Yến Thanh Trì không thích khách sáo, nghe vậy cũng không nói gì, trực tiếp mở ra thực đơn chọn mấy món ăn mình thích, sau đó ấn chuông gọi nhân viên phục vụ vào.
Nhân viên phục vụ ghi lại món ăn hai người đã chọn rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Trong phòng nhất thời có chút yên tĩnh.
Giang Mặc Thần nhìn người trước mặt, chu đáo mở miệng, "Tối hôm qua cậu nói cậu đồng ý với đề nghị hôm trước tôi đưa ra, thay em gái cậu, thực hiện hôn ước lúc trước giữa hai nhà chúng ta."
"Đúng vậy."
Giang Mặc Thần khẽ gật đầu, "Cậu có điều kiện gì không?"
"Có." Yến Thanh Trì hơi nghiêng người về trước, trầm giọng nói, "Tôi hy vọng anh có thể cho tôi mượn năm ngàn vạn trước khi kết hôn, tôi sẽ viết cho anh một tờ giấy nợ, sau một năm, tôi sẽ trả lại cả vốn lẫn lời cho anh theo lãi suất của ngân hàng."
Đây là điều mà Giang Mặc Thần không ngờ tới, hắn đã đoán đủ loại điều kiện mà Yến Thanh Trì có thể đưa ra, lại không nghĩ tới là muốn vay tiền, hơn nữa ngay từ đầu nói thẳng ra như vậy, không khỏi có chút thực dụng hám lợi. Nhưng bản thân hắn không đánh giá cao Yến Thanh Trì, cho nên trong lòng chỉ cười lạnh một tiếng, cũng không từ chối. Chỉ là năm ngàn vạn mà thôi, không đáng để hắn phải so đo.
"Có thể." Hắn trả lời.
Yến Thanh Trì cũng không có phản ứng gì quá lớn với việc này, cậu cũng coi như có chút hiểu biết với Giang Mặc Thần, biết hắn rất giỏi dùng sự dịu dàng để che giấu sự lạnh nhạt của mình. Trong nguyên tác, nguyên chủ không đồng ý kết hôn với Giang Mặc Thần, Giang Mặc Thần cũng tình nguyện để hắn ta tự tìm đường chết, đối với hắn ta cũng không có yêu cầu quá đáng. Mà chính mình đã đồng ý với hắn rồi, chỉ là năm ngàn vạn, hắn cũng sẽ không khó xử mình.
"Cảm ơn." Cậu chân thành nói.
"Không cần khách sáo, dù sao chúng ta cũng sắp trở thành người một nhà." Giang Mặc Thần nói xong, thậm chí còn mỉm cười với cậu.
Yến Thanh Trì nhìn nụ cười này của hắn, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình không ôn nhu khách khí như vậy, cậu cũng cười đáp lại, "Đúng vậy, thật đúng là làm người chờ mong."
"Cậu có yêu cầu gì về ngày cưới không? Nếu không ngày cưới sẽ do tôi quyết định."
"Được, nhưng đại khái là khi nào?"
"Nhanh thôi." Giang Mặc Thần nhìn cậu, "Đêm dài lắm mộng, miễn sinh biến cố."
Thật đúng là gấp không chờ nổi, Yến Thanh Trì thầm nghĩ, nếu không phải biết nguyên nhân Giang Mặc Thần muốn kết hôn, có lẽ cậu đã cho rằng hắn có mục đích khác. Cậu gật đầu, xem như đồng ý.
Thấy cậu đồng ý, Giang Mặc Thần tiếp tục nói, "Cậu cũng biết thân phận của tôi, cho nên dù bây giờ chúng ta kết hôn, cũng chỉ có thể lấy được giấy chứng nhận, không thể công khai, cũng không thể cử hành hôn lễ. Nhưng cậu không yên tâm, chờ sau này đến lúc thích hợp, tôi sẽ cho cậu một hôn lễ bổ sung, cũng công khai thân phận của cậu, được chứ?"
Lời nói của hắn tuy là câu hỏi, nhưng giọng nói lại mang theo kiêu ngạo của người đứng ở vị trí cao trong thời gian dài.
Yến Thanh Trì ngả người về phía sau, cảm thấy hắn rõ ràng cái gì cũng tự mình quyết định rồi, lại còn muốn ra vẻ khách khí hỏi mình có thể không, không cần thiết đi. Dù sao cũng chỉ là hình thức, không quan trọng, hôn nhân của bọn họ, chẳng qua là vì muốn kết hôn mà kết hôn thôi. Dù chọn ngày nào, có hôn lễ hay không, có công khai hay không, đều không quan trọng. Quan trọng là hai người sẽ sống chúng như thế nào sau khi kết hôn, ngay cả khi giữa hai người không có tình yêu, cũng vì giấy đăng kí kết hôn mà sinh ra trách nhiệm và ràng buộc, đây mới là điều quan trọng.
