậy, đây không phải kịch bản gã tưởng tượng! Bảo bối của gã sao lại đánh gã thật được! Lại còn hung như vậy!
Yến Thanh Trì đánh một hồi, cảm thấy đủ rồi, lúc này mới đứng lên, lắc lắc tay, "Mẹ nó, đã lâu không đánh người, đột nhiên đánh lại, tay hơi đau."
Cậu ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Lý Tân Nhiên mở to hai mắt không dám tin tưởng, trên mặt đầy vết bầm tím, hình như bị dọa ngu rồi, vẻ mặt ngơ ngác, khiếp sợ nhìn cậu. Yến Thanh Trì không nhịn được bật cười một tiếng. Bản thân Lý Tân Nhiên lớn lên mặt người dạ thú, xem như đẹp trai, nhưng lúc này, nhìn thế nào cũng cảm thấy buồn cười. Yến Thanh Trì bỏ tay xuống, nghĩ rằng mình cũng không đánh liên tiếp vào mặt, sao mặt mũi Lý Tân Nhiên đều bầm dập sưng hết thế kia, chẳng lẽ có vài đòn xuống tay quá nặng sao?
Cậu vừa nghĩ vừa quay đầu nhìn tiểu tam còn đang run bần bật, mở tủ quần áo lấy ra hai bộ quần áo của tra nam ném qua, lạnh lùng nói, "Mặc vào rồi mang hắn cút, cậu có thể làm được chứ?"
Tiểu tam lập tức gật đầu như giã tỏi, cậu ta vừa tận mắt chứng kiến hành vi hành hung đầu chó Lý Tân Nhiên của Yến Thanh Trì, chỉ cảm thấy tên khốn Lý Tân Nhiên này nói vị kia nhà gã là con thỏ mềm như bông, tất cả đều là nói hươu nói vượn. Mẹ nó đây là thỏ sao? Thỏ ăn thịt người thì có! Thỏ Saiya siêu cấp vô địch! Thỏ Godzilla chuyên đánh nhau với Ultraman đó!
Cậu ta run rẩy mặc xong quần áo, lại mặc quần áo cho Lý Tân Nhiên, lúc này Lý Tân Nhiên mới hồi phục lại tinh thần, tức giận chỉ vào Yến Thanh Trì mắng, "Mày mẹ nó cũng dám đánh tao, Yến Thanh Trì, thằng chó, mày cũng dám đánh tao, mày ăn gan hùm mật gấu rồi!"
Gã giãy giụa muốn đứng dậy, muốn đánh Yến Thanh Trì, kết quả người vừa mới lại gần đã bị Yến Thanh Trì lần thứ ba đá văng ra ngoài.
Tiểu tam không đành lòng quay đầu lại nhìn, thầm nghĩ ngu ngốc, đã là lần thứ ba rồi vẫn chưa rút ra được bài học!
Yến Thanh Trì chậm rãi đi đến trước mặt Lý Tân Nhiên, từ trên cao nhìn xuống gã, "Tôi không chỉ dám đánh anh, tôi còn dám đánh anh tiếp, đánh anh không ngừng!"
Cậu cười cười, nhìn khuôn mặt tức giận của Lý Tân Nhiên, nhẹ nhàng nói, "Con người mà, ai chẳng có lúc ốm đau, nhưng không ai có thể mắc bệnh cả đời, luôn sẽ có một ngày tốt lên. Trước kia là tôi mắt mù, coi trọng tên rác rưởi như anh. Tuy anh là rác rưởi làm người ghê tởm, nhưng ai bảo tôi cũng mù quáng. Cho nên, tôi bị phản bội, tôi xứng đáng, tôi nhận. Nhưng từ hôm nay trở đi, hai ta đường ai nấy đi, nếu anh đồng ý chia tay trong hòa bình, đó là tốt nhất, anh tôi đều thanh tịnh. Nhưng nếu anh không muốn, vậy cũng không sao, tôi gặp anh lần nào đánh anh lần đó. Con người tôi tính tình không tốt, xuống tay không biết nặng nhẹ, nếu một ngày nào đó đánh phế anh đi, anh cũng đừng để ý, tôi sẽ thuê y tá cho anh."
"Yến Thanh Trì, mày khốn nạn, tự mày ra vẻ thanh cao, không cho người khác chạm vào, tao biết mày mẹ nó bệnh liệt dương, mày không phải là đàn ông, mày.… A!"
Yến Thanh Trì một chân dẫm lên giữa bộ vị mấu chốt của gã, vẻ mặt hờ hững, như thể dưới lòng bàn chân chỉ là một cục đá, "Đã nói với anh, tính tình tôi không tốt, anh nghĩ tôi đùa anh sao."
Cậu nhìn khuôn mặt đau đớn của Lý Tân Nhiên, chậm rãi thu chân lại, nhìn về tiểu tam trên giường bị dọa ngốc, “Thất thần làm gì, dẫn hắn đi, thế nào, cậu cũng muốn thử?”
Tiểu tam liều mạng lắc đầu, xuống giường, túm Lý Tân Nhiên rời đi, Lý Tân Nhiên lảo đảo đứng dậy, trừng mắt nhìn cậu, Yến Thanh Trì nhướng mày, "Muốn tiếp tục?"
Tiểu tam lôi kéo Lý Tân Nhiên, vừa đi vừa khuyên, "Đi thôi, đi thôi."
Lý Tân Nhiên không cam lòng, nhưng bị cái đạp kia của cậu làm cho sợ hãi, dựa vào người tiểu tam rời đi.
Yến Thanh Trì thấy người đi rồi, vốn dĩ cũng muốn rời đi, nhưng sau đó nghĩ lại, trong tay Lý Tân Nhiên có chìa khóa, nếu gã lại trở về thì làm sao?
Cậu không còn lựa chọn nào khác đành phải lên mạng tìm công ty mở khóa gần đó, gọi người đến thay khóa cửa, cũng gọi người giúp việc đến quét dọn lại phòng.
Yến Thanh Trì nhân lúc này này đóng gói những thú liên quan đến Lý Tân Nhiên trong trí nhớ, ném hết vào thùng rác ngoài hành lang.
Làm xong những việc đó, cậu cầm chìa khóa mới, ra khỏi cửa và trở về nhà.
Trong trí nhớ của Yến Thanh Trì, một nhà nguyên chủ đều rất ít lên sân khấu. Phần lớn thời gian đều là nguyên chủ làm nam phụ nhảy nhót. Đến nổi những người khác, chỉ xuất hiện trong phần mở đầu của tác giả sau đó không bao giờ lên sân khấu nữa. Bởi vậy, nhất thời cậu có chút không chắc chắn về tính cách của cha mẹ và em gái nguyên chủ.
Cậu mở cửa, đổi giày, thấy em gái nguyên chủ đang ngồi trên sô pha trong phòng khách. TV đang mở, nhưng người ngồi trên sô pha rõ ràng không xem, chỉ thở dài.
"Làm sao vậy?" Yến Thanh Trì đi tới, ngồi xuống cạnh cô hỏi.
Yến Thanh Khê ngẩng đầu nhìn cậu, "Vừa rồi có người của Giang gia đến gặp mẹ, nhắc đến chuyện hôn ước từ nhỏ đã định của hai nhà trước kia."
Yến Thanh Trì lập tức hiểu ra, vừa rồi Giang Mặc Thần đã đến, nói rõ về khuynh hướng tính dục của mình.
"Sau đó thì sao?" Cậu hỏi.