Mẹ nó!
Yến Thanh Trì nhìn tình huống trước mắt, có chút mơ hồ, cậu nghe người đại diện ở bên cạnh nói với mình, "Cậu cũng đừng quá đau lòng, hiện tại Tống Lập là tình nhân mới của ông chủ, bị hắn cướp vai, cũng không có gì phải mất mặt, nghĩ thoáng một chút."
Yến Thanh Trì gật đầu, tiếp tục sắp xếp lại tin tức trong đầu mình.
Người đại diện thấy vẻ mặt cậu tuy rằng mộng bức, nhưng hình như cũng không có phản ứng gì quá khích, vỗ vỗ vai cậu, "Vậy tôi đi trước, cậu tự mình về đi."
Yến Thanh Trì vẫn thất thần gật đầu.
Thẳng đến khi đi đến giao lộ, thiếu chút nữa vượt đèn đỏ, bị tài xế mắng vài câu, lúc này Yến Thanh Trì mới như từ trong mộng tỉnh lại, nhìn thế giới xa lạ này, cho nên, cậu đây là xuyên qua rồi sao?
Không, chính xác mà nói, cậu là xuyên thư, xuyên vào một quyển tiểu thuyết đam mỹ motip cũ rích. Yến Thanh Trì đi đến ghế dài bên đường ngồi xuống, yên lặng sắp xếp tin tức mình vừa mới nhận được. Nếu tin tức cậu nhận được không sai, cậu hẳn là đã vô tình xuyên thành nam phụ pháo hôi trong tiểu thuyết đam mỹ mà trước kia mình từng đọc qua nhưng chưa đọc hết. Nam phụ kia cùng tên với cậu, cũng gọi là Yến Thanh Trì, chỉ là tính cách hoàn toàn trái ngược, số phận cũng cách xa vạn dặm.
Trong nguyên tác, ông nội nguyên chủ và ông nội công là bạn thân chí cốt, cho nên, sau khi em gái nguyên chủ chào đời, đã định ra hôn ước từ bé cùng gia đình nguyên chủ. Chỉ là, công lớn lên lại đi lệch hướng, không chỉ thích đàn ông, còn thích một tiểu bạch liên chỉ xem hắn là lốp xe dự phòng. Cha mẹ công có thể chấp nhận sao? Đương nhiên là không, vì thế liền nhớ tới còn có một mối hôn ước với em gái nguyên chủ, công đương nhiên không đồng ý. Cha mẹ công lấy lui làm tiến, đánh chủ ý lên người nguyên chủ, nhưng công ngay lúc đó lại tỏ vẻ, Giang Mặc Thần hắn sẽ không bao giờ kết hôn, sẽ sống độc thân suốt quãng đời còn lại, sẽ không yêu đương, cũng sẽ không cưới ai ngoài tiểu bạch liên.
Nhưng lời nói tàn nhẫn này của hắn phun ra không bao lâu, tiểu bạch liên ngàn dặm theo đuổi tình yêu, xuất ngoại đi tìm người trong lòng mình, bỏ lại công một mình cô đơn ở thành phố X. Công trong lúc cô độc tịch mịch, lạnh lẽo cuối cùng cũng khó có được thấy rõ hiện thực, hồi tâm bước vào con đường định sẵn, đồng ý hôn ước của hai nhà Giang, Yến. Chỉ là bởi vì vấn đề tính hướng, đối tượng kết hôn cũng muốn đổi từ em gái nguyên chủ thành nguyên chủ, đương nhiên, mọi việc đều được thành lập nếu - nguyên chủ đồng ý.
Nhưng với tư cách là một vai phụ trong sách, nguyên chủ có thể đồng ý sao? Nguyên chủ đương nhiên không thể! Nếu hắn đồng ý, thụ và công còn phát triển tình cảm thế nào, ngoại tình sao?
Mặc dù nguyên chủ có một đôi mắt sáng ngời xinh đẹp, nhưng lại giống như có mắt như mù, không những không muốn, còn trực tiếp mắng chửi thậm tệ, một bên mắng công lừa gạt gia đình mình, một bên mắng công là kẻ không ra gì. Sau đó, còn đưa ra một đống điều kiện, bắt công đáp ứng.
Cứ như vậy, dựa vào sự giúp đỡ của công, nguyên chủ thành công bước vào giới giải trí, đồng thời bao dưỡng tra nam tự ti kiêu ngạo, sống vô dụng chỉ biết hận đời, không chịu nỗ lực. Không sai, nguyên chủ cũng là đồng tính, không chỉ đồng tính, mà còn yêu một tên tra nam, đương nhiên, lúc ấy, nguyên chủ còn không biết tra nam là tra nam.