Nhưng Giang Mặc Thần nguyện ý dò hỏi, cậu cũng không muốn làm mất hứng của hắn, nên vẫn như cũ nhẹ nhàng gật đầu, "Có thể." Cậu nói, "Tôi chỉ là minh tinh tuyến mười tám luôn trong tình trạng rảnh rỗi, nhưng anh thì khác, anh rất nổi tiếng, nhất cử nhất động đều bị chú ý, lúc này công khai kết hôn, đúng là không quá sáng suốt."
"Cậu hiểu là tốt."
Yến Thanh Trì nghiêng đầu, "Tôi đương nhiên hiểu, dù sao, tôi cũng rất thiện giải nhân ý." Cậu nói xong, nháy mắt một cái.
* Thiện giải nhân ý: Tâm lý, am hiểu lòng người, tinh tế hiểu chuyện
Giang Mặc Thần đột nhiên không kịp đề phòng nhận được một cái nháy mắt của cậu, chỉ cảm thấy bị bắn vào tim, không nói nên lời, thiện giải nhân ý? Trong lòng Giang Mặc Thần cười nhạo, bốn chữ này, chỉ sợ cậu chỉ dính dáng được mỗi chữ “nhân” (người) trong đó.
Hắn yên lặng bỏ qua câu nói này, hỏi Yến Thanh Trì về việc kết hôn.
Hai người câu được câu không trò chuyện, đúng lúc này đồ ăn được phục vụ mang lên.
Đồ ăn trong nhà hàng tư nhân này cũng khá ngon, hai người ăn cũng coi như vừa lòng, trong lúc ăn, Giang Mặc Thần đột nhiên tiếng, "Đúng rồi, chúng ta sắp kết hôn, tôi có chuyện này muốn nói với cậu." Hắn buông đũa trong tay.
Yến Thanh Trì cũng ngừng lại theo, liền nghe hắn nhẹ giọng nói, "Lúc trước tôi có nhận nuôi một đứa trẻ, là một bé trai, năm nay năm tuổi, sau khi kết hôn sẽ ở cùng với chúng ta, được chứ?"
Yến Thanh Trì nghe vậy có chút kinh ngạc, lúc cậu đọc truyện cũng không phát hiện Giang Mặc Thần vậy mà còn có một đứa con nuôi, cậu nghĩ nghĩ, đúng là không nhớ đã từng thấy qua miêu tả về đứa nhỏ.
Có thể là bởi vì quyển sách này viết theo góc nhìn của tiểu bạch liên, cho nên trước khi tiểu bạch liên tiếp xúc với con của Giang Mặc Thần, đứa trẻ này cũng không lên sân khấu. Cậu nghĩ như vậy.
"Có thể." Cậu đáp, "Dù sao chúng ta kết hôn cũng sẽ không có con, có thể nhận nuôi một đứa nhỏ đương nhiên là không thể tốt hơn."
Yến Thanh Trì thậm chí còn nghĩ, nếu sau này điều kiện cho phép, cậu có thể nhận nuôi thêm một hai đứa trẻ, bản thân cậu cũng từng ở cô nhi viện, cho nên cậu hiểu rõ hơn ai hết bọn trẻ ở cô nhi viện muốn chạy khỏi nơi đó kia bao nhiêu, muốn có được mái ấm của mình bao nhiêu.
"Tôi có thể xem ảnh đứa nhỏ không?" Cậu hỏi.
Giang Mặc Thần lấy điện thoại ra, tìm một tấm ảnh nhấn mở, sau đó đưa điện thoại cho cậu.
Yến Thanh Trì nhận lấy, trong ảnh là một bé trai rất tuấn tú, da trắng, tóc đen mềm mại rũ xuống trán, môi hơi mím, một đôi mắt mèo đen trắng rõ ràng mở to, hơi rụt rè nhìn máy ảnh, tay phải vô thức nắm chặt vạt áo. Yến Thanh Trì nhìn ảnh chụp, thầm nghĩ, xem ra đứa nhỏ này và Giang Mặc Thần cũng không thân thiết lắm, nếu không cũng sẽ không mất tự nhiên trước ống kính như thế.
Cậu trả lại điện thoại, nhẹ giọng nói, "Rất đáng yêu."
"Thằng bé tên Kỳ Kỳ, năm nay năm tuổi, rất ngoan ngoãn an tĩnh, cậu chắc sẽ thích."
Yến Thanh Trì gật đầu, "Tôi cũng cảm thấy vậy."
Giang Mặc Thần không nói thêm gì nữa, chỉ nói, "Ăn cơm đi."