Yến Thanh Trì cố gắng nhớ lại kết cục của nguyên chủ một chút, chờ hồi tưởng xong, chỉ cảm thấy thiếu chút nữa là phun ra một búng máu rồi, cuối cùng vậy mà nguyên chủ chết! Mà nguyên nhân chết còn là bởi vì phát hiện ra bộ mặt thật của tra nam, cùng tra nam đánh nhau, sau đó, bị tra nam đánh chết!
Yến Thanh Trì cảm thấy thật đúng là xui xẻo! Mẹ nó, đây là cái kết cục hoang đường gì! Cho nên, nguyên chủ sống cuộc đời này có ý nghĩa gì? Cố tình mắt mù để thúc đẩy cốt truyện phát triển? Tăng mâu thuẫn xung đột? Hay tăng khả năng thu hút người đọc cho tiểu thuyết? Cậu dựa vào băng ghế, chỉ cảm thấy thật sự quá mệt mỏi.
Yến Thanh Trì bình phục tâm tình bất đắc dĩ của mình trong chốc lát, lúc này mới đứng lên, chuẩn bị về nhà. Nhưng vừa đi đến lề đường, cậu lại nhớ ra một chuyện. Nếu cậu nhớ không lầm, trong đoạn tin tức mà cậu mới nhận được kia, tra nam và nguyên chủ sau này cãi vã có nói qua, "Mày cho rằng tao chỉ có một tình nhân sao? Mày cho rằng tao mới lừa mày ngoại tình năm nay sao? Đồ ngu, tao đã sớm bắt đầu ăn vụng từ ba năm trước rồi. Lúc mày ngồi xổm góc tường khóc lóc vì bị Tống Lập đoạt vai trong phim mới, tao đang ở nhà cùng người khác sung sướng rồi. Hai bọn tao cùng nghe mày khóc, mắng mày ngu ngốc, cảm thấy mày đáng thương, ha ha ha ha."
Yến Thanh Trì ngừng bước chân, cho nên tra nam nói cái gì hôm nay tăng ca không ở nhà, bảo cậu về nhà cha mẹ mình, hóa ra là như thế. Nguyên chủ cũng đần thối, đột nhiên quay trở về, nhưng không phải trực tiếp về nhà xem thế nào, mà là trước tiên gọi điện thoại cho tên khốn kia báo mình đã trở về. Có điều, Yến Thanh Trì nghĩ lại, cái này đúng cũng không thể trách nguyên chủ, dù sao nguyên chủ cũng thật lòng yêu tên khốn kiếp kia, người yêu tách ra lâu như vậy, thật vất vả mới trở về, tất nhiên sẽ gọi điện trước an ủi nỗi khổ tương tư.
Yến Thanh Trì lắc lắc đầu, thở dài, cho nên nói loại đồ vật như tình cảm này, dễ khiến người ta mê muội nhất. Nhưng không sao cả, nếu bây giờ nguyên chủ đã không còn nữa, cậu sử dụng thân phận và thân thể này, như vậy, tất nhiên không thể để cho tên khốn kia vui vẻ hưởng thụ được. Tự mình ngoại tình còn dám đánh người? Còn đánh người đến chết! Yến Thanh Trì hoạt động cổ tay một chút, đã lâu chưa động thủ.
Yến Thanh Trì gọi xe đi thẳng về nhà. Lại nói, cái nhà này là tự nguyên chủ mua, chẳng qua nguyên chủ có sự nghiệp diễn xuất - mặc dù sự nghiệp này cũng không phát triển thuận lợi lắm, đến nay vẫn chỉ là minh tinh tuyến mười tám, nhưng minh tinh tuyến mười tám cũng không được rảnh rỗi sáng 9 giờ đi chiều 5 giờ về như người làm công bình thường, nên căn nhà này đa số thời gian đều là tra nam ở.
Có lẽ là ở quá lâu rồi, tra nam cũng quên mất cái nhà này là của ai, thế mà mỗi lần cãi nhau đều đuổi nguyên chủ ra ngoài. Nhưng nguyên chủ mù quáng chỉ biết ngoan ngoãn đi ra ngoài, cầu xin tra nam tha thứ.
Yến Thanh Trì ấn huyệt thái dương, cảm nhận sâu sắc nếu mình quen biết nguyên chủ, ước chừng mỗi ngày đều đè hắn ra đánh ba trận. Trước trị tật xấu trên người hắn, sau đó lại trị mắt cho hắn, cuối cùng đóng gói đưa đến trước mặt công, dạy hắn quý trọng mạng sống, chớ chọc công tức giận.
Chờ xe dừng lại ở trước cổng tiểu khu, Yến Thanh Trì thanh toán tiền, đi vào tiểu khu.