Cơm nước xong, Giang Mặc Thần lái xe đưa Yến Thanh Trì về nhà, trước khi xuống xe, Yến Thanh Trì hỏi hắn, "Kỳ Kỳ biết anh sắp kết hôn không?"
"Vẫn chưa biết, hai ngày này tôi sẽ nói với nó, cậu yên tâm, nó rất ngoan, sẽ không có cảm xúc bài xích, càng sẽ không làm khó dễ cậu."
"Tôi không có ý này, tôi chỉ cảm thấy, nếu chúng ta sắp kết hôn, anh có cảm thấy tôi nên đi gặp nó không?" Yến Thanh Trì châm chước nói, "Cũng không thể để nó ngày đầu tiên kết hôn mới nhìn thấy vị tương lai...." Cậu dừng lại một chút, nghĩ về xưng hô Kỳ Kỳ với mình, cuối cùng vẫn là nói, "Ba ba đi?"
Giang Mặc Thần trước đó chưa từng nghĩ đến vấn đề này, hiện giờ bị Yến Thanh Trì chỉ ra, cảm thấy cậu nói cũng có vài phần đạo lí, "Cậu thấy thế nào?"
"Tôi cảm thấy vẫn là đi gặp trước đi, cũng có thể bồi dưỡng một chút cảm tình của tôi và đứa nhỏ."
Giang Mặc Thần nghe vậy cười khẽ, "Vậy nếu nó không thích cậu thì sao?"
Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Không phải anh nói nó rất ngoan, sẽ không có cảm xúc bài xích gì, càng sẽ không khó xử tôi sao?"
Giang Mặc Thần không nghĩ cậu sẽ lấy lời nói của mình phản bác lại chính mình, thầm nghĩ, cũng không phải ngốc như vậy, hắn nhìn vẻ mặt tự tin của Yến Thanh Trì, đôi mắt sáng ngời phảng phất như pha lê trưng bày trong tủ kính, cố ý nói, "Không bài xích, không làm khó, cũng không có nghĩa là thích."
Yến Thanh Trì cúi đầu cười, làm như vô cùng nắm chắc thắng lợi, "Vậy anh có thể mỏi mắt mong chờ."
Giang Mặc Thần thấy cậu tự tin như vậy, không khỏi tò mò bộ dáng hai người bọn họ gặp mặt sẽ như thế nào. Tuy rằng hắn nhận nuôi Kỳ Kỳ, nhưng bởi vì thời gian ở chung không đủ nhiều nên Kỳ Kỳ cũng không thân thiết với hắn lắm. Kỳ Kỳ thật sự rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện, nhưng lại quá mức ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Nếu có thể, Giang Mặc Thần hy vọng bé có thể xử sự với ba mình giống như những đứa trẻ bình thường, khi cần thiết nên khóc thì khóc, nên nháo thì nháo, mà không phải mang theo chút dè dặt, thận trọng, an an tĩnh tĩnh.
Hắn nhìn Yến Thanh Trì, cảm thấy cậu và Kỳ Kỳ tiếp xúc với nhau trước khi bọn họ kết hôn cũng tốt, như vậy, nếu cậu có thể hòa hợp với Kỳ Kỳ thì tốt, nhưng nếu cậu và Kỳ Kỳ không hòa hợp, có lẽ hắn phải suy xét cuộc hôn nhân này một lần nữa.
"Gần đây cậu có thời gian chứ?"
"Có, tạm thời tôi vẫn chưa nhận bất kỳ vai diễn nào nên dạo này chắc là đều có thời gian."
"Vậy được, ngày kia tôi đến đón cậu, mang cậu đi gặp Kỳ Kỳ."
"Được."
"Ngày kia gặp." Giang Mặc Thần nói.
Yến Thanh Trì nghe vậy, biết cuộc hẹn hôm nay đến đây đã kết thúc, cậu xuống xe, mỉm cười với Giang Mặc Thần, "Vậy ngày kia gặp."
Nói xong, đóng cửa xe rồi xoay người rời đi.
Chỉ để lại Giang Mặc Thần một mình đối với việc cậu thức thời như vậy cũng hơi kinh ngạc. Nếu không phải biết những chuyện ngu ngốc cậu làm trước kia, sợ là hắn phải cho rằng đây là một người thông minh. Giang Mặc Thần lắc đầu, xem ra Yến Thanh Trì thông minh hơn hắn nghĩ, không chỉ có một vẻ ngoài có thể ngụy trang, còn giỏi ngụy trang tâm của mình, chỉ là, hắn cười nhạo một tiếng, là hồ ly luôn sẽ phải lộ đuôi, hắn muốn xem xem, cậu có thể ngụy trang được bao lâu.