Cậu lặng lẽ mở cửa, nhẹ nhàng bước vào, liền nghe thấy tiếng rên "ưm ưm a a" phát ra từ căn phòng trống. Yến Thanh Trì không khỏi cảm khái trong lòng, thầm nói, chơi còn rất vui nha. Cậu nhìn bố cục căn nhà này, cẩn thận đi đến căn phòng phát ra âm thanh, đại khái biết nguyên chủ sẽ không trở về, hai cẩu nam nam ban ngày tuyên dâm không chút nào xấu hổ, cửa cũng không đóng lại.
Yến Thanh Trì nhìn hai vị đang cuồng nhiệt quấn lấy nhau đua xe trong phòng ngủ, hai vị này cũng chuyên tâm quá mức, một vị chuyên tâm lái xe, một vị bận ưm ưm a a rên rỉ “Anh trai của em thật tuyệt”, trải nghiệm cảm giác đua xe kích thích mang lại.
Yến Thanh Trì thậm chí còn bớt chút thời gian liếc nhìn người bên trên ghế phụ, lớn lên còn không đẹp bằng nguyên chủ đâu, nhưng mà thoạt nhìn nhỏ hơn nguyên chủ một chút, cũng mềm mại hơn một chút. Lúc này, một bộ dáng hưởng thụ nhắm nghiền hai mắt, thở gấp liên tục.
Cậu thấy hai người chạy quá sung, một đường chạy về thành phố bên cạnh, bất giác lấy điện thoại ra, cẩn thận quay lại một đoạn video. Sau đó lặng lẽ lui về sau.
Yến Thanh Trì nhớ trước đó bồn cầu trong nhà bị hỏng, nước không thoát được, trước khi đi đã nói tra nam sửa lại, nhưng dựa vào tính cách bị nguyên chủ chiều hư của tra nam, nhất định là không quan tâm. Quả nhiên, cậu vừa mới mở cửa phòng vệ sinh, liền thấy một xô nước bên cạnh bồn cầu.
Yến Thanh Trì lấy điện thoại ra gọi cho tra nam.
"Alo." Mất một lúc lâu đầu dây bên kia mới trả lời.
Yến Thanh Trì hỏi, "Anh yêu, anh đang ở đâu vậy? Còn đang tăng ca sao?"
"Đúng vậy, công ty gần đây nhiều việc quá."
"Em đi gặp anh được không?" Cậu cố ý bắt chước giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của nguyên chủ.
Tra nam lập tức từ chối, "Không cần đâu, bảo bối, em ngồi máy bay lâu vậy chắc mệt lắm, về nhà ba mẹ trước đi, chờ anh tan làm lại gọi cho em."
"Vậy được rồi, anh yêu, anh nhớ chăm sóc bản thân nhé."
"Bảo bối, em cũng vậy."
Yến Thanh Trì rùng mình trên người nổi một tầng da gà, thả điện thoại vào túi. Xách xô nước bên cạnh bồn cầu, đi về phía phòng ngủ.
Cái thùng này hơi lớn, cậu đi đường khó tránh khỏi không nhẹ nhàng như vừa rồi, chỉ là hai người đang bận lái xe hiển nhiên không chú ý đến. Khi Yến Thanh Trì đến gần, liền nghe được tiểu tam đang trêu đùa với tra nam, "Anh tăng ca cái gì thế? Leo lên người em người em tăng ca sao?"
"Đúng vậy, chính là cố tình tăng ca vì em đấy, không được à?"
Tiểu tam cười hì hì, "Sao anh lại hư như vậy, nếu bảo bối của anh biết anh ở trong phòng ngủ hai người sung sướng với người khác, thời điểm anh ta gọi, chồng anh ta còn vội vàng gieo giống trên người người khác, anh ta không tức chết đó chứ?"
"Tên ngốc đó không phát hiện được đâu, như thế nào, bảo bối, em ghen tị?"
"Ai thèm ghen tị, anh đáng ghét."
Tiểu tam vừa nói, vừa tượng trưng đánh gã một cái.
Yến Thanh Trì quả thực bị đôi cẩu nam nam này ghê tởm đến sắp nôn ra. Cậu đi vào phòng ngủ, bưng thùng lên, "Ào" một tiếng, trực tiếp tưới lên hai người.
Lý Tân Nhiên đang vội vàng lái xe, đột nhiên bị dội một thân nước lạnh, lập tức mắng, "Ai mẹ nó.…" Nhưng gã còn chưa kịp nói hết nửa câu sau đã bị Yến Thanh Trì đem nửa xô nước dư lại hất về phía trước. Trực tiếp hất vào mặt Lý Tân Nhiên, tràn vào miệng gã.
Yến Thanh Trì mỉm cười nhìn gã, mặt mày sinh động, biểu cảm tươi sáng, “Anh yêu, em vẫn thấy lo lắng cho anh, nên mới về nhà thăm anh, bất ngờ không, hết hồn không, vui vẻ không?”